Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Monday, December 31, 2007

Phù...

Người ta vẫn bảo cái gì ở ngay bên cạnh mình thì lúc nào mình cũng thờ ơ. Đến khi mất nó rồi mới thấy nó quan trọng thế nào.

Bạn W của mình cũng vậy. Lúc trước chẳng bao giờ mình thấy thú vị với bạn ý, ngày nào cũng gặp đến phát chán, có những khi buộc phải gặp bạn ý thì đâm xì-trét luôn, nhưng gần 4 ngày qua, ko có bạn ý, mình chẳng làm đc bất cứ việc gì. Loay hoay đến nẫu cả người. Mới biết bạn ý đã trở thành một thói quen, một cộng sự ko thể thiếu trong cuộc sống của mình. Cuối cùng thì hôm nay, sau mấy đêm vạ vật, chiến đấu với bọn virus khủng bố, mình và ông anh (chia tỉ lệ công sức: anh 5.5, mình 4.5img) cũng đã đem đc bạn ý trở về, kịp đón Giao thừa 2008. Yêu bạn ý quá đi mất. Yêu hơn bao giờ hết và sẽ yêu đến khi có thể!!img

Sunday, December 23, 2007

Tháng mới, mùa thi!

Và cuối cùng, để chấm dứt những lan man, đây, lịch thi imgimg. Tập trung nào... 20 ngày sẽ qua!!! Tin mừng là hai cánh tay (bị >7kg đè nặng) sau 4 ngày cũng đã hết đau.


LỊCH THI

2/1 Nghị luận BC – Tiểu luận XHH

3/1 TT HCM

5/1 PL BCXB

7/1 QĐ ĐCS

10/1 LĐ PV

12/1 Ngôn ngữ BC

14/1 PP ĐT XHH

15/1 Đạo đức NN NB

17/1 English

2-17/1 Tiểu luận VHPT, Báo trực tuyến

Khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cao hơn bình thường...



KHI BẠN ĐẶT CHO MÌNH MỘT MỤC TIÊU CAO HƠN MỨC BÌNH THƯỜNG…

1.

Khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cao hơn mức bình thường…

Nghĩa là bạn bè của bạn đang chơi, còn bạn sẽ vẫn phải chúi mũi vào một lịch làm việc đầy ăm ắp như thể không có điểm “cuối cùng”.

Nghĩa là đôi khi, bạn phải biết chọn lựa giữa A và B: Hoặc đi xem phim, hoặc ở nhà mày mò một bài toán khó. Hoặc đón Noel với gia đình, hoặc vẫn phải một mình đứng bên góc đường rộn ràng tiếng nhạc, mím môi để tự nhủ rằng thời gian xa nhà này chỉ là thời gian thử thách mà thôi.

Nghĩa là bạn của bạn còn ở trong vòng tay lo lắng đầy âu yếm của mẹ của ba, thì bạn phải xoay xở một mình, giữa những khó khăn.

Nghĩa là bạn phải luôn nhắc nhở mình tiết kiệm thời gian, nhắc nhở mình đứng lên sau mỗi lần ngồi khóc vì thất bại.

2.

Khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cao hơn mức bình thường…

Nghĩa là bạn phải học cách trưởng thành từ những điều nhỏ nhất.

Nghĩa là bạn luôn đòi hỏi bản thân mình “rướn người” gấp đôi, thậm chí gấp ba.

Nghĩa là bạn không được phép nhớ đến chữ “nản lòng”.

Nghĩa là có những lúc, bạn mệt mỏi hay thất vọng, song bạn không muốn mình gào lên hay tung hê, vứt hết mọi thứ đi (dù rằng đã có khi bạn… thèm được làm như thế!).

3.

Khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cao hơn mức bình thường…

Nghĩa là bạn học cách bỏ qua những giấc ngủ nướng sáng Chủ nhật, bỏ qua những tiếng đồng hồ ngồi “tám” chuyện với bạn bè ở quán cà phê quên mất cả thời gian.

Nghĩa là với những mối quan hệ quanh mình, bạn ít giận hờn hơn (vì… không còn nhiều thời gian cho chuyện “giận” nữa đâu).

Nghĩa là bạn học cách bày tỏ tình cảm thẳng thắn, ngắn gọn, đơn giản và chân thành. Bởi vì bạn không còn “rảnh rỗi” để kiếm tìm những cách trình bày vòng vo hay phức tạp.

4.

Khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cao hơn mức bình thường…

Nghĩa là mỗi sớm mai thức dậy, bạn luôn tự nhủ mình: “Cố lên nhé, cố lên…”. Nghĩa là mỗi ngày đối với bạn luôn là một cuộc đua chưa có điểm dừng.

Nghĩa là những giọt mồ hôi sẽ rơi.

Nghĩa là chỉ cần được cho nghỉ giải lao một tiếng đồng hồ thôi, bạn sẽ cố gắng tận hưởng từng phút từng giây một tiếng đồng hồ ít ỏi đó.

5.

Khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cao hơn mức bình thường…

Nghĩa là đôi khi bạn phải chấp nhận những giận hờn của ai đấy bạn rất thương yêu mà không thể “thanh minh”. Một buổi sinh nhật của “người ta” bạn về muộn. Một cuộc hẹn đến giờ cuối bạn phải “cancel”. Một ngày lễ kỷ niệm và bạn đang phải ở xa… Có lúc bạn nhận được lời trách móc. Có lúc bạn nhận được những cử chỉ phản ứng khiến lòng đau nhói. Chỉ có bạn biết rằng, bạn đã cố gắng đến thế nào để có thể dành cho những người thân, những bạn bè thương yêu ấy những “bù đắp” dù nhỏ nhất.

6.

Khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cao hơn mức bình thường…

Nghĩa là bạn phải đối diện với những việc có khi tưởng chừng quá sức.

Nghĩa là khung cửa sổ nhà bên đã tắt đèn, nhưng bạn vẫn còn miệt mài học hay làm việc đến rất khuya.

Nghĩa là những mẩu sticker từ vựng mới dường như ám ảnh trong cả giấc mơ.

Nghĩa là lúc đứng bên đường chờ xe bus, trên tay bạn vẫn lật một cuốn sách đang đọc dở dang.

Nghĩa là đôi lúc bạn cảm thấy rất “tủi thân”, rất thèm có những tiếng đồng hồ học ra học, chơi ra chơi thay vì tranh thủ giải bài luyện thi Đại học, nuôi giấc mơ trở thành bác sĩ giữa lúc ngồi bên mâm khoai lang góc vỉa hè lúc 11 giờ khuya.

Nghĩa là người ta nhìn thấy ở bạn một cái mím môi.

Nghĩa là mỗi giọt nước mắt rơi ra, bạn sẽ biết đứng dậy, gạt nước mắt đi, mỉm cười cho một bắt đầu…

Nghĩa là bước chân của bạn sẽ học cách để vội vàng. Nhưng nghĩa là bạn luôn phải hiểu rõ mỗi bước chân của mình hơn ai hết.

7.

Và khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cao hơn mức bình thường…

Nghĩa là lúc nào đấy – chắc chắn lúc nào đấy – bạn sẽ có được những giây phút vỡ òa cảm xúc. Là nước mắt tràn ra khi hiểu rằng mình đã đặt chân lên đến nấc thang cao nhất của ước mơ.

Nghĩa là, phút giây ấy, khi bạn nhắm mắt lại, bạn tưởng chừng như bao vất vả kia rõ ràng như mới hôm qua.

