Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Saturday, September 30, 2006

Rest street, ngay sau mua 30/9/2006



Rest street một ngày sau mưa

TrờI bỗng biếc trong hơn như mắt em thờI thiếu nữ

Nước chảy về đâu hỡI khóm trúc thuỷ?

Mà lá vẫn cứ trôi mê mảI theo dòng

 

Party, hộI hè, bạn bè vẫn rất đông

Gió thốc sau mưa không át được tiếng cườI đùa

những gia đình ấm êm, hạnh phúc

Đôi lứa hẹn hò, vòng tay nào xiết chặt hơn!

 

Rest street sau mưa, ngườI dập dìu đông thêm

(Chắc bởI có những kẻ như em

trong một ngày cuốI tuần lãng đãng)

Ngó mây cuốn trờI và ngườI ngườI cuốn vào nhau

Rest street trữ tình, làm thế nào tắt được mau

Chẳng thấy vô duyên, dù khác người

không đôi… không lạc lõng

Đôi lúc để mình ngã chỏng gọng

Tự đứng lên sẽ mạnh mẽ hơn nhiều

 

Rest street một lần, em và những chiều xưa

Gió xoa lòng, như nước mưa rơi vào khung cửa

Đã tự hứa vớI nhau rằng em không khóc nữa

Để ngày sau mưa, rest street vẫn bồng bềnh…

 

Đi tiền trạm rest street. Hoá ra là bạn KC hu` mình hoặc nghe tin đồn vớ vẩm đâu đó. Rest street vẫn lộng lẫy (về tốI) và hoạt động bình thường, có khi còn nhộn nhịp hơn dù rằng sau mưa! Ko có nhiều thờI gian, chỉ đến ngó, dừng lạI nghe tiếng côn trùng rỉ rả chút rồI về. Rest street của mình, có tấm hình rất thật dù ko lộng lẫy nhưng xem xong rồI chẳng thèm lưu lạI đến giờ tìm mờ mắt ko raimg!

Nhận được mail Vy sau 5 tháng ko hồI âm. Bất ngờ và vui quá chừng! Tiếng Việt của Vy khá hơn thấy rõ, biết dùng những câu thường dân kiểu “ngủ như heo” và “đừng có khó khăng quá cô nương” nữa chứ!img

Friday, September 29, 2006

Mua, ra rích ca nga`y 29/9/2006



Chẳng bao h trọn vẹn đc cả 2, tất nhiên rồi. Cứ hôm nào ở ngoài đường thấy vui, thoải mái là về nhà lại cau có, bực dọc. Hôm nay là fần ngược lại. (Chú thích: khái niệm ở ngoài tức là ở bất kỳ nơi đâu ngoài… nhà). Cập rập là vậy, cứ tưởng như mình bận rộn lắm vậy mà có lúc lơ ngơ, mất fương hướng chẳng biết đi đâu. Rốt cuộc thì N` ta mong muốn thế nào mới gọi là Hạnh phúc nhỉ? Ko fải quá đa cảm đâu, mình chỉ đủ nhạy cảm để nhận ra những cư xử bất thường thôi mà! Rõ ràng 1 tình bạn của mình đang bị bệnh nhưng quả thật mình ko biết thế nào để chữa trị nữa 1 khi bệnh nhân ko chịu hợp tác. Quá nhiều chuyện khiến mình ko thể hiểu đc tại sao mình lại bị giận như vậy img? Hôm nay nữa là gần 1 tuần rồi, nhiu đây là giới hạn. Lâu thêm nữa ko biết mình có chịu đc koimg!!

