Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, September 30, 2007

Mượn lời người nổi tiếng



Và với báo TT đang chảy máu, nếu anh thấy xót lòng, anh thấy thành trì báo chí có nguy cơ bị đánh sập, thế trận báo chí có nguy cơ tan vỡ (vì cái anh Tiền Phong xứ Bắc đang mệt phờ chạy theo mấy cô hoa hậu, vì anh Thanh Niên đang xí xớn cảm tạ lãnh đạo, ngây ngất vì cái sự Duyên dáng Việt Nam, vì An Ninh thế giới đang đau đầu vì số tới không biết in bài gì ca ngợi Tổng biên tập cho kêu), Anh (viết hoa) hãy viết cho báo thật nhiều bài hay, hiến cho tờ báo thật nhiều ý tưởng độc đáo, làm ngây ngất Ban biên tập, choáng váng bạn đọc.



(Nguyễn Ngọc Tư)

____

Nói chung là giống ý mình, nhất là từ sau vụ bưởi gây ung thư! Dù vẫn biết là Nothing is perfect...

Sức sống mới (30/9/2007)



Phù!!!img
Cuối cùng thì cũng xong. Đây là lần “chinh chiến” lâu nhất trong hơn 1 năm qua. Ko hiểu sao đầu óc chẳng thể nào tập trung đc. Có lẽ một phần là những giấc mơ có “sếp” ám ảnh. Đứa nào cũng hỏi bộ chỉ làm gì hay sao mà ám ảnh dữ vậy. Mình bảo ko, chỉ là áy náy vì những quan tâm, gợi ý "sếp" dành cho mình, vậy thôi.

***

"Anh" ạ, em cũng ko ngờ mình lại cảm "anh" nhiều đến thế. Em cũng ko ngờ mình lại bị "anh" chi phối nhiều đến thế. Biết là "anh" hấp dẫn, biết là "anh" cuốn hút nhưng em ko ngờ gặp "anh" rồi em lại có nhiều cảm xúc vui buồn như vậy. Xa "anh" rồi, em lại lãnh đạm với tất cả những mối quan hệ khác như vậy. Hi vọng là những con đường em đi rồi cũng sẽ đưa em về bên "anh"…

_____________

Dạo này trời hay mưa, sướt mướt, sướt mướt… Tháng cuối cùng trong mùa mà còn mưa nhiều hơn cả những ngày “chính vụ”.

Gặp bạn, khi một cơn mưa ướt át ào đến. Cái lạnh so người, cảm nhận đc mình đang run bần bật. Thật thoải mái khi có thể nói chuyện cởi mở, thẳng thắn với nhau thế này. Từ một lời nhận xét của mình mấy tháng trước, bạn cho hay cái nhìn của đa số về mình: Một người khó tính, khó chịu lắm. Cười ngất trước những câu mơ hồ của bạn. Tính mình hay… bắt bẻ (chỉ là “ngứa đầu”, làm rõ, chỉnh lại những gì chưa chính xác thôi mà), gặp bạn nói cái gì cũng sơ hở đầy.

Bạn bất ngờ về mình. Mình cũng ko định nói ra đâu nhưng thấy bạn cứ suốt ngày than vãn, ganh tỵ với mình nên mình phải lôi bạn lại để bạn biết bạn đang có đầy những thứ mà nhiều người vẫn ao ước. Có thể, mình thiếu những thứ bạn có nhưng cũng đang có những điều mà bạn phải ao ước như vậy!

Nhờ mình, bạn quyết định ko bỏ nghiệp võ. Bạn bảo như vậy nhưng mình ko dám chắc. Chẳng lẽ chỉ một câu với một dẫn chứng điển hình là thay đổi đc ý định trước đó của bạn rồi sao? Nói như người xưa, theo đúng nghĩa đen thì bạn đã “văn võ song toàn”. Giá nhà ở gần, thế nào mình cũng tôn bạn làm sư phụ…

Chạy về giữa cơn mưa chưa dứt. Đôi khi còn có thể nhảy chân sáo như cái hồi cấp 3. Vô tư với bạn. Mình có quyền giữ im lặng trước băn khoăn “Ko tin đc là 1 SV năm cuối lại chưa từng… yêu bao giờ!”, để bạn vò đầu bứt tóc chơiimg. Động viên bạn cố cảm hóa đc cô em mà bạn bảo nếu đem bỏ giữa trường mình chắc chắn sẽ đứng đầu về sắc đẹp. Nhưng dù sao thì vẫn cứ… Tên của bạn bắt đầu = chữ cái mà mình ko có duyên.

____
Tháng mới rồi, quyết tâm ko "tài tử" nữa. Sẽ đến lớp nghiêm chỉnh hơn để đủ thời gian... tám đc với nhiều người.img
Chú thích: Ảnh ngiu mới shareimg

Thursday, September 27, 2007

TẢN MẠN CÀ PHÊ… ÔM (27/9/2007)



Tuy không chính thức bằng “bia ôm” nhưng “cà phê ôm” cũng chẳng phải là thuật ngữ xa lạ gì, nhất là với các ông, các anh, các chàng.


“Đặc sản” vùng miền

Mỗi lần bạn đến chơi toàn bảo tôi dẫn đi kiếm cái gì đặc sản của Q.7 ăn/ chơi cho biết, nhưng quả thực tôi chẳng biết quận mình có gì gọi là đặc sản ngoài ba cái quán cóc dân dã. Thế nên một lần ra đường, tôi đã phải ngoái nhìn hai chàng trai chạy ngược chiều, (cũng ra vẻ là một thổ địa Q.7 có bạn ở xa mới đến chơi) khi một trong hai chàng oang oang miệng “Ở đây cái gì không có chứ cà phê ôm thì nhiều lắm!”. Giật mình, hóa ra quận mình nổi tiếng cà phê ôm mà ta chẳng hay.