Nghĩa là bạn thấu hiểu hơn ai hết về điều kỳ diệu của cuộc sống này.

Nghĩa là ở tuổi 20, bạn vẫn tin rằng cuộc sống có “phép màu”.

Nghĩa là bạn sẽ học được những giá trị mà không phải ai cũng học được. Nghĩa là bạn sẽ biết thế nào là tình yêu chân thành, thế nào là tình bạn cùng chia ngọt sẻ bùi, cùng thấu hiểu (hơn là đòi hỏi) để vượt qua những gian nan.

Nghĩa là bạn sẽ nhìn vào gương… Mỉm cười… Và thấy trong ấy một hình ảnh của bạn hôm nay – trưởng thành hơn, nhiều lắm!

PHAN ANH

(VTM 162)

Copy từ Phan anh's blog :D

Tự sự tháng 12

TỰ SỰ THÁNG 12

Em biết không tháng mười hai đã hết
Đám gió xuân nô nức cũng ùa về
Thoáng chút lạnh trong miền hoài niệm cũ
Lửa trong mình thiếu một chút đam mê

Em biết không tháng mười hai đã dứt
Gửi nhớ thương cho gió cũng bằng thừa
Tuổi lớn lên, tháng năm thì ở lại
Gió động lòng cũng chẳng thể phân bua

Em biết không tháng mười hai đã mất
Phố không anh, cây cũng chẳng buồn cười
Gió chẳng lộng như ngày xưa hai đứa
Tíu tít đùa xuân phố tuổi hai mươi

Em biết không tháng mười hai vẫn đấy
Để mỗi năm lại hết-dứt-mất rồi
Để biết rằng em bước sang một tuổi
Để biết mình không anh vẫn lớn lên…

Hết mùa...

HẾT MÙA...

Hết mùa hạt khế còn thơm
Dài con mắt nhớ gió lườm
vàng xưa
Sẻ nâu trộm nắng giữa trưa
Hót lên một tiếng nghe thừa
đắng cay!
Xòe tay, ừ... trắng bàn tay
Chút tàn ấm cũ cũng bay mất rồi
Em cười... vui đến lẻ loi
Đăm chiêu khế chín nghiêng soi
nỗi buồn.

Chát lòng những cái nhìn suông;
Con tim trăm nẻo mình tường
được đâu!
Lẽ đời nặng - nhẹ, nông - sâu
Chỉ em thật dạ cắm đầu mà yêu.
Từ anh bão đổ đã nhiều
Và em dông gió liêu xiêu
nỗi niềm...
Thiệt thòi đèn đã lụn tim
Chút tàn hạt cũ vận tìm...
vô ngôn...

... Tóc người ủ khói dài hơn
Bời bời gió thổi cho hờn lặn sâu.

AN ĐÀ (VĂN THỊ HẠNH THỦY - giải 3)



MỘT NGÀY MƯA TRÊN PHỐ

Sài Gòn mưa ướt trời đêm
xuýt xoa
may ấm mắt em đèn vàng
đôi khi đại lộ thênh thang
mình đi cứ ngỡ hai hàng cây đi
người che mưa ướt cong mi
cho ta trú dưới nhu mì của em!.

Sài Gòn mưa ướt trời đêm
bỗng dưng phố xá thật hiền trên tay
Vỉa hè rượu uống không say
giọt mưa mang nỗi buồn bay về trời
người đi cho kịp đêm trôi
ta đi cho kịp nụ cười môi em.

Sài Gòn mưa ướt trời đêm
tiếng dương cầm chảy ướt mềm vòng xe
chân trần tránh xác lá me
mới hay mình cũng nửa quê nửa mùa

Sài Gòn còn một đêm mưa
Người quê, kẻ phố kịp giờ nhập đôi.

TÚ TRINH (Giải I)

(Cuộc thi thơ Bút mới 2003)

NV2

- Noel này em có đi chơi đâu ko?

- Chưa biết. Thường nước đến chân em mới có kế hoạch

- Noel này nếu em chưa nhận lời đi chơi với ai trước thì em đi chơi với anh nhé! Anh cũng (img) đang cô đơn lắm! Nếu năm nay đi chơi cùng em thì đây là lần đầu tiên của anh đó.

- …

- Em thấy cách đặt vấn đề của anh… có vấn đề à ?

- Ko, có gì đâu, đang hồi âm lại nè!

- Anh nghĩ vậy nhưng thật lòng đấy! Những Noel trước anh đều trùm mền ngủ năm nay ko chịu thiệt thòi nữa đâu! Em đồng ý đi!

- Em ko hứa chắc được. Em dành NV1 cho một người bạn rồi. Nhưng nếu ko có gì thay đổi thì sẽ đi với anh.

- Anh có việc làm rồi anh cũng cần có 1 mảnh tình vắt vai chứ, cứ như em sẽ khổ lắm, vậy nha, anh sẽ là NV2 ha!

-...imgimg

Những ngày tháng 12



10' dừng lại trước khi chạy tiếp. Gần hết tháng 12 rồi. Trời lạnh trở lại, cuối ngày đứng nói chuyện không áo khoác đã thấy co ro. Hôm qua còn trở trời mưa đột ngột, nhớ cái đợt Noel 05, đạp xe về trong cái lạnh của cơn mưa lướt thướt.
"Miền lá rơi" của mình lại đang giăng đèn, kết cổng. Mà ko, chắc giờ đã lên đèn rực rỡ mỗi tối. Năm nào dịp này cũng túi bụi, Noel đến lúc nào chẳng hay. Chẳng trở tay kịp với những dự định, có lẽ năm nay cũng ko là ngoại lệ.

Một tháng có sinh nhật của rất nhiều người.
- Mẹ: Chẳng làm đc gì nhiều cho mẹ. Mỗi đứa tản mác 1 nơi, lúc tụ lại đc cũng đã hết ngày. Điều duy nhất an ủi là... cái hồ cá. Chẳng hiểu sao mẹ lại thích nuôi cá vào lúc này, trong khi ngày trước mình nuôi thì mẹ bảo là... vớ vẩnimg. Chăm chút, ngắm nghía mỗi ngày. Có lúc mình vẫn đùa "Mẹ chăm cá hơn cả con"img nhưng biết là mẹ có 1 thứ để thư giãn.
- Chích: Chích bông. 1, 2,3,4 chích bông. Chích bông Chích thêm 1 tuổi. Có nhiều điều tốt nghe... Chích bông ta nói Chích nè. Chích yêu sớm sớm Chích he. Rồi cố lên, ráng kiếm nhiều tiền. Để được như Chích ước Chích nè. Và sớm hôm kết nối bạn bè. Và Chích luôn cứ vẫn là Chích hè...img
- Ngiu: Đủ lãng đãng để nhắn một cái tin đầu ngày, để rồi khá bất ngờ với tin hồi âm của ngiu. Biết là mình ko còn bé...
- A: Nhiều thay đổi nhưng vẫn cứ là A luôn làm mình bối rối. Có lẽ A sẽ thua mình trong lời cá cược có người yêu trước...
- H: Đang đến gần. H thay đổi hình tượng bằng mái tóc mà LV từng muốn mình cắt. Có công việc, nhận ra mỗi đứa có những cái riêng hơn nhưng lần nào cũng là cảm giác thoải mái, rất tếu khi nói chuyện dù 2 đứa chẳng có khiếu hài hước tí nào!
________
Cám ơn một ngày đến lớp để thấy mình hào hứng hơn, thoát khỏi những chông chênh giăng đầy.
Cám ơn một lời nhắc nhở, một lời hỏi han của Chích, của Apple những khi cơn mệt mỏi làm mình chùn lòng.
Cám ơn một cuộc điện thoại vô tình đúng lúc mình cần, dù mục đích chỉ để hỏi mình có đi học ko
Cám ơn một giấc ngủ trưa ở trường giúp mình ko "lờ đờ" và thấy mình đang điều độ trở lại.
Cám ơn một tối định kỳ cùng chị, lâu rồi mới làm bài tại chỗ, lại nhớ những ngày xưa...