Trời lại mưa. Mai bão vào miền Trung rồi co`n gì. Miền Trung, cho là quê mình cũng đúng mà nói ko fải cũng chẳng sai! Qua các môn học Cơ sở văn hoá Việt Nam, Tâm lý rồi đến Địa lý Kinh tế VN, mình mới dám khẳng định quê mình ở miền nào. Sở dĩ có chuyện rắc rối như vậy là do quê mình nằm ngay chính giữa của một tỉnh… chính giữa miền Bắc và miền Trung. Có thể so sánh quê mình với Phóng sự không nhỉ? (Nó cũng là thể tài “dở dở ương ương” nằm giữa Văn chương và Báo chí mà!). Trở lại với chuyện quê mình. Lúc trước tỉnh TH thuộc miền B (đó là do mọi N` quan niệm chứ chính xác thì vẫn là BTB từ xưa tới giờ) nhưng từ khi chia lại các tỉnh thành thì TH thuộc hẳn miền T luôn. Ấy vậy mà N` quê mình chẳng bao giờ cho như thế, toàn nhận mình N` miền B mới ghê! Cứ tưởng là “nhận vơ” nhưng mình xét trên góc độ của 3 môn học kia đều thấy đúng cả. Hôm rồi thầy Địa lý nhận xét đặc điểm tâm lý, tính cách con N` ở các vùng miền (tuy nhiều dẫn chứng minh hoạ có hơi… fô 1 tí) càng làm mình thêm tin tưởng điều đó. N` quê mình đúng có cái kiểu chào mời khách sáo của miền B. Tất nhiên, xác định rạch ròi cũng chỉ để biết đường trả lời khi có ai hỏi thôi chứ mấy cái đặc điểm đó chẳng thể nào ảnh hưởng gì tới mình đc! Mình là “dân… tổng hợp”, cũng như nền văn hoá VN là sự tổng hợp của quá chừng nền văn hoá à Thành nét đặc trưng ko ai có nổi!img

P/S: Một hình ảnh khá lạ mắt với bất cứ ai (bảo đảm), dù là dân B, Trung hay N – mi`nh đã làm survey rùi mà! Quả Phật thủ, N` ta bảo đó là đặc sản ở quê mình! Vậy mà cả mẹ mình cũng chẳng hề hay biết!img

Tiết tin. Mắt nhắm mắt mở chạy vào, cũng may là buổi thảo luận chỉ mới bắt đầu. Nhóm của Tài & Thanh mà “đấu khẩu” thì còn gì bằng. Nhờ vậy cả lớp đc mấy fen cười nghiêng ngả! Cứ cười đi khi còn có dịp. Thầy gọi n~ tranh luận đó là “sức trẻ” mà! Chỉ có bi giờ tụi mình mới thiếu 1 chút tư lợi để biến tranh luận thành… tranh cãi! Thực hành viết tin. Ko fải là lần đầu tiên nhưng sao bài tập hôm nay vẫn xa lạ với mình. Dường như mình bị… luỵ Computer rồi thì fải. Viết & biên tập trên giấy bút ko đc nữa – như chị mấy hôm trước có nói!

Về thôi. Giờ này hết bus rùi. Đi = gì nhỉ??img

Thursday, September 28, 2006

Vo de *_^ (28/9/2006)



Định bỏ bê Blog thử vài ba tuần xem sao nhưng thấy mọI N` viết cái “ngứa tay” ko chịu đc. img

Mấy ngày qua mưa lướt thướt cả ngày nhưng chỉ 2 ngày mới đây mớI có mưa sáng. VớI mình, ko có mưa buổI sáng thì ko fảI là mùa mưa! Cảm giác trờI âm u, lạnh lẽo nhưng gần gũi đến lạ, có thể một fần gợI nhắc đến những ngày độI mưa sáng đi học thờI fổ thông?!

Lớp mình năm nay cũng đã hoà nhập vớI nhau hơn rất nhiều. Mình ko còn bị trỏ mặt hỏI tên với vẻ đầy ngạc nhiên “ủa, bạn này cũng học lớp mình nữa hả?”. Bạn Quang đen (imgtên này hông fải do mình tự đặt đâu nhé) bảo là do N` khác biết mình chỉ mình có thèm để mắt đến ai đâu. Nhưng bạn Q. đen thì mình đã biết từ năm 1 rồI mà. Hơn ngườI ta dc bao nhiêu mà dám chê mình vừa già vừa xấu, hiximg! Nhắc bạn Quỳnh (mình vẫn chưa hiểu tạI sao bạn ý lạI tự nhận mình là dzịt?) ở trên mớI nhớ, Q dành một entry để viết về kế hoạch của hai đứa. Bạn ý “dụ dỗ” mình đưa hình post lên nhưng mừ ko công = gì hết, vì mình chiếm tới 2/3 tấm ảnh ghép đó lận, muốn rinh nó qua blog mình nhưng để lần sau vậy, ưu tiên hình lớp mình trước. Dù sao cũng thank bạn Q về tấm hình lớp mình đi… Sở thú nghen. Ai tìm ra mình đứng đâu, chắc có thưởng! Co1 1 cái mặt mà bị che mất tiu gòi!