Một lần, bạn rủ “Cà phê nha!” để chia tay trước khi đi xa. Bạn từng hứa dẫn đi mấy quán cà phê đẹp lắm ở Q.2, Thủ Đức mà không có dịp. Thôi thì đành đi ở gần nhà, ta về ta tắm ao ta vậy. Dừng chân trước một quán cà phê có cái tên mơ màng “C.T”. Quán này cách nhà chừng 5’ đi bộ, qua lại nhiều lần mà đâu vô hồi nào. Hai đứa vừa ngó quanh tìm chỗ để xe, vừa làu bàu không có nhân viên phục vụ chỉ dẫn. Nhìn lên, mới nhận ra vài cô tiếp viên trong trang phục không dây đang ngó mình trân trối như sinh vật lạ. Quán vắng, cảnh vắng làm bạn chột dạ, vội quay xe ra “Thôi, mình đi chỗ khác! Nhìn là biết nó không phải quán dành cho tụi mình”. Loanh quanh, lòng vòng mãi mới tìm được một quán phù hợp. Hóa ra Q.7 từ dạo giao thông thuận lợi, đô thị hóa đi vào đường cao tốc, nổi tiếng nhiều quán cà phê là vậy mà tìm một quán cà phê cho những đôi bạn như mình cũng không phải dễ dàng gì.

Một sớm đưa chị đi làm ở Q.11, mắt lờ mờ vì ngái ngủ. Vẫn còn 30’ nữa mới đến cuộc hẹn đầu ngày, đủ thời gian để làm một ly cà phê sữa cho tỉnh táo đầu óc. Rẽ vào một con đường cắt ngang Lê Đại Hành, chọn quán cà phê S.T vì cái tên là lạ với cái mái lá đội trên một căn nhà 3 tầng. Cửa kiếng, có trang trí hồ cá uốn lượn dưới chân và cả hơi nước phun sương mát mẻ. Đón tiếp tôi là 3 cô tiếp viên, 4 dây cho 2 người. Hơi bất ngờ vì cứ ngỡ buổi sáng thì chẳng cần dây nào mới đúng lẽ. Cô bé còn lại (đâu chừng 16-17 tuổi gì đấy), ăn mặc đứng đắn nhưng nhanh chóng làm đổ hình tượng khi sà đến ngồi cạnh một vị khách trung niên mới bước vào. Người quen ư? Làm gì mà ai vào cũng quen, lại toàn là đàn ông mới kỳ? Là vị khách nữ duy nhất trong quán, tôi kịp nhận ra cái nhìn chăm chăm, khác lạ của 3 cô tiếp viên lẫn mấy ông khách trong quán. Uống vội cho xong ly cà phê rồi đi ra. Vẫn còn kịp nghe vài tiếng cười đùa lả lơi từ trong quán vọng lại.


Ngụy trang kiểu úc

Cà phê ôm, ngày xưa cũng chỉ mường tượng với những từ nói tránh khác như cà phê đèn mờ, giờ thêm đèn dầu, đèn cầy và đèn pin… Nhưng dù sao thì tất cả cũng chỉ là ngờ ngợ nhận ra hay đi ngang chỉ trỏ chứ không vào. Riêng lần này thì… mục sở thị.

Bạn rủ xuống Thanh Đa uống cà phê. Nơi này được giới thiệu là nhiều quán được, đẹp và thích lắm. Những tưởng bạn đã từng uống thử, biết qua nên mới rủ đi, ai dè đứa nào cũng ngố như nhau. Lướt ngang một quán bờ sông. À, bờ sông tối gió mát, uống cà phê cũng thú vị, thế là vào. Bãi giữ xe hoang vắng. Quanh quất mới thấy một cái biển tên quán rồi mon men theo một con đường nhỏ lát gạch đi vào. Hai bên là bãi đất trống, là cây cối um tùm ẩm ướt với tiếng côn trùng, ếch nhái kêu ầm ĩ. Vào đến tận cùng, đã thấy được bờ sông với vài cái ghe nhỏ đậu kế bên nhưng tuyệt nhiên không thấy một dấu hiệu gì gọi là quán cà phê. Một ngôi nhà nho nhỏ, đúng hơn là một cái sân được lợp mái, vài cái ghế bắc chỏng chơ, vắng như chùa bà đanh. Một cô chạy ra đon đả “Uống nước hả con, ngồi trong hay ngồi ngoài?”. Hai đứa nhìn nhau, tôi chưa kịp định thần để mở miệng thì bạn nhanh trí lập bập “Dạ, chắc tụi con… nhầm!”, “Vậy con muốn đi chỗ nào?”, “Mấy đứa bạn gọi hẹn ra cà phê bờ sông nhưng chắc ở đây nhiều cà phê bờ sông quá, để con hỏi lại thử xem…”. Dội lui trở ra, vẫn còn kịp để ý vài cái ghế đôi be bé khuất sau những bụi cây sát mé sông.

Hú hồn, đi tiếp, ngang một quán sáng trưng đèn với cái tên cũng khá hay ho, “ĐN”. “Ừ, được đấy, vào đây đi!”. Dắt xe vào, không để ý có một đôi cũng vừa ghé đến. 4 người theo chân hai anh tiếp viên. Đi qua vùng sáng trưng, anh tiếp viên bật đèn… pin lên rọi lối đi. Anh quay lại hỏi gặng 2 đứa “Đi đâu? Ra bờ sông hả?”, “Dạ, ngoài đó còn ghế không?”, “Còn”. Và đây, bước vào khu vực chính. Bóng tối bao trùm, đen thui. Đúng nghĩa của cụm từ không-có-một-ánh-đèn. Tôi túm tay bạn đi cho khỏi lạc. Hai đứa cười hì hì với nhau trong bóng tối, chắc mẩm là anh tiếp viên không nhận ra được trong cái không gian tối um này. Bạn mấy lần vấp vì có một bậc thang hay vài viên gạch dưới chân lồi lõm. Anh tiếp viên phải mấy lần quay lại rọi đèn cho đi. “Ủa, sao ở đây không bắt đèn?”. Không ai đáp lại câu hỏi ngây thơ của bạn. Ngồi xuống hai chiếc ghế bố sát sông. Không còn đường để lui ra như quán vừa nãy. “Thấy đèn sáng trưng, ai ngờ nó ngụy trang thế này!”.

Ranh giới giữa quán với sông chỉ là một hàng rào ngắn với và
i thanh gỗ mỏng manh. Mỗi bàn được ngăn cách bởi 1 chậu hoa với giàn lá giả cứng đơ. Tuy nhiên hai đứa vẫn cảm nhận được sau mình, cạnh bên mình đều có cặp đang tình tứ trò chuyện. Bạn bảo thế này xi nhê gì, bạn từng vào một nơi còn dùng xe máy để ngăn cách bàn, khung cảnh cũng từa tựa, chỉ có điều không tối đến vậy.