Sunday, December 16, 2007

Lu xu bu (16/12/2007)

Đang có hứng làm bài mà máy suốt ngày trục trặc. Theo thuật ngữ LV là "điên điên"img.
Thiếu thời gian trầm trọng. Nợ nhiều cái, nhiều người...
Quên mất, phải chúc mừng tổ mình, tổ duy nhất đạt điểm tối đa trong bài thuyết trình so sánh TT và TNimg. Chúc mừng nhóm mình, nhóm đảm nhiệm phần tính hấp dẫn, đc đánh giá tốt nhất trong 3 phầnimg. Ko bỏ công 1 ngày thảo luận rôm rả và 4 tiếng đồng hồ bỏ bữa tối để "hiệu đính". Lúc tổ rủ nhau đi ăn mừng, áy náy là ko đứa nào mạnh miệng mời thầy đi cùng dù thầy có gợi ý là đi ăn kem. Một phần cũng vì cái miệng ai đấy lỡ mào đầu: "Giờ thầy về luôn hả thầy!?" còn gìimg!
Năm cuối, có nhiều điều vui vui. Nhiều điều lo lo.
Hi vọng hoàn thành hết kế hoạch của mai, mốt và kia... Lu xu bu

Thursday, December 13, 2007

Xa nhau, vì một người con trai...



Ta biết là bạn đang… yêu !

Ko cô gái nào lại có thể thao thao bất tuyệt về một chàng trai mà mình ko có tình cảm gì đặc biệt. Ta biết là bạn đang bất ổn. Một bạn ồn ào sôi nổi, ngang tàng mà ko kém phần nhạy cảm giờ đang bối rối, hoang mang. Có một thời ta từng nghĩ không biết chàng trai nào đủ bản lĩnh để chi phối đc bạn. Vậy mà, bạn cũng đã yêu. Một người ko phải típ mà bạn từng đặt ra cho mình trước đó! Một chuyện tình… có lẽ là tay ba. Hai người bạn gái để một chàng trai xen vào thật là chẳng nên chút nào!

Ta biết là bạn đang cố nén, để đôi mắt kia chỉ là đỏ hoe. Để tiếng thở kia chỉ khe khẽ nỗi buồn. Ta biết, bạn đang thắc mắc, tình cảm của một người con trai sao lại "nắng mưa" như thế, dù anh ko thuộc típ hay thay đổi bao giờ.

Ta biết, bạn ko thể quên đơn giản như câu nói "Cho dù có tình cảm thật sự đi nữa thì t cũng rút lui mà!". Nếu tình cảm dễ điều khiển như thế thì thiên hạ đâu ào ào khổ vì tình yêu? Ta biết là bạn ko thể gạt qua một bên những gì từng có với người ta. Những lời khen chỉ bạn biết rõ là khen. Những quan tâm khi bạn bỏ bữa trưa. Những an ủi khi bạn nhớ nhà. Những lo lắng khi bạn ốm. Đợi chờ khi bạn về khuya. Ko ngại cõng bạn những hôm bạn đi ko nổi vì đau. Cả việc lau tóc cho bạn mỗi khi bạn gội đầu tối mà muốn đi ngủ ngay vì làm biếng… Tình cảm con gái, có khi chỉ 1 điều như vậy thôi cũng sâu nặng lúc nào chẳng hay huống gì là tất cả những điều ấy.

Ta biết, bạn đang khó xử. "Hai đứa con gái xa nhau vì một người con trai thì ko đáng chút nào!". Nhưng biết làm sao khi cả bạn và người bạn gái ấy đều ko thể ngăn đc mình? Ko còn thoải mái đc với nhau như xưa. Biết làm sao khi chưa người con trai nào cho bạn cảm giác bình yên, cảm giác ở bên cạnh người ta thì tất cả mọi thứ đều vô nghĩa như vậy mà! Cũng chưa bao giờ bạn ganh tỵ với bạn mình chỉ vì 1 câu, 1 từ của người con trai khác như vậy mà!
Ta biết bạn đang yêu. Ta ko lý giải đc tình cảm của người ấy. Có những người con trai đối với cô gái nào cũng tốt như thế nhưng ta biết có vài điều đặc biệt họ chỉ dành cho cô gái mình yêu. Ta ko ủng hộ bạn rút lui. Sao lại rút lui nếu bạn biết chắc rằng dẫu có vậy thì cũng chẳng ai đc vui vẻ và dẫu có vậy thì hai người bạn gái cũng chẳng bao giờ gần lại đc như xưa? Ta ko tin lắm yêu – thích của con trai nhưng ta chắc bạn và cả người bạn gái kia đủ nhạy cảm của con gái để biết đối phương có dành tình cảm cho mình??

"Hai đứa con gái xa nhau vì một người con trai thì ko đáng chút nào! Tụi mình đừng bao giờ như vậy nha!". Ta nhớ ngày xưa hai đứa vẫn nói với nhau một câu vui, nếu hai đứa cùng thích chung một người thì bạn sẽ nhường cho ta. Nhưng ta biết, chẳng ai trong vị trí ấy thích đc nhường cả. Đc nhường, nghĩa là phải chấp nhận một điều rằng người mà người ta yêu ko phải là ta. Nhưng ta yên tâm với câu đùa đó và hôm nay ta nhắc lại với bạn rằng điều đó sẽ ko xảy ra đâu vì ta và bạn ko cùng gu mà!

Photo: Chuột nhắt

Ngơ ngác... (13/12/2007)



Cứ toàn lúc đang có hứng làm những việc khác - ngoài bài vở trong lớp, lại nhận đc... "hung tin": Mai nộp bài. Bài cuối khóa, cứ nghĩ ít ra phải cuối tháng, thế mà cứ "bất đắc kỳ tử" thế này dù nhớ là 3 tuần nay đi rất đều đặn môn này. Ko có giáo trình và chưa biết bắt đầu từ đâu...
Còn bao nhiêu việc cần làm...
- Bài M&C
- Bài XHH (31/12): Ko chọn TT (biết là dễ đi hơn nhưng môn nào cũng so sánh 1 vấn đề vậy, nhàm rồi), ko chọn báo cho tuổi teen mà chọn Tạp chí...
- Cần ngâm cứu: Lão hà tiện, Hamlet, Vanity Fair, Ngôi nhà trái tim tan vỡ (tên nghe hay quá!), Faust, Mười ngày Thần thoại HL/ Oedipus vua (còn đang lưỡng lự)
Và...
Ôi nhức đầu quá đi mất!img

Chú thích ảnh: Chùm khế nhà bạn C. Đc tự tay hái, thật là thíchimg

Tuesday, December 11, 2007

Tám



Tám bằng tuổi mình. Nói rặt giọng của đất “thần kinh”. Nhìn từ sau trông như một ông cụ non. Hơi có vẻ ngược với một Tám baby. Tay múp míp mũm mĩm. Thấy gì cũng sợ, cũng thắc mắc. Là con út trong nhà, có lẽ thứ… 8 nên mọi người quen gọi là Tám.