À, mà Q có đọc topic co’ duyên với BK của mình chưa nhỉ, vì xét cho cùng Q cũng từng là dân BK cơ mà! Nhưng đúng thiệt Q “hợp rơ” vớI dân NV hơn, if ở lạI BK chắc là uổng fi 1… nhân tài, hì hì! Sẵn đà khen luôn cái nick Lonton of Q rất ư là… nhí nhảnh, ak akimg!

 

Lâu ngày gặp bạn T., bạn í hỏI thăm về nhóc Hà quá chừng. TộI nghiệp “ông già” nhà mình, bạn Hà bỏ điện thoạI ở quê thế là “từ đó bặt tin nhau” (nguyên văn lờI bạn T.)! Muốn giúp bạn í cái gì đó nhưng ai biểu bạn í dùng hai từ “làm ăn” chi để N` ta đòi… thù lao. Thôi, nể tình giúp trước, mốt lết xuống Củ Chi đòi quà vậy!

 

* Chú thích: Theo thói quen, mình cứ hay dùng từ “NgườI ta” nên phảI chú thích để mọI ngườI cùng rõ. Theo lờI thầy Toán hồI cấp ba mỗI lần đọc đề “NgườI ta cho… (một đường tròn chẳng hạn)” thì NgườI ta tức là… mình <- thích cái lý giảI này quá chừng! Viết 1 bài về ngày xưa nên tự nhiên lạI nhớ đến thầy, vậy đó!

Sunday, September 24, 2006

Ti`nh iu (24/9/2006)



ImageLove's story. I'll tell you. But not now!Image
HỘI CHỢ TÌNH YÊU

Ta thảy vòng tình yêu

Rơi vào ô ảo tưởng

Cứ ngỡ tình hai chiều

Ra mình ta mường tượng

 

Ta thảy vòng thời gian

Tròng vào ô tình bạn

Nỗi nhớ giăng thành màn

Mà sao tim vẫn tránh?

 

Hội chợ ngày chóng vánh

Ảo tưởng và thời gian

Tình yêu hay tình bạn?

Gian thảy vòng đã đóng...

H.V

 

Thay lời Mỵ Nương

Đừng hát nữa, Trương Chi!
Đau lòng em lắm...
Nào phải đâu mẹ cha tham giàu sang ngăn cấm
Phải đâu em trẻ người không nhận ra anh sau vóc vẻ thế kia?

Đừng tin nghe anh lời miệng thế cười chê
Thiên hạ vốn dễ mủi tâm trước phận anh nghèo hèn cơ cực
Nên trách em bạc lòng mà quên đi một điều rất thực:
Ai hiểu anh bằng em!

Nước mắt em này anh xem
Một hạt rơi đủ làm tan cả khối tình uẩn ức
Anh mặc cảm, anh trách hờn...
Sao chẳng hiểu lòng em thổn thức
Trăm vạn lần đau hơn...

Bên nhau một ngày cũng đã nặng nghĩa ơn
Huống chi duyên đầu con gái!
Có phải em bạc lòng, hay vì ai tránh mãi
Cho ngàn năm dang dở...
Trương Chi?

KIM NHƯỜNG (TP.HCM)

 

Friday, September 22, 2006

Tuần điên rồ...



Kết thúc một tuần điên rồ nhất của mình! Mong là ko có “hệ luỵ” về sau! Đầu óc treo ngược cành cây còn cơ thể mệt mỏi, “gã gời”, rời rạc. Hết chuyện này đến chuyện kia, những thứ tí ti như con kiến chui vào tai, bé thì bé thật nhưng có thể làm người ta… điên cuồng lên được! Thèm một giấc ngủ thẳng một mạch đến sáng, tức là ko chập chờn hay giật mình thức dậy giữa khuya. Ngày, đêm gì cũng thấy ngắn ngủi… Xin lỗi vì đã làm quá nhiều người quanh mình fải buồn fiền!