Mắt dần quen hơn với bóng tối. Không khác gì những buổi tối cúp điện mà không có đèn cầy. Anh tiếp viên đem cà phê ra, cũng phải rọi đèn pin mới thấy đường cho khách trả tiền. “Sợ người ta uống xong rồi nhảy xuống sông trốn hay sao mà phải thu tiền trước!”. Bạn lầm bầm vừa đủ nghe, khi anh tiếp viên mới đi khuất. Ngồi ở đây, lại lo lo, khu Thanh Đa này hay sạt lở. Vừa rồi, chẳng phải bạn đã theo vụ sạt lở này đó sao. Bạn kể lại chuyện cái cô đang ngồi chơi ngoài vườn kiểng rìa sông thì đất sạt rồi lọt xuống dưới, may là túm được một cành cây giả… Khu Thanh Đa này xưa nay cũng nổi tiếng nhiều tệ nạn!

Uống một ngụm cà phê rồi lè lưỡi. Trời ạ, cái này mà cũng gọi là cà phê sữa ư? Không đáng là nước đường nữa và xin thề với trời đất, chẳng có tí gì gọi là mùi cà phê. “Thôi kệ, uống đại đi, cứ xem như nước đá!”, “Tiêu tùng hết 30k của hai đứa”. Bảo là phí để… thực tế mở mang tầm mắt, bạn vẫn còn la đắt. Thỉnh thoảng ngó quanh, chắc chẳng đôi nào nói chuyện thời sự như đôi mình. Tiếng nhạc rền rĩ xen lẫn là tiếng nũng nịu, ứ ừ, tình tứ rì rầm của vài đôi xung quanh.

Đang ngó ra sông thì giật mình vì một bóng người lội bì bõm. “Chắc là ông ấy đi chọc cái gì đó”, “Không, ông ấy đang đi về phía mình kìa”, “Trời, ai leo lên đây làm gì!”. Bạn gạt đi lo lắng của tôi, nhưng không, ông ấy… leo lên thật. Ngay sát dưới chân hai đứa nhô lên một cái đầu và tiếng xin khe khẽ “Anh, cho em leo lên nha”. Chưa kịp phản ứng thì ông ấy đã leo lên tới. Quần cộc, áo phanh ra, khắp người ướt sũng. Là thanh niên, chưa đến nỗi “ông ấy”. Sụp xuống ngay trước bạn, chỉ vào cái điện thoại bạn để trên bàn “Cho em mượn điện thoại gọi về nhà…”. Như một phản xạ, bạn chụp lấy điện thoại “Máy em hết tiền rồi, anh vào trong hỏi mấy người kia xem”. Thấy bóng người lướt đi, lân la khắp các bàn nhưng hình như không đạt được mục đích. Định thần lại, buồn cười. Không hiểu sao anh ta nhìn bạn ra… đàn ông. Có lẽ anh ta nhìn tôi, biết con gái rồi thì đoán chắc người ngồi cạnh, trong một cái quán thế này chỉ có thể là một tên con trai cũng nên. Chợt nghĩ lúc nãy anh ta mà rút dao hay bất cứ vật gì sắc nhọn ra, thì sao? Quán tối um thế này…

***

Ngồi một lát nữa rồi đi. Thủy triều lên cao hơn, nước óc ách vào bờ đất nghe sờ sợ! Mon men đi ra, không ánh đèn pin, mắt quen với bóng tối rồi mà còn vấp, suýt té. Tự phì cười với chính mình. Các cặp đôi xung quanh vẫn say sưa làm gì đó không rõ. Ra đến vùng sáng, mấy anh tiếp viên đang ngồi thẩn thơ, tiền thu rồi nên không cần màng xem khách ra khi nào, làm gì trong ấy. Giờ mới kịp để ý, quán chỉ có 2 tiếp viên và một giữ xe, có chia ca làm việc không thì chưa biết.

Dắt xe ra trong cái nhìn ngờ ngợ, là lạ của mấy anh tiếp viên. Cũng phải thôi, cả tối nay chắc chỉ có đôi này là như vậy – cùng giới. Còn không thì cũng nghĩ hai đứa có vấn đề. Mà có thể nhờ vậy mới thản nhiên vào được cũng nên. Còn nhớ thắc mắc của một chị bạn ở nước ngoài khi có dịp về chơi. Chả là thời tiết Việt Nam nắng nóng nên khi thấy một quán cửa kính sang trọng đề “Cà phê máy lạnh” ở Q.10 là chị vội tấp vào ngay với hi vọng được một chút mát mẻ nghỉ ngơi. Ai dè bảo vệ nhất định không cho vào. Dù chị cố giải thích, dù chị cố so bì với mấy người đàn ông, mấy cặp đôi đang lũ lượt ra vô. Thậm chí ngay cả khi chị đòi trả tiền cao hơn cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của bảo vệ. Điều duy nhất có thể lý giải được là chị đi… một mình. Bực dọc chuyện xưa giờ mới thấy, chị đành trở ra uống một trái dừa lạnh cho đỡ “hỏa bốc lên đầu”…

Gián đoạn dòng suy nghĩ vì có hai cặp nữa đang tíu tít đi vô. Giờ ở ngoài sáng, thấy được toàn nam thanh nữ tú, tay trong tay. Phớt ngang qua, một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, thấy người mình nôn nao… Trên đường về bạn cứ than đau bụng, rủa thầm không biết “nó” lấy nước gì pha cà phê, “Đừng nói là… nước sông nha!”…

Wednesday, September 26, 2007

Một tấm lòng chung vạn tấm lòng (26/9/2007)

KHÔNG ĐỀ

(Nghe tin thảm họa cầu Cần Thơ)

Khăn sô chưa kịp vấn vào

Bao nhiêu tức tưởi nghẹn ngào. Trời ơi!

Chồng đi, chẳng nói một lời

Cha đi, để lại những đời trẻ thơ

***

Điếng lòng

Thiếu phụ bơ vơ

Mưa giăng trắng bến Cần Thơ

khóc chồng

***

Ba ơi, một chiếc đèn lồng

Mua cho con

hội đêm rằm

hôm qua

Sao ba đành đoạn đi xa

Để mẹ,

con

với túp nhà liêu xiêu

Đời ba vất vả đã nhiều

Công trường

Tiến độ

Bao nhiêu tháng tròn

Chắt chiu giây phút gặp con

Chắt chiu hạnh phúc làm chồng, làm cha

Sao ba đành đoạn đi xa

Để mẹ,

con

với ông bà sầu đau

Tang

ba

con

đội

trên

đầu

**)))*

***
Mai này (con lớn) cây cầu xây xong

Cần Thơ gạo trắng nước trong

Con ngang sông Hậu

xé lòng

khóc ba…

PHAN VĂN TÚ



>> Điếng lòng Thiếu phụ bơ vơ

Mưa giăng trắng bến Cần Thơ khóc chồng

Hay và xúc động quá. Và vì mình ko làm đc nên copy về đây...