Tám sợ nhất là… dơ. Kế đến là... đồ chua (bất kể là trái cây hay thứ gì khác). Tám thích âm nhạc. Nhạc Nguyễn Duy, Ngô Thụy Miên... Thích Mỹ Tâm, Quang Dũng, Đan Trường…

Tám chín chắn trong nhận định. Về dòng nhạc thị trường. Về mỹ từ trong câu ca. Đời sống - Xã hội. Đôi khi lại ngây thơ trong từng câu hỏi. “Sao gọi anh Q là chú ?", Sao người ta không chôn cột điện xuống đất?”, “Sao những đứa trẻ, bé như vậy mà phải ra đời kiếm sống, phải nói lời lẽ của người lớn?”, “Sao khói bụi mù mịt vậy mà người ta vẫn có thể thản nhiên ăn uống ?”, “Sao…” và “Sao…”…

Tám vui nhộn và dễ hòa đồng. Một ngày mới bao giờ cũng là những trang tổng hợp tin tức. Nói gì Tám cũng có thể bắt kịp. Lúc nào cũng nghĩ… Nhìn khán giả bỏ về trong một đêm nhạc của không ít gương mặt mới toanh (mà ngay cả Tám cũng không thích), Tám chậc lưỡi “Người ta đang hát mà ào ào bỏ về như vậy thì tội ca sĩ qúa!”. Thấy những con heo sữa quay trên xiên cũng bâng quơ “Một ngày không biết người ta giết bao nhiêu con heo con như vậy nhỉ?”. Ám ảnh với thịt chó vì “Ngày xưa con chó của Tám bị bắt làm thịt”. Ko quên đc cảm xúc khi xem những Fim PS làm thịt mèo “Người ta bóp cổ mèo như thế này, thế này…” (dùng tay để minh họa). Sợ cả cái cách người ta ăn rắn rết, côn trùng…

Tám lạ hơn những người cùng tip. Ko kiểu cách như lúc mới nghe, mới gặp vẫn nghĩ. Tám giống chú Q (ảnh) nhiều điểm, qua cách nói chuyện. Kí ức về chú rất mờ nhạt, chỉ duy nhất cái lần chú ăn tiêu trái nhà mình mà khen “Ngọt quá!” làm anh H tưởng bở, cắn thử rồi… lè lưỡi… Những người lạ mà ko lạ. Mới gặp lại mà gần gũi đến vậy. Trẻ dai. Phóng khoáng. Update đc cả những “thuật ngữ” mà cái đám nhí nhố vẫn dùng. Ko hề câu nệ, trách cứ, ngay cả khi… cổ dài thêm mấy tấc vì “ông nói gà, bà hiểu vịt”.

Trông chú lại chạnh nghĩ…

Mình có 1 ông chú. Gi… gi… gi… Nhưng chưa bao giờ gần gũi, dù chỉ là 1 cái vuốt tóc, xoa đầu…

Saturday, December 8, 2007

Nỗi ám ảnh mang hình chữ T (8/12/07)

Đọc được một entry khá tâm đắc của một người trong cuộc có tên tuổi. Mình nghĩ nó dành cho những ai đã, đang, từng và sẽ mang nỗi ám ảnh này, mình gọi đó là "nỗi ám ảnh hình chữ T" còn tác giả gọi nó là "ám ảnh Tuổi Trẻ"...

Tuổi Trẻ là gì mà ghê gớm vậy? Nó ám ảnh biết bao thế hệ làm báo. Là máu, là thịt, là hơi thở, là cuộc sống.
Những năm 92, 93, một người bạn
Nội vào chơi. Sau khi được kéo rê hết buổi nhậu này đến buổi nhậu khác, anh phát hiện một điều: Trong các cuộc nhậu, chỉ có một đề tài duy nhất: “Tuổi Trẻ”. Năm, sáu năm sau, Tuổi Trẻ đã qua “một cuộc bể dâu” nho nhỏ, khách đối ẩm với người bạn Hà Nội bấy giờ không còn “thuần chất”, có những người đã đi khỏi Tuổi Trẻ trong hoàn cảnh không vui, có người ở lại nhưng lòng đầy bất mãn, vậy mà đề tài vẫn không có gì khác ngoài “Tuổi Trẻ”. Đến độ anh bạn phải kêu lên “Có để ý không? Mình đã cố chuyển đề tài nhưng chỉ được 5 phút là mọi người lại quay về Tuổi Trẻ. Quái thật, các bạn sao thế? Cuộc đời còn biết bao nhiêu thứ chuyện, sao chỉ có Tuổi Trẻ, Tuổi Trẻ thế?

Tôi chỉ biết cười. Làm sao nói cho bạn hiểu bây giờ. Những người làm báo nơi khác sẽ không sao hiểu được dân làm báo ở Tuổi Trẻ. Chúng tôi không coi Tuổi Trẻ chỉ là nơi để kiếm sống, mà là “nhà”. Vui, buồn, giận hờn, thậm chí có những lúc đập bàn, chửi mắng nhau, rồi vẫn vui vẻ sống chung. “Nhà” mà, xa nhà là buồn, mỗi lần đi công tác đâu xa chừng chục ngày, về, câu đầu tiên là hỏi đồng nghiệp “ở nhà có gì lạ không?” (Hồi đó không có mail, cước điện thoại đắt/ so với lương nên hạn chế gọi). Là nhà, nên cực chẳng đã mới phải bỏ mà đi, đi rồi vẫn nhớ về nhà cũ, với biết bao nhiêu kỷ niệm thân thương, vui buồn, giận ghét.

Mọi người vẫn nhắc chuyện sau đây để minh họa cho cái gọi là “ám ảnh Tuổi Trẻ": Anh Năm Đồng (Tên bút danh là Nam Đồng rất đẹp, nhưng đám Tuổi Trẻ cứ nhất quyết gọi thành 5 Đồng, riết rồi quen miệng không sửa được) trong buổi kỷ niệm 5 năm thành lập báo Pháp Luật TPHCM, khi đọc diễn văn cứ luôn miệng “Báo Tuổi Trẻ đã phát triển vượt bậc, từ 10.000 bản /kỳ lên…, báo Tuổi Trẻ đã có những thành công nhất định, tuy nhiên, báo Tuổi Trẻ vẫn còn không ít khó khăn…” v.v… và v.v… Ngộ nhất là mới đầu, người nghe cũng chẳng phát hiện. Phải một hồi sau có ai đó sực nhớ, khán giả khúc khích, rồi rộ lên cười, nhắc. Anh Năm Đồng xin lỗi, sửa lại thành báo Pháp Luật, rồi sau đó tới cuối phần phát biểu lại … nhầm tiếp.
Đã thế, tới lượt anh Huỳnh Quý, bằng giọng Quảng Nam đặc sệt thân thương, anh Quý cũng hùng hồn phát biểu “tờ báo Tuổi Trẻ của chúng tôi…”. Sự nhầm lẫn xảy ra thời điểm đó có thể “hiểu” được, vì thờ
i gian anh Năm Đồng và anh Huỳnh Quý đi khỏi báo Tuổi Trẻ hãy còn “ ngắn”, mới có... 5 năm. Không ngờ lần kỷ niệm thành lập báo Pháp luật ngày 15/9/2007 mới đây- 17 năm đã trôi qua, vậy mà anh Năm Đồng vẫn nói nhầm báo Pháp Luật thành “báo Tuổi Trẻ ”, chẳng những một lần mà lập lại tới 2 lần và vẫn không hề hay biết.