Gặp thầy, gặp chú… nhưng ko mở đc một câu chào ngoài cái gật đầu mà mình biết chắc rằng cả 2 ko thấy. Hoá ra mình vẫn vậy, sau bao nhiêu năm mà chẳng thay đổi đc mình bao nhiêu. Việc này đâu có gì to tát nhưng sao với mình khó khăn đến vậy hả trời??

Monday, September 18, 2006

Mua` gio (18/9/2006)



Trời dạo này nhiều gió, lạnh đến tái tê. Trời dạo này dễ bệnh. Nhức đầu, hắt hơi, sổ mũi, khan họng suốt… Vậy mà vẫn thích. Trời dạo này chẳng muốn làm gì cả, gió đến sớm. Lẽ ra mọi năm fải vào tháng 10, tháng 11 gió mới lộng thế này!

MÙA GIÓ

Tóc rối mù, hàng mi he hé
Lá lang thang trên khắp các nẻo đường
Len vào cây cỏ rủ nhau chơi trốn tìm
…Mùa gió

Thoáng se lòng như nuốt bỏng vào trong
Người xuống phố nói cười trong trẻo
Chú sẻ nằm queo
Cái lành lạnh quay quắt

Con phố nhớ người nên gió đi qua cũng mênh mang

Lá rụng về cội có nhắn gì lúc mùa sang?
Trẻ thơ hồn nhiên, người trưởng thành toan tính
Ai lửng lơ giữa những điều rất vụng
Rồi một mai cũng như nhau: “con nít hai lần”!


Mùa gió về cho những vòng xe trên phố bâng khuâng
Gió thổi tứ tung sao lá vẫn bay về một hướng?
Nếu ước vọng tình yêu chỉ là mộng tưởng
Sao vẫn hoài đau

Vẫn hoài ngơ ngác về một phía vô hình?

HỮU VĂN

CHẲNG BAO GIỜ

Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu
Dù trước anh em hoàn toàn bất lực
Dù yêu anh đã bao lần em khóc

Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu

Em chẳng cần chúng ta thương hại nhau
Không còn tình yêu chúng ta còn tình bạn
Dù yêu anh nhưng em vẫn lãnh đạm

Chẳng cúi đầu em cũng chẳng cầu xin

Em chẳng bao giờ hành hạ trái tim
Sống tủi hổ trong tình yêu nô lệ
Chẳng làm gì khiến mình bé nhỏ
Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu

(ST)

Một chàng trai và một cô gái đang chạy với tốc độ 100km/h trên mô tô.

Cô gái: chạy chậm lại, em sợ lắm
Chàng trai: Ko, anh thích thế
Cô gái: chậm lại đi, nguy hiểm lắm
Chàng trai: Vậy hãy nói là em yêu anh đi
Cô gái: Được, em yêu anh. Chậm lại đi
Chàng trai: Hãy ôm anh thật chặt nào - Và cô gái nghe theo
Chàng trai: Em có thể bỏ cái mũ bảo hiểm của anh ra và đội lên đầu em dc ko ? Nó làm anh vướng quá, em ko ôm chặt được....

Trong một tờ báo ngay hôm sau: 1 chiếc xe máy đã bị tông vào vách núi do hỏng phanh. Có 2 người trên đó, nhưng chỉ có 1 người sống sót

Sự thật là đang xuống dốc, chàng trai đã nhận ra là phanh hỏng khi đi ở tốc độ cao, nhưng chàng không muốn để cô gái biết. Thay vào đó, chàng đã đề nghị cô gái nói lời yêu và ôm mình để được cảm nhận cái ôm đó lần cuối, sau đó chàng để cô gái đội mũ bảo hiểm để bảo toàn tính mạng cho cô.