Monday, September 24, 2007

Làm ra cửa, ắt có khóa (24/9/ 2007)

Biết là ko dễ dàng. Ai rồi cũng có sự cố và nỗi niềm của riêng mình. Tuần đầu gặp lại sau 3 tháng là bao sự đổi thay. Ko phải là sự chững chạc, ko phải là cái ốm-mập hay sạm đen đi vì mưa nắng mà là tâm tính, là suy nghĩ trong mỗi chúng ta.
Cảm thấy mình nhỏ bé, bất lực. Cảm thấy thất vọng với chính mình. Cảm thấy bơ vơ, cô đơn ko nơi dựa dẫm. Đó đều là tâm trạng chung thôi. Cứ như đang háo hức chạy đến thì có một cánh cửa đóng sầm lại. Ko thắng kịp và đau là lẽ dĩ nhiên.
Đã qua lâu rồi cái thời đắm chìm trong bế tắc, chán nản. Nay thấy lại cũng chẳng biết làm sao. Ko lẽ lại… hò reo vì có người đồng cảm với mìnhimg? Dù sao thì mỗi chúng ta cũng đã học đc rất rất nhiều bài học đáng giá từ đó rồi. Hôm trước mới kiểm nghiệm đc một điều cũ rích: chia sẻ cũng là một bài học và bạn bè cũng là một thầy giáo
Nói như Apple “90% khó khăn tự nó giải quyết”. Ko biết thống kê này Apple lấy từ đâu ra (?? img) nhưng cũng xem như một cái gì đó để thôi làm mình phải đau đầu.
Nói như mình, trong một phút xuất thần làm triết giaimg: Làm ra cửa, ắt có khóa. Chỉ cần đi tìm chìa khóa là xong.
Bữa giờ “thời tiết” trong người đã dịu đi rất nhiều. Cười đc rất nhiều lần trong ngày. Apple và V chẳng đã thắc mắc có gì mà mình cứ toe toét suốt đó sao!
Sẽ thể theo yêu cầu của bạn Apple “Mai đi học b xõa tóc nha!” “Chi vậy?” “Cho nó mong manh như bây giờ nè, cho…img
Trở lại như hồi tiểu học. Có đạo đức, có tiếng Việt và cả Giáo dục công dân nữa. Chỉ sợ như cái môn “GDCD”, thầy cứ canh lớp vắng hơn ½ mà điểm danh. 2 lần ko có tên, coi như khỏi thiimg
_________________

Cấu trúc của đạo đức: Nhận thức -> tình cảm -> nghị lực/ ý chí. Áp dụng vô tình yêu: Phải nhận thức coi ng` ta có thuộc diện nhà mặt phố, bố làm to ko rồi mới yêu. Yêu rồi (dù ng` ta ko yêu) thì phải kiên trì, nỗ lực theo đuổi.img
(Đây là những gì bạn Giang “ngộ” ra và bỏ nhỏ cho mình từ buổi "đạo đức" đầu tiên)

Saturday, September 22, 2007

Quanh sân xôn xao tiếng trẻ. Nhà ko đóng cửa bao giờ



Nhà mình chưa ai có em bé. Vậy mà trong sân lúc nào cũng đầy tiếng trẻ con. Có hôm về nhà, thấy một nhóc xinh xắn ra mở cửa cho mình mà cứ tròn xoe mắt chẳng biết nó đâu ra nữa. Hỏi thì mới biết là bé XYZ gì đó ở nhà ABC trong xóm.

Con nít trong xóm toàn tụ tập chơi ở nhà mình, hình như chẳng đứa nào là chưa ghé vô vài lần. Một phần mẹ có duyên với trẻ con (ngày xưa mẹ vốn là cô giữ trẻ mà), ngày trước đứa bé nào vô tay mẹ cũng bám riết lấy ko chịu rời. Một phần cửa nhà mình ko khóa bao giờ (tất nhiên là chỉ ban ngàyimg). Một phần nhà mình có nhiều cái để con nít chơi và cũng chiều tụi nó nữa thì phải. Cây, hoa và cả những chùm bong bóng mỗi khi có dịp. Bởi thế cứ đi học, đi nhà trẻ, mẫu giáo về là tụi nó lại chạy sang nhà mình lập hội. Lúc đầu chỉ bé Ti, bé Khánh đc ưu tiên vì ở ngay sát bên. Thấy 2 đứa chơi đc, dần dần, con nít cả xóm đều vào chơi. Cũng chẳng lạ gì cảnh con lon ton chạy trong sân, mẹ cầm bát cơm theo sau đút. Có hôm tụi nó đùa giỡn, la chí chóe ko khác gì cái nhà trẻ.

Giờ, tụi nó bày trò mới, lấy nhà mình chơi giả... trường học. Ngồi trong phòng mà cứ nghe giành nhau Để cô mở cổng trường cho, rồi bắt nhịp đọc bảng cửu chương với nghêu ngao hát quốc ca ầm xóm. Nghe riết cũng vui tai. Thèm đc hồn nhiên như tụi nó 1 lần. Lâu lâu muốn yên tĩnh, muốn khóa cửa mà ko nỡ vì có đứa đi ngang cứ ngó vào.
Bữa giờ sắp Trung Thu. Tối tối 5, 6 đứa xách lồng đèn qua vừa chơi vừa khoe. Hết đèn điện nhạc inh ỏi lại đến đèn giấy, nến lung linh, chơi đốt đèn trước cổng nhà như tụi mình hồi bé, làm nhớ gì đâu. Mình và Bá cứ “dụ”: "Tí lớn rồi chơi lồng đèn làm gì nữa, cho… chị đi" mà nó nguây nguẩy lắc đầu “Lồng đèn của con mắc lắm đó... chẳng đứa nào đưa cho. (Quả con nít thời nay có khácimg).