***
Tôi về báo Tuổi Trẻ trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Đang làm ở một xí nghiệp Xuất khẩu, bày đặt đấu tranh phê bình nên bị tinh giản biên chế. Khiếu nại, may mắn gặp được ông Trưởng phòng Tổ chức công ty cấp trên hiền lành và khách quan. Ông ký giấy cho tôi thuyên chuyển qua một xí nghiệp khác cùng công ty. Cùng lúc đó, tôi cũng đến báo Tuổi Trẻ xin việc (hành chánh, nhưng lại được chị Kim Hạnh nhận làm phóng viên- chuyện này khá dài, xin kể ở entry khác).
Còn nhớ như in trước ngày đi làm thủ tục xin tôi về Tuổi Trẻ, anh Huỳnh Quý – lúc đó là Chánh Văn phòng, bảo tôi “Em suy nghĩ kỹ nha, lương bổng thu nhập bên Tuổi Trẻ không thể bằng bên công ty của em đâu”. Ông Trưởng phòng tổ chức Công ty Xuất khẩu cũng bảo tôi “Cháu nghĩ kỹ chưa, bao nhiêu người muốn xin vô công ty không được, cháu đang ở công ty lại xin ra!

Tôi đã quyết định chọn Tuổi Trẻ.
...
(Theo blog nhà báo Thủy Cúc)

Thursday, December 6, 2007

Happy... (06/12/2007)

Một ngày vui, rất vui. Tất nhiên ko phải bất cứ thứ gì xảy ra trong ngày cũng suôn sẻ cả nhưng cảm xúc đọng lại là... happyimg. Nếu đem so sánh được thì có lẽ ngang ngửa với việc nhận được lời tỏ tình của một chàng mà mình đã “cảm” img dù mẹ chàng có khắt khe một tí. Thấy lòng cứ lưng tưng…

Biết vui đấy rồi cũng là khó khăn đấy nhưng giả dụ như khi yêu, ai cần biết là có nhiều trở ngại gì, cứ yêu đi đã, miễn là yêu có nền tảng, yêu có cơ sở, yêu biết nhìn về phía trước là được rồi…img

***

Cô dạy vui và thú vị. Cả thầy cũng thế. Ko e dè, ko sợ sệt hay ngại sai. Cô nói đúng, đây ko phải là học, chỉ là... chơi thôi. Cả lớp lao xao, náo nhiệt, còn đc thể hiện cả tài... diễn xuất <- phát hiện ra lớp mình nhiều người có khiếu diễn ghêimg. Đứa nào cũng kháo nhau giá được học thế này từ năm nhất… nhưng có bao giờ là muộn thật sự đâu?! Hứng thú nên rất chăm ngoan, dậy sớm đi học đúng giờ. Sẽ cố gắng tập thành phản xạ có điều kiện!

Một buổi thoải mái, thú vị cùng nhóm Chích. Cám ơn lời rủ của Chích. Cám ơn cái nón C đưa (dù bị… ép buộcimg) cho mình đội giữa trưa nắng chang chang. Cám ơn cả cái nón “diêm dúa” (mình nghĩ vậy thôi) mà T lấy của… em gái đưa cho mình img<- hay lãng vậy, ra ngoài ít khi nào chịu che chắn nên mới thảm thế này!

May mắn vì mình đã ok nhập “sòng”. Cả năm rồi mới chơi lại, ko ngờ mình lại may mắn dẫn đầu. Người ta bảo đỏ bạc đen tình thì phảiimg!

Cám ơn 1 buổi ngồi thảnh thơi ở Vườn ổi, dù chẳng có 1 trái ổi nào và dù đồ ăn, thức uống dở tệ.

Cám ơn một buổi vui nhộn cùng những giai điệu hay ho. Ko biết tại sao nhưng cái cảm giác có thể thoải mái vậy rất hiếm khi xuất hiện ở mình. Giữa những người bạn này, mình ko còn cái cảm giác tự ti như dạo nào!

Cám ơn vì Chích đã đưa mình về và vì cả cuộc điện thoại của Sếp nữa... Vui vuiimg

Tuesday, December 4, 2007

Rùa mang chân ốc sên (4/12/2007)

Mới giải quyết xong cái bụng đói meo. Chắc cái bao tử của mình sắp hết... date. Dạo này trở chứng kỳ kỳ…

Lâu rồi mới có lại cái cảm giác mệt vì làm tin. Bằng nửa cái mệt của đợt chạy một mạch xuống CC hồi tt. 2 tiếng đồng hồ loay hoay mà hơn chục lần muốn… đập máyimg. Cứ tưởng máy mình rùa bò, lâu lâu ra lại dịch vụ, mới thấy so với máy rùa mang chân ốc sên này thì máy mình vẫn còn là ngựa.

Lâu rồi mới lại ngồi giữa 1 ê kíp BS. Tất nhiên, mình vẫn là người… đẹp nhất, hiximg! Có hơi "khớp" 1 chút vì đông và vì nói loạn xạ ngữ (A-P-V và y ngữ). Tuyệt nhiên ko phải vì cái xương người chết (nói trắng ra là vậy) mà các anh ý hù khi đưa cho xem. Đc cái vui vì BS P. rất nhiệt tình…

Cái tật thích “bang” vào chuyên môn, lại là chuyên môn ko đơn giản. Có chút háo hức trở lại, ko cần biết kết quả ra sao. Chợt nhớ tới cái bài luận mới nộp cho cô hôm qua: “NB trong mắt tôi” và “tôi trong mắt tôi” (dù ko mấy mới mẻ)...

Monday, December 3, 2007

Một ngày mới... (3/12/2007)

Lâu rồi mới hít thở đc cái ko khí của SG buổi sáng. Dù biết là SG đang mùa lạnh, rất thích nhưng cũng ko đủ can đảm chui ra khỏi chăn vào đầu ngày.

Bìm Bịp đã phải kiên nhẫn đến gần… 20 cuộc nhá máy “phá đám” mới có thể kéo mình dậy như đã nhờ trước đóimg. Một cuộc “đánh thức” giữa hai đầu đất nước. Ko biết nó còn kiên nhẫn đc với bà chị này bao nhiêu…

Sáng đầu ngày đã cười toe rạng rỡ. Cảm giác thật lạ với khí trời và thời gian. Trễ vài phút so với 2 người trong nhóm nhưng vẫn còn sớm chán. Phát hiện có lắm người cũng lơ mơ lịch học chẳng khác gì mình mấy bữa. Nhóm thảo luận. Mình có thể để cá nhân chờ chứ bắt tập thể đợi thì… hiếm hoi. Ít ra cũng còn biết sợ “đánh hội đồng” chứ!img