Saturday, September 16, 2006

16/9/2006



Chẳng biết ai đánh thuốc mê mà mình ngủ mệt mờ mắt, ko lết dậy nổi dù tinh mơ sáng đã lờ mờ định thần hôm nay fải đi học sớm! Nghe đồn thầy dạy vui lắm, mặc dù 3 tiết đầu là hàng dài sv lớp mình đứng trước lớp vì bị thầy… khoá cửa ko cho vào học (do đi trễ). Nghe đồn thầy văn chương đầy mình (chuyện, thầy dạy Văn học VN mà lại!), nhìn màu áo bất kỳ đứa nào cũng có thể đọc đc 1 câu thơ. Nghe đồn thầy truy quét ráo riết làm đứa nào đứa nấy đứng như trời trồng vì sao biết đc câu thơ này nằm trong tác phẩm nào hay văn sĩ đó là N` yêu của ai. Nghe đồn thầy ko ngại ngùng la lên giữa lớp “em kia, where do you go?” khi có đứa đứng dậy chuồn ra ngoài… Dù sao thì tất cả cũng chỉ là nghe đồn (mà mình biết chắc rằng nên giảm nó xuống ít nhất là 30% mới gần với sự thật) và mình đã bỏ lỡ thời khắc thú vị đó mất rồi! <- Xong fim, đừng dại mà mơ màng nữa nghen!

Đi bộ cả cây số - giữa trưa nắng, ko mũ nón - chỉ vì ái ngại cho 1 N` bạn ở xa lên thăm. Lần first có 1 N` ko thân thuộc dám dụ dỗ + dùng bạo lực để… mời mình đi xem fim <- đồng nghĩa với cúp cua đấy ạ! Thực ra thì con sâu fim như mình nghe nói fim cũng thích lắm nhưng không fải là bây giờ, ngay lúc này & với N` bạn này! Đến giờ học rồi nên sốt ruột quá chừng! Trong all n~ N` bạn của mình, có 2 N` giống nhau thật, cứ suốt ngày khuyên mình học… ít ít thôi <- chắc tưởng mình siêng học lắm đấy hả!!

Đi xem Lễ tuyên dương BKPro. Ngưỡng mộ lắm lắm. Huyền thoại những chiến binh mang họ BK, mình đã dồn vào title này tất cả tình cảm đó. Gần như cùng 1 lúc, N` ta rôm rả với chiến thắng của BKPro thì cũng xôn xao vì show tỏ tình lãng mạn nhất VN. Cũng họ BK mà ra cả! Cả 2 MC đều dùng từ “quá tự tin” để nói về BKPro, đó là vớI những chiến thắng, thành công còn với n~ việc đời thường N` ta gọi là “lemon question” ấy nhỉ <- đúng đặc trưng BK! Bạn Hà cứ nhấp nhổm vì anh MC giống Bae Young Jun và nụ cười có duyên của anh chàng nhóm trưởng BKPro - bị cảm mà cả nước đều biết! Tiếc là ko ở xem hết ctrình đc! 

Monday, September 11, 2006

11/9/2006

 Du ngoạn TP biển. Leo núi. Xuống biển. Hiểu thêm chút ít về VT. Có lúc mệt đến độ chỉ mong quá giang đc ai lúc xuống. Nhưng khi đã để lại chặng đường gian khổ fía sau lưng thì N` ta ko cần sự giúp đỡ lúc thong dong nữa rồi. Quan điểm này có nên ko nhỉ? Có vài chỗ ở đây gợi nhắc HN đến lạ. Nhất là đường Trần Hưng Đạo & góc công viên chỗ đg` Hạ Long. Ở trong một gia đình rặt Bắc. Ko khó nghe lắm nhưng để kịp hiểu hết vừa lúc gia chủ dứt câu thì… bất khả thi. Trong đó có 2 N` mình tuyệt nhiên ko biết họ đang nói... tiếng gìimg!

Ngày đầu tiên đi học ở cơ sở ĐTH. Đầu óc để trên mây. Biết học tiết 10-12 mà trong đầu cứ định hình nó là… 3 tiết đầu giờ chiều. Hèn gì vào chẳng thấy ma nào lớp mình. Lạ hoắc. Sau xem lại TKB ở văn fòng khoa (có chia ca trước sau cụ thể) mới biết mình nhầm. Vậy mà cũng tìm được 3 chú nai vàng y hệt mình!