_______________


Người lớn thấy con nít chơi chùa đc nên cũng bắt chước để... xe chùa. Vỉa hè trước nhà bao giờ cũng như… bãi giữ xe. Có hôm đi ra còn muốn ko có chỗ mở cửa. Đến nhân viên ghi điện nước cũng vô tư nốt.
Lâu lâu thấy trong sân nhà mình có 1 cái xe lạ, thắc mắc ko biết của ai. Lát mới thấy một ông vào lấy (sau khi đã đi ghi số điện nước một vòng quanh xóm). Hỏi ko sợ mất hay sao thì ổng cười tỉnh queo, ở đây chứ ở đâu mà mất. Nghĩ cũng ngộ thiệt!

Ảnh chỉ có tính chất minh họa

Ko gì là ko thể (22/9/2007)



Ngày xưa mình rất sợ ngột. Chơi trùm chăn thôi đã hoảng rồi, tưởng như ko thở đc huống gì là chủ động nín thở. Cũng ko chịu đc cái cảm giác nước lút đầu người. Rồi một ngày tự tập, xối từng ca nước từ đầu xuống chân cho đến khi ko còn ngột nữa. Quen cái cảm giác nín thở đc trong vòng vài ba giây.

Ngày xưa mình đâu biết trèo cây. Nhưng thấy ng` ta nhởn nhơ chọc tức nên cũng tập tành leo từ mái nhà qua cây xoài sát mé. Nhớ cái lúc hoảng hồn khi bám trên cây xoài 2 nhánh cao tít mà ko biết tụt xuống bằng cách nào.

Ngày xưa mình ko biết ăn ớt. Mỗi lần đụng xíu ớt thôi đã lè lưỡi gạt ra ko nuốt nổi. Rồi một ngày cũng... tập ăn ớt, từng chút từng chút một, đến giờ thì ghiền cay.

Ngày xưa, ko hình dung ra cái việc mình có thể chạy xe máy. Khi tất cả mọi người đã biết chạy, vẫn ko dám leo lên, cho đến một ngày tức khí lên chở Bá đi 2 vòng là biết chạy.

Ngày xưa cứ tưởng mình ko thể vượt qua nhưng rồi vẫn sống nhăn răng tới giờ... Ngày xưa... Ngày xưa...

***

Ko gì là ko thể. Chỉ có điều nhanh hay chậm, sớm hay muộn, có muốn hay ko muốn mà thôi. If you think you can, you can. If you think you can not, you're right!

Thanks chị và AH vì câu nói này. Sẽ thôi nghĩ là mình ko thể.

______________________

Ôi, cái lũ virus này. Tháng 11 năm 1980 mình vẫn chưa ra đời thì làm sao mà ngồi đây đc, hừ hừ…

Friday, September 21, 2007

Nụ cười và ánh sáng (21/9/2007)



TS: B o q7 fai ko?

Sdlethanh: tất nhiên

TS: t duoc giao phu trach dia ban o do!

Sdlethanh: img

TS: co gi b hú t voi nha!

TS: t o xa dau co qua do thuong xuyen duoc!

Sdlethanh: ok

TS: img

Sdlethanh: nhưng mà cái quận này cũng rộng lắm, mà t lại ở gần mặt trời hơn

TS: t dau co keu b lam gium t nhiem vu quan sat het quan! b bit duoc thong tin gi thi keu t voi!

TS: du sao b cung o do! nghe ngong de hon!

Sdlethanh: Tất nhiênimg

TS: E!

TS: b ko hop voi cai mat nay dau!!

TS: no hop voi t hon!

Sdlethanh: Ko dám à!

TS: b dau co nham nhở bang t!

Sdlethanh: Chứ bà nghĩ t hợp mặt nào?

TS: chua bit, co the mat nay imgko?

Sdlethanh: Trời đất. Làm như t suốt ngày nhăn nhó vậy ko =

TS: nhăn thi hoi qua nhung hoi buon va tat bat!

Sdlethanh: Chậc! Thế t phải thay đổi mới đc. Mỗi ngày tập cười 16 lần, vị chi cười 1 lần/h trừ thời gian ngủimg
___________

Chuyện về một cô gái rất hay cười. Không bao giờ biết nản lòng trước những khó khăn. Ngay cả khi đau đớn, ngay cả khi hoảng sợ, ngay cả khi tuyệt vọng chia tay mối tình đầu... Trên gương mặt luôn là nụ cười, lúc tươi vui, lúc lạc quan, lúc vị tha, lúc kềm nén những giọt nước mắt. Tất cả vẫn chỉ là tâm niệm "nếu mình quỵ ngã thì lấy ai làm chỗ dựa cho mọi người" hay "ko đc làm mọi người lo lắng thêm". Xuyên suốt truyện là nụ cười và ánh sáng. Kết thúc truyện là toàn bộ nụ cười và toàn bộ ánh sáng khi nụ cười nở lại trên gương mặt sau bao thăng trầm, biến cố, mất mát, tổn thương...
Mỗi lần lạc mất nụ cười lại nhìn vào nhân vật ấy để lấy lại lạc quan cho mình
Cười một cái cho cuộc đời thêm vui imgimg
imgimgimgimg
Chào ngày mới!
img

Wednesday, September 19, 2007

Khi ta ở trên cao (19/9/2007)



Ngay hôm đầu tiên đi học đã khám phá được một chỗ rất thú vị cho riêng mình. Một góc riêng tư, cao nhất dãy nhà mới. Lạ lùng là chỉ có tầng lầu này mới có một góc riêng như vậy. Nơi đầy gió, có thể đứng cả buổi ko biết chán. Nơi ta có thể trầm lặng, suy tư quên thời gian. Nơi thấy được những khoảng xanh của khu vực trung tâm TP, biết góc nào mát rượi, biết góc nào “khô khốc”, cháy nắng toàn xi măng với kính chọc trời.

Nơi thấy được sự oai nghiêm của những tòa nhà sừng sững hay vẻ tráng lệ của chúng lúc lên đèn. Này là SG trade center cao ngất ngưởng, kia là Sofitel, Manulife… Xa xa còn thấy được thấp thoáng vẻ xa hoa của Caravelle.

Nơi đón những giọt mưa lất phất đầu tiên. Nơi ngắm được cảnh hoàng hôn lẩn khuất về góc Tây TP lúc chiều tà.

Nơi nhìn sang một góc phòng làm việc của HTV, có một anh nhân viên đang say sưa với những điện thoại, giấy tờ. Nơi nhìn sang công trường, có những người công nhân đang miệt mài leo lên những giàn giáo cao tít…

Nơi nhìn xuống đường, thấy dòng xe vừa vội vã, vừa bình lặng nối đuôi nhau tạo thành một mảng đèn đỏ rực như đèn hoa đăng trong các lễ hội lung linh.