Lâu rồi mới lại đc tranh luận nhiều vậy. Có lẽ đụng đến vấn đề quan tâm. Điều tốt nhất khi tt ở những nơi như TT là… trong quá trình dạy sau đó, các thầy cô cứ luôn lấy những điều mình thân quen ra làm ví dụ. Hôm nào học XHH TTĐC chẳng bị nghe kêu ca “Cô cứ suốt ngày TT, TT và… TT” (hỏi lại chưa, cô là người hướng dẫn đoàn TT mà lạiimg). Trở lại với chủ đề chính: So sánh báo TT và TN. Ngộ cái là mình lại chỉ có mà đem toàn TN còn TT thì rải rác tập hợp lại của mấy thành viên còn lại vẫn ko đầy đủ lắm. Ko biết mình có nhiễm cái tật "Yêu nhau yêu cả đường đi. Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng" ko mà có nhiều bức xúc đến thế. Cứ khi vừa đặt hai tờ cùng ngày ở cạnh nhau là mình với H lại “mở đài” từ 8h 30 đến gần 11h (mình cũng phải bất ngờ với… chính mình). Những so sánh ngày xưa mình làm NCKH đc đem ra ứng dụng. Tranh luận đã đời rồi tự hỏi mình có đang soi mói nhiều quá ko, kỹ quá ko? Ngay cả nhận định mà mình từng đồng tình với Xương Cá “TN là tờ mạnh về nội chính nhất hiện giờ” cũng có vẻ bị lung lay dưới “búa rìu” của cả đám… Kết thúc một buổi thảo luận thú vị và “ngộ” ra nhiều điều…

Cuối cùng thì cũng biết mình “thoát nạn” trong gang tấc ở cái CCA, vì hình như luật lệ đã đổi. Ko vui mà thở phào, vì dù sao nó cũng chẳng đánh giá đc gì nhiều. Cùng đi nhưng ko cùng về. Xương Cá kẹt lại, dù chỉ cách mình có 1 xíu chứ nhiêu…

Sunday, December 2, 2007

Một mai thức giấc...

Thức dậy bởi nụ hôn của một anh chàngimg. Mở mắt ra, một đôi mắt trong veo đang nhìn mình. Đầu húi cua, má phúng phính, miệng chúm chím, đáng yêu quá chừng... Có điều anh chàng này chưa có kinh nghiệm kiss thì phải (dù có lẽ cũng kiss nhiều người rồi) làm trán mình... ướt chèm nhẹpimg. Hình như chàng muốn kiss nữa (do bị xung quanh xúi giục) nhưng... khiếp quá, trùm mền lại.
Cầm tay chàng áp lên mặt, một cảm giác thật lạ. Cả nhà xoay quanh trầm trồ, hỏi chuyện nhưng hỏi gì chàng cũng ko trả lời được, chỉ thỉnh thoảng nói vài từ cụt ngủn. Vậy nhưng cũng đủ dễ thương rồi...
Nghe mẹ bảo, chàng là hàng xóm, cách nhà mình 3 căn. Nghe nói, chàng mới... thôi nôi đâu vài tháng trướcimg.

***
Đã ổn hơn cái cảm giác tối qua. Chỉ là mỏi mệt, là... Ko muốn bệnh vào lúc này một chút nào!

Thursday, November 29, 2007

Quên, chưa hẳn hết yêu (29/11/2007)

QUÊN... CHƯA HẲN HẾT YÊU


Có bao giờ em bảo hết yêu anh?
Quên
đâu phải sự đổi thay về chất!
Chỉ là đổi thay để thích nghi một điều không thể thật
Để lúc yếu lòng lại gọi “ký ức xưa”


Dấu lửng xuống dòng…
Anh đã hiểu hết chưa?
Không toang hoác
Nhưng lòng còn để ngỏ


Con gái ngang tàng
lòng đi ở trọ
Nhớ một người…
Quên
chưa hẳn hết yêu

(11.07)

>> Một thứ cảm xúc lưng chừng, ngược ngạo...

Như đã hứa với ngiu (thử tham khảo xem rồi phản hồi nhé!)

Tuesday, November 27, 2007

Cô hạt tiêu

Tròn 1 tuần từ lời hứa viết về cô. Mãi đến giờ mới post đc.

CÔ HẠT TIÊU

Cô đến với tôi vào hè năm lớp 10. Lần đầu tiên biết tên cô là khi trường gửi giấy báo về nhà để gọi những đứa học sinh “lì lợm” ko chịu đi học hè như tôi phải đến trường. 10 năm chưa hề biết đi học trong hè là gì và cũng là từng ấy năm suy nghĩ học hè, tức là “Học trước chương trình, vô năm cũng học lại chứ gì đâu”. Thế nên tôi vẫn quyết định không tốn tiền cho 3 tháng hè ấy. Nhưng có lẽ tôi đã hơi nhầm…

Với lớp nào thì đó là 3 tháng học trước chương trình nhưng với lớp chuyên A, đầu khối như lớp tôi thì đó lại là 3 tháng học chính thức. Có khoảng chục người “lì lợm” như tôi nhưng không ai dùng 3 tháng hè ấy để… ăn ngủ. Họ mắc “chạy sô” ở các trung tâm. Đó là lý do tại sao tôi không thể theo kịp chương trình khi cả lớp đã học xong chương 1 của sách giáo khoa còn tôi vẫn ngẩn tò te chả biết gì! Để được học ở nguyên lớp cũ, cả chục đứa “lì lợm” ấy đều phải có cam kết của phụ huynh rằng con mình có thể đảm bảo việc học. Lúc ấy tôi chỉ không muốn bắt đầu làm quen lại với những người bạn mới chứ không thì đã không có một năm học đầy sóng gió như vậy. Có lẽ chính sự nhập nhằng ấy đã khiến tôi có chút giận lây sang cô, cô giáo “hạt tiêu”.

Cô bé như một người lớn có thể… bé. Nhỏ nhắn, xinh xinh đến nỗi nếu cô không mặc áo dài, chắc chẳng ai nghĩ được cô là cô giáo. Lần đi chơi Long Hải cuối năm, trong bóng tối mờ mờ của buổi tinh mơ, có đứa còn tính vỗ vai cô bảo “ê mày…” vì tưởng là đứa bạn nào đấy. Sẽ không nói quá chút nào khi nhìn thấy cô trong trang phục áo sơ mi, quần jeans. Ngày bám vào phao ở sóng biển Long Hải, lâng châng không dám ra xa bờ nhưng tụi con trai cứ nghịch bảo “Có gì để cô cứu cho, cô biết bơi mà!”. Thấy cô nhõng nhẽo như một đứa con nít “Không có giỡn nè, cô không có sức cứu đâu nha!”.

Cô xinh xắn và viết chữ khá đẹp. Lúc nào đến lớp cũng bị đám nam sinh… chọc ghẹo. Những cô giáo be bé như cô thường hay có huông vậy, huống gì tính cô lại hòa đồng, dễ chịu. Cô dạy Anh văn, môn tôi không đến nỗi nào nên cũng đỡ nhưng học trò cưng của cô thì phải kể đến Khỉ già. Đứa nào trong lớp cũng bảo nó sao y bản chính của cô, từ cái vẻ be bé, ốm nhom đến cái khả năng nói tiếng Anh như gió, kể cả nghiệp sư phạm mà sau này nó chọn theo, chỉ khác mỗi điều, nó không… hiền như cô.

Cô Chủ nhiệm hai năm cuối cấp. Chút ít sóng gió, như cái lần vài đứa con trai chơi dại, giỡn với dao thế nào để nó cắt đứt cổ tay một đứa, chảy máu rần rần làm cả lớp cũng hoảng. Như cái lần H1 hụt hẫng, vì chuyện tình cảm với một đứa lớp bên không thành, khiến ¼ dân số lớp cũng có vấn đề theo. Như cái lần H3 làm xôn xao cả trường khi lần đầu tiên có chuyện dân A1 bị kỷ luật trong kỳ thi học kỳ vì một lỗi không đáng gì… Nhưng rồi tất cả cũng qua. Lớp vẫn cứ là lớp A1 luôn dẫn đầu khối. Dường như cô chưa bao giờ nặng nhẹ với lớp. Lúc nào cũng là khuyên giải, hỏi han nhẹ nhàng. Phiếu điểm hàng tháng báo về nhà luôn có những lời nhận xét lẫn động viên “Cần cố gắng thêm môn này, có tiến bộ môn kia…” chứ không phải chỉ là những con số khô khan, cứng nhắc.