Trời mưa tầm tã. Lại thầy Hồng dạy. Thầy từng làm lớp điêu đứng vì “bịch bịch” như sung rụng ở môn Truyền thông <- đau thương. Tụi nó đồn coi chừng có huông, đứa nào rớt truyền thông là out tiếp môn này! Thầy làm bất cứ ai cũng ko dám ko tin vào điều đó = 1 cuộc “truy quét” đầu năm: hỏi về lịch sử báo chí! Trúng fần cuối học kỳ rồi, có ai học kỹ đâu. Chỉ mang máng nhớ + kiến thức lịch sử 12 = HỎNG (nguyên văn chữ của thầy!).

Nghe thầy fổ biến kế hoạch học mà ong ong cả đầu. Nắm hết 35 vấn đề thầy liệt kê + 10 giáo trình tham khảo = giáo sư sử học chuyên ngành Lịch sử báo chí chứ đâu ngồi đây làm gì! Cũng may là chỉ chia nhỏ ra làm.

Nhiều quá, cái gì cũng nhiều: bài vở. Ko bắt tay vào khéo ngập trong đó mất!img

Wednesday, September 6, 2006

Mua... (6/9/2006)



Ngày ko mưa lại nhớ n~ ngày mưa. Thèm được như cô bé này quá, lâu rồi ko… tắm mưa!

Ctrình Nốt nhạc vui cũng là các bài hát có chủ đề mưa, hình như là dành cho khán giả. Nhớ n~ bài thơ về mưa. Toàn gắn liền với tình yêu thì fải! Mưa và tình yêu cũng có liên hệ với nhau đấy chứ. Ngay trong bức tranh này cũng vậy…

 

Trời mưa có lớn đâu

Mà ướt cả đôi đầu

Tình ta đâu có lớn

Mà ướt cả đời nhau!

(VD)

 

> Bài này Hà cứ ngân nga đọc mãi mỗi lần 2 đứa tan học về mắc mưa. Cô đọng và súc tích.

 

Mấy mùa mưa xoay vòng

Tim lửng lơ tại chỗ

Sóng mắt ai oà vỡ

Mưa muôn đời xa xăm…

(H.V)

 

Thư mưa

Gửi anh một cơn mưa
Nhắc lần đầu gặp mặt
Mây đen dần giăng mắc
Sợ lối về ướt nhau

Mưa có dài có lâu
Bằng cơn mưa nỗi nhớ?
Trong vắt giọt mưa vỡ
Đẹp bằng nước mắt em?

Mưa có lạnh bằng em
Trong chiều anh không đến?
Mưa có thổi giùm nến
Ngày sinh nhật không anh?

HỮU VĂN

HUYỀN THOẠI

(Đoàn Thị Lam Luyến)

Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy...
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu

Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa, mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa

Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau

Em ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác

Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập, mới cay!
Dẫu chẳng được hẹn hò

Em cứ đợi, cứ say
Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi
Em vẫn đợi
Vẫn chờ!
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu.

> Nghe ra rả mà cũng ko ngờ tác giả bài thơ này lại là Phó Giám đốc trung tâm Quyền Văn học tác giả.

Tuesday, September 5, 2006

Mua tuu truong (5/9/2006)

Ngày đầu đi học. Chính trị đầu năm. Ko suôn sẻ. Chưa đến nỗi xui tận mạng. Nhìn lũ nhóc tựu trường thấy rộn ràng. Nao nao nhớ. Tiếc đi học sớm, ko nghe dc tiếng trống khai trường. Trường cấp 3 của mình – n` đau thương nhưng vẫn là kỷ niệm, cách nhà vài bước chân. Có hôm co`n nghe dc giọng thầy cô cũ đọc thông báo trên loa.

Thủ Đức vẫn chưa có gì thay đổi, mới 2 tháng chứ nhiêu: vẫn ổ gà ổ voi, nước bì bõm từ ngã ba đại cương vào. Dg` vào trường wa khu chợ vẫn ghê như trước, dù báo chí fản ánh chỗ này ko dưới 1 lần. Có khác chăng là bến xe buýt và mấy công trình đang xây. À, trường mình cũng đang sơn fết chào đón tân SV. Nhờ học ở đây mình mới biết đc nhiều món lạ chắc ko tìm đc chỗ thứ 2. Cũng n~ cái tên fở, bún bò, hủ tiếu... nhưng khi món ăn đc bày ra thì thực khách fải trầm trồ "A, cái này cũng đc gọi là... fở/ bún bò à, mới biết!".