Nơi ta có thể trốn những cái nhìn tò mò hay những việc phiền toái ko mong muốn. Nơi bao quát được hoạt động của TP trong những khoảnh khắc chuyển giao từ trưa sang chiều, từ chiều sang tối.

Đứng ở trên cao, gió không lúc nào ngừng. Cảm giác thư thái, tĩnh lặng trong tâm hồn. Đầu óc chẳng còn vướng bận những chuyện đau đầu, nhức óc. Chẳng trách mà người ta vẫn cố bon chen leo cho được những vị trí cao và cố trụ vững ko muốn rời. Cao, ai cũng thích nhưng mình chỉ thích cao vừa vặn thế này thôi. Cao như ở tầng 33 của SG Trade center mình ko ham chút nào. Dù chưa leo lên tới đó nhưng chắc chắn ở đấy, ta sẽ thấy dòng người trở nên li ti. Cao như ở tầng 33, ta sẽ ko thấy được ở góc kia có một người thợ sửa xe già, sáng trưa gác trạm an ninh trật tự, chập chiều lại vác vài đồ nghề ra mở tiệm. Ta cũng ko thấy được ở góc nọ có một đôi vợ chồng bà lão bán bún luôn miệng nói với nhau những lời âu yếm ngọt ngào. Và dãy vỉa hè này nữa, có một loạt gánh hàng rong đang bán vội, chỉ chờ bóng đội trật tự đến là quẫy gánh đi ngay…

Làm sao ta thấy được những cuộc đời ấy khi đứng ở tận tầng 33 cao tít kia?

_____________________

Khi ta ở trên cao

Ngước nhìn lên, mây vẫn ở trên đầu

Và dẫu có hóa thành loài chim lạ

Mây vẫn trên đầu

Phía trước và phía sau

____________

Học ở dãy nhà mới nghĩa là ko còn phải thở dốc trước 8 cái cầu thang leo mệt nghỉ. Vì dù thang máy có đầy người thì xuống dốc cầu thang ở đây cũng thoai thoải hơn.
Học ở dãy nhà mới nghĩa là có trò mới để quậy. Bước 2 bước ra là đụng thang máy. Mà thang máy ko như ở TT, chiều thượng đế dễ sợ. Ko cần biết là đã đầy người và đã đi đc mấy lầu, chỉ biết có thượng đế nào ở lầu trên gọi thì nó lại kéo cả một hộp thượng đế đang đi trồi lên trở lạiimg. Thành ra mấy đợt bị chơi khăm là cứ đi xuống rồi lại đi lên chứ chẳng xuống tầng trệt đc. Ngoài khoản này và khoản hơi chậm thì chỉ chấm sau thang máy của TT thôi.
Học ở dãy nhà mới nghĩa là phải... nghiêm túc hơn vì khoảng cách giữa thầy và trò rút ngắn lại (do bề dài ngắn lại và bề rộng phòng phình ra). Ko có chuyện ai muốn lủi vào lúc nào cũng đc nữa!

Tuesday, September 18, 2007

Bây giờ thì em đã hiểu (18/9/ 2007)

Khi xem phim
Sẽ ko tội nghiệp những nhân vật nam tự ý đến tìm mà ko thấy
Sẽ ko rủa những nhân vật nữ chính mỗi khi trốn tránh tình cảm của một ai đó
Sẽ thôi ko thắc mắc tại sao người ta ko chịu gặp nhau dẫu chỉ cách nhau gang tấc
Vì... "Bây giờ thì em đã hiểu"...

Tình cảm là thứ ko gì có thể lý giải đc. Mỗi cuộc tình là một trường hợp cá biệt và chỉ có người trong cuộc mới biết đâu là cách giải quyết tốt nhất cho mình. Dù có thể đó ko phải là cách thông minh, tốt nhất mà người ngoài cuộc nhìn nhận.
Nhớ hai lời khuyên của cô trong buổi chia tay hồi cuối cấp (vô tình lụm đc bí kípimg)
- Với nam: Nếu tự tin mình hơn người ta một cái gì đó thì hãy theo đuổi
- Với nữ: Nếu có thích người ta mà người ta ko thích lại thì nên hiểu đó là vì người ta ko tự tin khi ở cạnh mình.


Sunday, September 16, 2007

Bước chân nghe quen cũng buồn... (15/9/2007)



Hình như là giận thật. Hơi áy náy nhưng thôi kệ, mất lòng trước để khỏi phiền lòng sau. Mình sinh ra trên đời đâu phải để làm vừa lòng hết thảy mọi người?!
Có những lúc mình chỉ muốn gặp một vài người nhất định nào đấy.
Có những lúc mình thật sự muốn một mình. Hình như người ta ko hiểu cho. Chưa đến mức khó chịu hay gọi là làm phiền như người ta nhận. Chỉ là mình ko muốn nghe, vậy thôi. Mình sợ nhất là bị hối thúc, ngoại trừ những việc bức bách phải làm. Thà chỉ là một lần có lẽ mình đã thoải mái hơn rồi. Mình chẳng đã có một cái tật, càng hối thúc mình càng làm điều... ngược lại còn gì!
C từng khuyên mình vài điều nhưng chẳng ứng dụng đc cái gì vì ngay từ đầu mình đã luôn... nói thật. Chẳng lẽ từ giờ phải tự nhủ mình học thêm cách... giả dối hay sao?! Mình xem đó là một người bạn nhưng hình như người ta ko muốn dừng ở đó. Mình tự hỏi mọi người làm gì để có thể giữ hoài một người bạn như vậy? Mình ko thể ép mình làm một điều mà mình ko thích.
Có vẻ như mình ko có khả năng giữ mối quan hệ trong ôn hòa đc rồi! Để cho người khác ghét là một cái lỗi. Để cho người khác quý mến rồi rời đi cũng chẳng hay ho gì. Dù sao cũng cứ là khiến một ai đấy bị tổn thương, vướng mắc.
Phát hiện ra vài điều trùng hợp. Từ nay sẽ cẩn thận hơn với những cái tên bắt đầu bằng chữ L, T... (Tất nhiên là chỉ với con trai thôiimg)
Ko muốn nghĩ nhiều nữa. Ko muốn mong đợi thêm điều gì.
Bài vở M&C vẫn còn đang lung tung.
Mấy ngày ko lên ts, chợp mắt tí cũng trông thấy sếp và sự kiện...
Mấy bữa rồi, mưa rền rĩ suốt ngày.
__________________

Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím

Bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi xanh (TCS)

Thursday, September 13, 2007

Mừng 2 cái đầu tiên (12/9/2007)

Mừng Khoa Báo chí-Truyền thông chào đờiimg. Ko tham dự được nên mới chúc mừng muộn thế này. Hi vọng còn 1 năm "hưởng sái" được chút gì đó hay hoimg. Ko còn "bị" đứng tên sau ngữ văn. Nghe đồn thầy Hà (hiền queo, hay cười và rất thân thiện, nói chuyện với sv toàn xưng bạn-mình) làm trưởng khoa còn cô chủ nhiệm mình làm phó khoa. Toàn người dễ thương (còn thương có dễ ko thì chưa dám bàn luậnimg).
Mừng tấm ảnh đầu tiên của mình được sử dụngimg. Toàn xuất hiện vào cái lúc mình chẳng ngờ, chẳng đợi, chẳng trông. Dù sao cũng là "bàn cứu vãn danh dự" để mỗi lần gặp anh-bác ko phải nghe lại điệp khúc "Chắc xấu quá nên mới ko được sử dụng chứ gì!"img.

Tuesday, September 11, 2007

“Cũng” – ko đơn thuần là “cùng” (11/9/ 2007)

Chị - một PV có tên tuổi trong mảng cả hai chục năm nay với mối quan hệ bao la vô bờ bến, có điều sắp nghỉ hưu
Mình – một con bé lơ ngơ mới vào nghề. Chẳng quen biết chi ráo, chẳng giỏi ngoại giao, chỉ được cái… hiền queo, chịu khó và thích mới lạ, học hỏi.

Lần thứ 2 mình ngớ người khi đụng chị. Mình vì nhiệm vụ phân công, chị vì quan hệ sẵn có. Muốn rút lui nhưng ko bỏ đc nhiệm vụ. Thấy ngại khi mấy hộ lý hơi ngạc nhiên. Ko biết nói sao khi một BS hỏi Lúc sáng trả lời cho chị S bên đó rồi mà!

Ủa, em cũng đến nữa hả?”. “Cũng” ko phải là “cùng”. Mình báo cho chị A và tất nhiên đúng như mình nghĩ nhưng sẽ đỡ khó xử hơn. Chị A còn cười xòa với mình một cái. Buồn 5' nhưng thoải mái.

**

Anh trên em một khóa. Thích làm anh thì gọi anh chứ chắc gì đã hơn tuổi. Anh mới xin cộng tác lại. Khi biết em cũng xin tiếp tục cộng tác, anh buông thõng một câu “Chị A cũng đồng ý hả?”. Em ko hiểu chữ “cũng” này có ý gì. Giá anh bảo em cũng cộng tác như anh thì khác nhiều rồi. Cũng ko đơn thuần chỉ là cùng.

Monday, September 10, 2007

Một bước ngoặt (10/9/ 2007)

Mừng TT phát hành số tăng trang đầu tiên (20 tr)

Sunday, September 9, 2007

Lời chưa nói (9/9/2007)




Báo cáo đã nộp. Mai bắt đầu trở lại trường với lịch học ko dày lắm nhưng toàn hai buổi sáng-chiều. Vậy là kết thúc quãng thời gian long đong và đáng nhớ nhất của thời sv, người ta vẫn thường hay bảo vậy. Trong trường hợp này, đúng theo ngôn ngữ của thầy Đức thì “người ta” ở đây chính là mìnhimg.

Những lời cám ơn trong lời mở đầu của tập báo cáo chưa nói hết được những gì mình muốn nói. Tòa soạn, trường, khoa và các anh chị trong BBT đều có rồi, nhưng vẫn còn thiếu…

Chị, người đã cho mình mượn máy ngay cả khi mình chưa kịp đặt vấn đề. Người đã cùng mình chia sẻ những băn khoăn, lo lắng, những sự cố ko kể đc tường tận với ai.

AD, người vẫn hay băn khoăn muốn giúp mình một cái gì đó (mình có cảm giác vậy). Và một lần cho mình thông tin đi làm tin.

Trưởng ban, người nghiêm khắc nhưng cũng rất tinh tế. Bao lần làm mình cảm thấy “lạnh” khi bắt bẻ, gợi mở những đề tài, rồi lại “ấm” với những quan tâm. Nhớ cái lần nhận ra mình lớ ngớ khi ko có máy viết tin, chị đã kêu chị Th nhường máy cho, dù có đến 60% cái tin đó ko đi đc. Cả những lần chị gọi đi làm tin vội...

Chị T.H, người hướng dẫn trên danh nghĩa. Nhớ mấy ngày đầu đã sốc… nhẹ khi biết điều đó. Nhưng chị cũng dễ hòa đồng, hay kể chuyện nghề cho nghe và cũng chủ động chỉ bảo những khi mình sơ suất.

Anh-bác. Đến giờ mình vẫn ko biết chính xác đó là ai. Chỉ biết anh-bác ở tổ ảnh và mình vẫn hay gặp khi lên xuống thang máy. Có những sự tình cờ rất… tình cờ. Nhờ những lời hỏi han của anh-bác mỗi khi gặp (dù rất chóng vánh) mà háo hức, hi vọng trong mình đc khơi lên.

Lonton, Lê và cả V nữa, luôn sẵn sàng mỗi khi mình cần giúp đỡ. Với V, dù có những bất đồng quan điểm, dù có hơi trái tính nhưng mình cũng học đc ở V nhiều điều. Hai đứa cùng cùng trải qua nhiều thứ. Đúng như Lê nói, sau đợt này, tụi mình nhìn V khác hơn lúc chỉ thấy mặt trong lớp. Nó cứ bảo ng` khác… sến nhưng rồi cũng sa đà vào cảm xúc vậy thôi. Yêu thương qua từng trang viết, đó là lời ngỏ V mở đầu báo cáo của mình!