Lần đầu tiên trong suốt 12 năm học, ấm ức khi bị cô nhắc… nói chuyện trong giờ học. Lần đầu tiên có cảm giác cô trò gần gũi khi cô buột miệng bảo “Cái con nhỏ này…”. Ngày cuối năm vào lớp, cô vẫn nghiêm chỉnh bắt… học bài dù đứa nào cũng nôn nao nghỉ. Nhưng lúc nào cô cũng “giơ cao đánh khẽ”, chỉ sửa bài thi học kỳ rồi thôi. Cũng chỉ có cô mới nghĩ ra lắm trò… lãng đãng, như cái bản báo cáo nhận xét về “những người bạn quanh mình” mà cô yêu cầu phải hoàn tất trước ngày chia tay. Cô là người đầu tiên và duy nhất trong suốt 3 năm học, có thể bộc bạch chuyện đời tư của mình trước học trò. 40 thành viên của lớp là 40 câu hỏi. Tất nhiên, điều cả lớp tò mò nhất vẫn là… chuyện tình cảm của cô. Cô hay bảo lớp mình thích mè nheo cô mà, hình như tôi biết đến từ “mè nheo” từ đó…

Năm lớp 1, có một lần cô bị khẽ tay vì viết chữ xấu, nhờ vậy mà giờ chữ cô mới đẹp thế! Từ lớp 1 đến lớp 4, cô “chỉ biết học thôi chẳng biết gì”. Đến lớp 5 thì cũng có một người… thích cô. Chẳng qua cũng là mô-típ muôn đời: Cô giỏi Văn, người ấy giỏi Toán nên bạn bè ghép đôi, vậy thôi. Năm lớp 8, cô có một người bạn trai, cùng học, cùng chơi và đến giờ vẫn là bạn thân của cô. Người này cũng đã từng bày tỏ tình cảm với cô và cũng vì người này mà cô mới thi vào trường LHP. (Cả lớp xuýt xoa, trầm trồ). Nhưng người ấy đã xuất ngoại lâu rồi.

Chuyện của thầy và cô chỉ thật sự bắt đầu vào năm 2 Đại học. Trước kia, thầy học ở Q.4, cô học ở Q.7 nhưng hai người lại có chung một cô giáo dạy Sinh. Tại sinh nhật của cô giáo này, hai người mới quen biết. Đến khi lên ĐH lại tình cờ chung trường. Cô là thuộc nhóm “Tứ cô nương”, thầy là thành viên của “Tam quỷ”. Rồi “Tam quỷ” sang làm quen với “Tứ cô nương”, thế là chuyện của thầy và cô bắt đầu. Cô thích thầy ở chỗ thầy rất tốt bụng với mọi người. Nếu đang đi với cô mà gặp ai bị hư xe giữa đường, thầy cũng đến giúp. Trong giảng đường cũng có một cô gái thích thầy, luôn tìm cớ nhờ thầy giải bài giúp. Thầy biết đấy chứ, nhưng vẫn cứ giúp như thường. Từ cuộc tình của mình, cô rút ra lời khuyên cho cả 40 đôi mắt đang chăm chú ý nhìn mình.

- Với nam: Nếu tự tin mình hơn người ta một cái gì đó thì hãy theo đuổi

- Với nữ: Nếu có thích người ta mà người ta ko thích lại thì nên hiểu đó là vì người ta ko tự tin khi ở cạnh mình.

Chuyện tình đẹp đẽ của cô kết thúc có hậu bằng một mái ấm xinh xắn với một thằng nhóc bụ bẫm, da trắng như trứng gà bóc và lanh hơn mẹ nó cả chục lần, bé Huy. (Có một dạo mình đã rất thích những người tên Huy, dù chẳng có lý do gì đặc biệtimg).

Khi được hỏi về thần tượng, cô nói từ nhỏ đến lớn, cô chưa thần tượng ai ngoài thầy cô của mình. Đó là lý do cô mơ ước trở thành cô giáo từ rất bé. Ngày còn đi học, cô không mi nhon như bây giờ, được cái học giỏi. Bạn bè cấp 2 thường gọi cô là Cô bé Liên Xô, còn lên cấp 3, cô ít nói chuyện với con trai trong lớp nên họ gọi cô là Búp bê không tình yêu.

Khi nói về cảm xúc với lớp, cô đã khóc làm nhiều đứa cũng mít ướt theo. 40 câu hỏi, duy có một câu không được trả lời. Cô bảo “Chừng nào các em gửi thiệp hồng cho cô, cô sẽ nói cho mấy em nghe câu hỏi này. Nói lúc này mất công mấy em không… học được”. Tuy có tò mò nhưng cả lớp cũng đành chịu, không đoán được đó là câu hỏi của ai, ngay cả Hiếu làm MC cũng bảo “Nó hơi riêng tư” nữa là. 40 tờ giấy be bé ấy được cô cho vào chiếc phong bì trang trọng để cất giữ. Chỉ riêng việc ấy thôi, tôi biết, cô đã không xem những câu hỏi của chúng tôi là trò con nít chút nào!

12 năm đi học, có lẽ chỉ có cô là đủ… lãng mạn để chuẩn bị cho mỗi đứa học trò một món quà chia tay. Những chiếc móc gắn chìa khóa xinh xắn. Bất ngờ hơn là trong đó mỗi đứa đều có một lời chúc bằng tiếng Anh, của cô. 40 lời chúc khác nhau trên một mảnh giấy tập vuông vức, xiu xíu. Bất ngờ hơn là trong đó có một ngôi sao may mắn được cô tỉ mẩn xếp bằng… ống hút. Móc chìa khóa có thể bị hư, nhưng trái bắp hình mặt cười ấy sau khi theo tôi suốt cả một thời gian khó khăn đã trở về nằm cạnh ngôi sao may mắn trong bộ sưu tập những kỷ vật đặc biệt của tôi.

Ngày chia tay, mưa nhiều như… nước mắt. Những biệt danh kỳ quặc của lớp được giải thích. Những cái nickname kỳ quặc được đưa ra dành cho cô… Bài thơ làm vội lẫn bài thơ chúc Tết, ngập ngừng mãi mới trao được cho cô trong lần họp lớp đầu tiên.