Gặp lại mấy N` học chung quân sự, chung cả A. Đúng là môi trường có khác. Học với nhau chưa đến tháng trời mà gặp cái là nhớ ngay, trong khi lớp mình 2 năm rồi vẫn chưa nhớ hết tên, hết mặt. Ngay cái tên H.S hỏi đứa nào cũng lắc đầu quầy quậy chịu ko biết là… nam hay nữ!

Xong nghĩa vụ ở TĐ. Chuyển xuống ĐTH học có khác, mọi N` có vẻ chăm chút hơn. Lẽ ra đâu để ý, là lạ khi Hà rủ đi mua sắm. Xuống ĐTH học thì fong cách ăn mặc cũng fải… đổi theo cho “fố” hơn! <- ở đâu mà chả là SG nhỉ?!

Đầu óc lâng tâng thế nào. Lúc thì chạy qua mất tiêu đường rẽ vào nhà làm quay xe lại fát mệt. Lúc đi xăm xăm ko để ý, nghe tiếng đứa nào la “xe kìa!” mới kịp á lên với chiếc xe đang trờ tới. Rồi quên hết cái này đến cái kia. Đến cuối ngày vẫn lâng tâng lấy nhầm xe, đưa cả thẻ xe dắt ra rồi vẫn chưa hay biết. Khi kịp nhận ra cảm giác lạ lẫm cũng là lúc bị gọi giật lại với ánh nhìn soi mói ko mấy thiện cảm...  

Saturday, September 2, 2006

Iu 1 nguoi... (2/9/2006)

Mình iu một “người đàn ông” (cứ cho là như vậy). 31 tuổi, một cái tuổi đủ để vững vàng trong cuộc sống. Mình gọi N` ta là “Dream” (ko fải là nhãn hiệu xe đâu nhé, vì if chỉ là một chiếc xe thôi thì đơn giản hơn nhiều!). Chẳng nhớ mình đã gặp gỡ “Dream” thế nào, chỉ biết từ năm 18 tuổi, Dream đã đi vào cuộc sống của mình đúng như tên gọi ấy! Dream ko giàu đến nứt đố đổ vách nhưng bất kỳ ai cũng fải kính trọng. Dream ko bình dân nhưng có thể gần gũi với bất kỳ con N` nào. Cảm xúc first of mình với Dream có lẽ là… ngưỡng mộ thì đúng hơn!

Xung quanh Dream có rất nhiều N`. Bạn bè thì lại càng vô tận (mỗi N` đã là một “tượng đài” đáng nể rồi). Ở đây mình chỉ muốn nói tới n~ N` cũng đang hướng đến Dream. Họ xinh xắn, tài giỏi, khéo léo, may mắn… nói chung là hội tụ tất cả n~ gì mình ko so bì đc. Dream là đích đến của rất nhiều N` & mình biết mình chỉ là một hạt cát trong biển N` ấy! Có một chút tự ti, lo sợ, lẫn ganh tỵ nữa! Biết mình nhỏ bé là vậy mà vẫn thích, vẫn iu. Chính vì n~ cảm xúc này mà lúc có N` hỏi “ước mơ of em là gì?” mình đã ko thể nhắc đến tên Dream.

Mình cũng đã từng “thổ lộ” (như cái cách N` ta quan tâm khi iu đơn fương một ai đó) nhưng có lẽ vẫn chưa fải là lúc Dream nhận ra hay chấp nhận mình! Lần duy nhất Dream “lướt qua” mình (nghĩa là có nhìn tới) cách đây hơn 1 năm rồi. Cử chỉ nhỏ xíu vậy mà cũng làm mình vui cả mấy tháng sau đó. Rồi thôi. Nhưng dù có thất bại thì cũng fải thử chứ! Uh, tất nhiên rồi, thử để sau này ko fải hối tiếc vì mình đã ko dám làm một điều gì đó trong đời - nhất là một điều mình vô cùng yêu thích.