____________________

Chú thích ảnh: lầu 4 ts nhìn từ lầu 8

Lăng-xê cho một bài thơ của V (^_^)

Nắng nghiêng

Gió nghiêng

Sóng nghiêng

Trời nghiêng

Đất nghiêng

Bờ cát và em nghiêng

Lắng nghe anh thì thầm…

Friday, September 7, 2007

Ngày mơ hồ (7/9/2007)



Ui trời, trời đang ầm ù chuyển mưa. Mưa nắng vầy đúng là chỉ có ở SG.
Mình hôm nay sao vậy nhỉ! Đang đổ lỗi cho việc ko ăn trưa ngày hôm qua làm đầu óc ong ong. Tối về trễ, mệt mỏi, ăn ko còn thấy ngon nữa.

Sáng dậy vội vã làm báo cáo thực tập. Cuống quýt gõ ko kịp nghĩ, nhờ cả V cả L lấy in rồi đi nộp giùm để mình kịp giờ họp. Ấy vậy mà khi đã chuẩn bị tất cả xong xuôi, cầm thư mời lên (chủ yếu xem lại địa chỉ) thì hóa ra ko phải là hôm nay. Cũng may chưa đi chứ ko thì…img

Vậy là có thời giờ xem lại báo cáo. Thêm một lần nữa làm báo cáo thực tập. Một lần để suy ngẫm lại những kỷ niệm, trải nghiệm và hết thảy mọi thứ cảm xúc: vui buồn, chán nản, hoài nghi, hào hứng, lo lắng, hồi hộp… Lật xem lại báo cáo cũ mới nhớ ra những thứ cần có. RTC2 quy định đến từng canh lề, kiểu chữ. Bởi vậy hồi đó mới ko có chuyện đứa này gọi hỏi đứa kia coi làm thế nào như bây giờ. Dù trên ts cũng đã đc anh Hưng hướng dẫn rồi, CBHD thì biệt tăm, mỗi lần liên lạc cũng khó. Hướng dẫn từ tuần trước mà ko hiểu mình làm gì đến hôm nay mới đụng vào đc nhỉ!?

Có điểm thi. Cũng ko tệ lắm. Còn 1 năm để thực hiện “những việc cần làm ngay”. Đầu tuần sau sẽ trở lại nhịp sống thường. Đang có chút đắn đo.img

Tuần sau Ánh đi Hàn, hứa sẽ gặp trước khi đi mà ko biết có kịp ko. Nghĩ cũng ngộ, cứ ở đây thì cũng có gặp nhau thường xuyên đâu, tự nhiên đi xa cái thấy sao sao đó.

Đã chat đc với Vy, hơi bất ngờ vì trình độ tiếng V tiến bộ ko ngờ. Mình toàn làm bạn với… cú, thức khuya thấy ghêimg. Nhưng thức 2-3h rồi thức dậy lúc 1-2h chiều thì hơi quá, mất hết cả ngày rồi còn đâu… (Mình 9-10h đã thấy khiếp lắm rồiimg).

À, trời đã mưa rồi kìa…

Wednesday, September 5, 2007

Tàn tiệc thì cũng vừa tròn một đêm (4/9/ 2007)

Tiệc sinh nhật TT

Lẽ ra mình cũng ko biết nhưng vì có cuộc họp còn vướng và dù sao thì vẫn phải về ts lấy thư mời nên mới biết. Nhận đc tín hiệu chắc chắn từ L, P mình mới phóng xuống. Thử nghĩ cái cảm giác ngồi trong một bữa tiệc và ko thân thiết một ai! Đó là lý do mình từ chối lời rủ cùng đi xuống của chị TH sau khi ngồi nói chuyện với chị một lúc.

Quang cảnh hoành tráng hơn cả mình tưởng tượng. Ngồi trong một bàn toàn phụ nữ, chỉ có anh N sau mới từ bàn nào đấy nhảy qua, trở thành kẻ lạc loài. Vốn dĩ trước đó mình đã ngồi sát L cho dễ trò chuyện trong cái ko khí ồn ào này, vậy mà anh N nhào vô “Làm gì mà cứ ngồi co về bên đó, anh có ăn thịt ăn cá em đâu mà sợ”, rồi giãn tụi mình ra, hix! Thấy thầy Thức điềm đạm đi vô, thấy thầy DA lăng xăng cái máy ảnh muốn bổ sung vào album của mình một chân dung ai đó trên sân khấu. Thấy đc cả những "huyền thoại" một thời mà mình ko hay biết…

Bữa tiệc vui nhộn, yên ổn (ít ra với 3 đứa mình) cho đến khi chị Ng xin nhập cuộc và AD, AP mon men lại gần cái bàn toàn các chị em. Ai gặp chị Ng mà khẳng định đc chị nữ tính thì mình đi bằng đầu. Mạnh mẽ, phong cách. Vóc dáng nhỏ nhắn, tóc húi cua. Rượu bia và cả… thuốc lá cũng ko từ (đc cái biết chứ ko hút). Gặp mấy anh người quen cũ toàn ôm vai bá cổ nhảy tưng tưng. Nhắc đến chị, các anh lẫn các chị đều lè lưỡi trong mấy khoản này. Là người phụ nữ duy nhất trong bàn uống bia và từ khi phát hiện ra L, “Con bé này xạo biết uống mà nãy giờ trốn!” là chị ấy chuốc hết ly này đến ly khác. AP còn ôm cả một thùng lại tiếp tế. Đc cái cũng đúng gu của bạn L nhà mìnhimg. Mình làm lơ chuồn đc cái khoản này thì lại gặp ngay phần của AD dành riêng cho 3 đứa. Cũng may “Con heo mập” (mình đọc trên nhãn thấy lờ mờ vậyimg) cũng ko khó uống như chai vang hồi mình đem từ ĐL về…img Thấy phục ban mình, nhậu nhẹt, đùa giỡn om sòm mà tàn tiệc vẫn lên ban... làm việc tiếp!

Sau tiệc, còn ca 2: một chầu gặp gỡ giao lưu với mấy anh chị các phòng ban. Mình chỉ hơi bất ngờ khi thấy có cả chị Y.T ban mình. Mấy anh chị đều vui vẻ, hòa đồng. Nghe L tự giới thiệu mới nhớ, giờ thì đã là "cựu" rồi! 2 năm, liệu sau 2 năm nữa mình có được như chị ngồi cạnh hay ko? 3 đứa xin về trước, dù nhận hay ko thì L cũng uể oải sau đợt "cạnh tranh" với chị Ng. Khi P và mình ko yên tâm để nó chạy xe về, suốt ngày cứ khoát tay "Khinh thường t quá nha!" Ừ, L có "thâm niên" rồi mà...

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.