Chưa bao giờ nghĩ một đứa “không nổi, lâu lâu chìm” trong lớp lại được cô nhớ đến. Ấy vậy mà… Ngày vào trường lấy học bạ, vẫn là những câu “Hiền- Chăm- Ngoan”img như thầy cô Chủ nhiệm các năm học trước nhưng bất ngờ sao khi bên dưới học bạ của tôi đã có một lời “đề tặng” riêng: Có năng khiếu văn thơ. Không thể ngờ là cô vẫn còn nhớ cái lần làm báo tường (năm nào lớp mình chẳng được giải nhất), lớp đã dùng cuốn sổ thơ của mình làm nội dung chủ đạo. Vẫn biết cô chu đáo mà gần 2 năm ra trường mới cảm nhận cô chẳng hề thờ ơ…

***

Năm thứ 2 đến nhà cô vào ngày Nhà giáo Việt Nam, vẫn căn hộ chung cư ở lầu 5 mà lâu lâu ko leo nên phờ cả người. Vẫn góc nhà đầy sách dạy học lẫn nghiên cứu của hai vợ chồng, ko đủ chỗ cho học trò vào ngồi chơi. Vẫn nhóc Huy trắng bóc ngày càng lém lỉnh. Vẫn vóc người be bé mà Hiếu bảo chừng 2 năm nữa nhóc Huy sẽ to gấp đôi cô. Vẫn những lời hỏi han, đủ biết được cô không đứng ngoài những chuyện đứa này có tình cảm với đứa kia trong lớp, đứa nào đã chia tay những chuyện tình học trò… Mọi thứ cứ tưởng chừng như xưa nhưng…

Nhóc Huy đã vào Tiểu học. Bà Khỉ già đã được học trò tặng hoa trong ngày này. Trường, tuy bỏ dở cổng trường ĐH đã chọn nhưng cũng kịp trở thành thầy giáo dạy Tin (thật ko tin đc 1 người như nó mà cũng có thể làm... thầy giáo). Lại trở thành đồng nghiệp láng giềng của thầy hiệu phó ngày xưa. Cô cũng không còn là giáo viên của mái trường cũ… Vậy mà không hiểu sao nhìn vóc người “hạt tiêu” be bé của cô, tôi cứ tưởng chừng như mọi thứ vẫn còn nguyên…

Cưới liên... miền (26/11/2007)



Thảnh thơi chút để kịp nhìn lại đám cưới Khét. img
Mới xong hôm qua mà giờ này 3 mẹ con Khét lại đang trên đường ra Bắc rồi. Lần đầu tiên thấy ớn... đám cưới. Cả ngày mệt phờ. Cả buổi đói meo râu. Chính xác thì đc 1 ngụm nước ngọt. Ko phải là cô dâu cũng bon chen bị... nhịn đói. Lăng xa lăng xăng. Hết ngó cái này đến làm cái kia. Ko lúc nào ngồi yên, dù tính ra thì chẳng có gì to tát. Cả nhà đều vậy.
Ngày để họp... họ. Người người lũ lượt lướt qua. Tay bắt mặt mừng. Kéo nhau cụng ly chan chát để rồi tự lẩm bẩm "Ủa, nó là... ai vậy ta?". Ko ít người chào anh, chào em, cháu, bác để rồi những anh, em, cháu, bác đó cứ ngẩn tò te "Nó biết mình hả?". Những người họ hàng chưa bao giờ gặp mặt. Những mối quan hệ chồng chéo. A là em B, B là cháu C, C là anh A...img. Đâu đó tiếng trách thiếu người đầu họ. Ôi, trách thì đến bao giờ cho hết lỗi. Nếu ko có những người khách ở công ty Khét, chắc tưởng mình đang dự đám cưới ở quê...
Gặp mình và Bá, ai cũng hỏi 1 câu chẳng xa lạ gì "Đứa nào chị, đứa nào em?"img. Ngay thím T, đến nhà thường xuyên cả chục năm nay mà cũng "Hỏi thiệt, đứa nào Hạnh, đứa nào Hà?". Còn ông ở đây gần chục năm cũng suốt ngày nhầm tên hai đứa cháu. Nhìn lại nhau, có phải chị em sinh đôi đâu trời?img
Ngày để... nhìn mặt nhau. Gạt qua hiềm khích nhỏ, ai cũng tươi cười hỏi han. Lâu rồi mới gặp. Kẻ lớn lên. Người già cỗi. Rồi cũng có một ngày sẽ chẳng còn lại gì...
Ngày để giới thiệu. Có kẻ ngang nhiên. Có người rón rén. Cũng chỉ mong có được một cái nhìn. Mỗi người một thái độ dò xét. Chẳng trách mỗi lần đi đám cưới, xuất hiện chẳng bao lâu mà chuẩn bị có khi gấp cả mấy lần thời gian đó.
Ngày để li bì. Chẳng hiểu được mấy người ko biết lượng sức mình. "Yếu mà đòi ra gió". Rốt cuộc cũng chỉ nằm lăn quay, khổ người khác!
Ngày để hòa đồng, hàn huyên. Nếm lại cái cảm giác hai chị em đón gió lạnh, run lập cập bên ổ bánh kem. Nhìn dì và em dâu mới, có thể tự nhiên, thoải mái cười hăng hắc với nhau, ko cần phải quá câu nệ hay giữ ý từng chút một. Tự dưng ước cũng có đc một người... mẹ chồng như vậyimg! Tìm mẹ chồng trước khi... tìm chồng. Một cái ý hơi ngược ngạo thì phải.
T & Tình dễ thương. Hỗ trợ từ đầu đến cuối. Biết thêm đc 1 nhóc em khá nhiệt tình và cũng mang đặc trưng của họ LV, điều mà mình ko có đc: Dẻo mồm. Mình hỏi vu vơ một thứ, vậy mà nó cũng chạy đi tìm cho đc, dù rằng ko có kết quả. T ko chấp nhặt chuyện trước đó, vậy mà cứ tưởng T ko đến sau khi bị mình bực dọc "sạc" cho một trận vì một câu hỏi rất bình thường. Có một ánh nhìn đã theo mình suốt buổi...
Lẽ ra chỉ là mệt, đói và vui. Nhưng 1 bất cẩn nhỏ của c. Th đã làm mình hụt hẫng suốt... Ko thiết làm gì! Có những cái ko đủ tin để giao cho người khác. Chỉ có thể là mình. Đấy là manh nha của... "ôm việc".img
Tiễn 3 mẹ con Khét ra ga, lại nhớ năm nào mấy chị em xách ba lô về Bắc. Lại có chút nước mắt của đứa tự nhận là "giống con trai". Một tiệc cưới lại đã sẵn sàng ở quê. Một thử thách cho cô dâu mới. Đám cưới quê sẽ còn mệt hơn gấp chục lần ở đây. Nghĩ lại, chợt phục chị, cưới xong mà nửa đêm về sáng hôm đó vẫn còn sức để... online viết blog.

______
P/S: Đang mày mò lại với Ulead. Lúc học thì ko hành, giờ hết học lại muốn hành... Mình có thôi là người cầu toàn đc ko nhỉ!img

Monday, November 26, 2007

Cải chính (26/11/2007)


Mệt đừ...
Hết buổi sáng
Nhưng tình hình là cuối buổi đã nhận được điện thoại xin lỗi và hứa "cải chính" tên tác giả trên bản online của Thư ký tòa soạn Sài Gòn Tiếp Thị về vụ CGKCB. Ông ấy cũng có nói chắc chắn rằng ko có chuyện SGTT tự ý lấy 1 entry (dù hay đến đâu) mà ko có sự liên hệ với blogger đó. Điều này lý giải tại sao Nhím lông xanh luôn né tránh, nhập nhằng với câu hỏi có hay ko sự liên hệ của SGTT với NLX trước khi đăng bài.
Đc "cải chính", thấy cũng vui vui. May nhờ có chị chứ ko chắc mình cũng "tài hèn sức mọn"... Dù sao thì VTM cũng có một nửa bản quyền màimg!
Có điều với cái đà chỉnh sửa này, đến khi bài viết đc trả về đúng tên tác giả thì có lẽ SGTT Online lại là bản duy nhất đúng tên tác giả... Hôm đầu tiên search chỉ hơn 2000 kết quả, giờ thì là 34.500, lan tùm lum trang.img
Thôi thì tự coi như tâm sự của mình cũng là một cái gì đó "lay động lòng người" để lấy làm vui vậy!imgimg

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.