Đọc đâu đó đc một câu nói “ngốc nhất là iu mà ko dám bảo là mình iu!”. Xem trong một bộ fim, mình cũng đã từng thích câu mà nữ nhân vật chính đã nói còn gì: “Tôi đã từng thích anh, à ko đến giờ vẫn thích. Nhưng từ bây giờ trở đi tôi tự nhủ là mình nên quên anh đi!”.

Quốc khánh! Sinh nhật Dream. Trong cả ngàn lời chúc mừng, mình cũng chỉ góp một lời bé xíu ở đây, mình mình nghe. Mong Dream luôn “khoẻ mạnh” & là niềm vui là chỗ dựa của tất cả mọi người!

Trong tất cả n~ N` mình quen, có 1 N` cũng sinh nhật vào ngày này. Thật ko vui đc khi biết mình là N` duy nhất chúc mừng. Đã gắn với biển, lại mang trong mình nỗi cô đơn thế này, thật là…

2/9 năm nay ko bắn fáo hoa. Vậy mà cứ tưởng bở… Nhớ ngày này năm ngoái, lần first đi xem bắn fáo hoa ở điểm bắn, vui & vô cùng ấn tượng dù fải chen lấn + mỏi cổ. N~ ngày này đâu đó lại trỗi lên lòng tự hào dân tộc, diễn đàn Tôi là người VN! Mình cũng chẳng nói gì nhiều, có điều fải cùng chung một điều gì thiêng liêng như dân tộc, cội nguồn, người ta mới có thể đồng cảm đc với n~ cảm xúc như thế này!

- Tôi thích chạy xe trên những con đường có hai hàng cây xanh của Sài Gòn vào những tối tháng ba, tháng tư và tháng năm. Đó là thời điểm cây thầu dầu nở hoa. Tôi thích hít thật sâu cho căng đầy lồng ngực mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng đó.

- Tôi ghét xã hội còn quá nhiều bất công. Nhưng tôi hài lòng với chế độ chính trị hiện tại. Nhờ nó mà nước VN ổn định, không có chiến tranh, không có khủng bố, không có đổ máu. Tôi thấy mình may mắn được là người VN, được sống trong một đất nước thanh bình.

- Tôi yêu cái lãng mạn của Sài Gòn những ngày mưa. Tôi yêu những chuyện tình học trò ngây thơ mà thú vị…

Ngay ba^t o^n! (1/9/2006)



Ngày đầu tháng đầy khói bụi và nước mắt! Tính ghi “máu và nước mắt” nhưng nghe có vẻ trầm trọng quá nên thôi. Ngày ko gặp được n~ N` mình cần gặp! N` ta bảo “bất quá tam”, hôm nay đến 4 lần mình lỡ hẹn. 30’ ngồi một mình giữa “thác”, 1 tiếng đồng hồ cuốc bộ, lang thang NSG - thế là xong! Trời sau mưa lạnh lẽo, cỏ, đá đầy nước, ẩm ướt. Xác lá lẹp nhẹp đầy đường đi, trông thảm hại hệt như mình lúc này! Một mình qua n~ con đg` văng vắng, tôi tối nhưng ko sợ hãi. Chẳng còn chỗ trống nào cho nỗi sợ len vào nữa rồi! Đi trên gờ vỉa hè, lại nhớ hồi cấp hai đi đến mòn cả gờ vỉa hè of N` ta. Ngày ngày đi bộ 2 km đến trường & về nhà, quen cái cảm giác một mình một cõi! Cuối cùng cũng thấy lòng thoải mái hơn, dù rằng lỡ cả hẹn với A.

Lạc đường. 16 năm trời sinh sống ở Q7 mà tháng trước mẹ còn… đi lạc ko biết quẹo đâu để về nhà mình. Thế mới biết đôi lúc mình cũng có thể lạc ở một chỗ đã quá quen thuộc! Đó là khi trực giác mơ hồ, còn lý trí thì nghi ngờ trực giác. Ngột ngạt. Bí rì. Bế tắc. Mình làm A cũng fải hoảng lên “Troi dat! Co j ma nghiem trong du vay?”…Uh, trước giờ có khi nào A thấy mình tnày đâu!?

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.