Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Tuesday, October 30, 2007

Finding... (30/10/2007)



Lạnh. Lạnh quá!
Đã đi đc nửa đường đến rest street thì nghe Th gọi.

Cứ loanh quanh vậy rồi mà cũng một thời gian ko gặp nhau. Ngồi xem hình cưới của nó. Lạ và chững chạc hẳn ra.
Lại thêm một cô dâu nữa nói với mình "Nếu đc, t mong ngày cưới đừng có đến! - Như m, H, L bây giờ lại thích. Tung tăng". Hình như cô dâu nào sắp cưới cũng có tâm trạng bất ổn... Ko biết nữa, nhưng nếu có một ngày mình nhắn cho ai đó bảo "E nhớ anh" mà nhận đc những câu trả lời khuôn mẫu kiểu "Ok. Chúc ngủ ngon". "Cám ơn. Chúc sức khỏe"... dù ko liên quan gì đến nội dung tin đã gửi chắc mình cũng "Thôi cho em xin" sớm!
Dù sao thì... thầy bói cũng phán cặp của nó hay khắc khẩu. Thấy cuộc tình của nó cứ sao sao, tự mình quyết định thì chẳng thể thở than đc gì. Chưa đám cưới mà đã nói câu chán, cưới xong cãi nhau choe chóe như cặp của P cũng ko ham hố gì! Đám cưới ko phải là kết thúc, đó chỉ là một bắt đầu mới thôi mà...
Ko biết gần đến đám cưới mà nhận ra ng` ta ko thích hợp hay bỗng dưng
mình ko còn yêu nữa thì liệu mình có đủ can đảm để là một "cô dâu chạy trốn" như trong phim hay ko? Mà suy cho cùng thì ko biết có ai dám cưới mình hay koimg!
Ngó quanh. Mới đây mà mọi thứ đã thay đổi hết rồi. Chẳng tin đc là mình đã lớn. Đạp xe về, trời vẫn lạnh. Tự nhiên lòng cũng chông chênh, dù ko là... cô dâu sắp cưới.

Lâu rồi ko đạp xe trở lại, chân mỏi nhừ. Muốn tìm lại mình của một thời gian trước...

Cuối tháng (30/10/ 2007)

Ừ, cuối tháng rồi. Trời hôm nay lạ quá. Hanh hanh mà cứ xao xác gió. Se se. Muốn đến rest street nằm một mình. Lâu lắm rồi ko ra lại rest street! Thấy thiêu thiếu một cái gì đó...
Kết thúc từng môn học. Bắt đầu những môn mới, bắt đầu thi cuốn chiếu rồi mà ko hiểu sao lại thấy lòng xáo động thế này. Dồn dập, dồn dập… Khét sắp chính thức ra riêng. Bìm Bịp sắp sửa đi. 2 năm, theo cái "mốt" của làng mình bây giờ. Hơi đột ngột. Lại phải thích ứng với một thay đổi khác như cái lần nó vào đây hơn 3 năm trước.
Có cảm giác nhà mình là bến, bao người đã đến và đi. Chứng kiến từng đổi thay. Chứng kiến từng sự trưởng thành. Dẫu biết rằng mỗi người rồi cũng có con đường riêng, cuộc sống riêng nhưng… lòng cứ chùng xuống. Những ngày chí chóe cùng nhau, những ngày hóng gió cùng nó đi... rửa chân ở rest street, những mè nheo, viên đá hình tim nó nhặt được và ko quên giũa lại cho mình… Quen rồi cái cảnh thế này. Một người đi xa cũng thấy nhớ. Càng ngày càng thấy sợ thời gian!

Sunday, October 28, 2007

Khi ta thấy yêu đời (27/10/2007)

Đó là khi hc tc chy vào lp suýt đúng gi, chưa kp th xong đã nhn đc 1 li khen vô c "Ko phi nnh đâu, do này thy d thương hơn đó!". Xí h quá chng! img
Đó là khi ng
i nghe cô ging bài, đúng "món" ngày xưa mình khoái khu. Cô ging ko cun hút nhưng nói đến đâu mình có th hùa theo đến đó, cm giác tht thích!
Đó là khi l
p vng hoe vì c đi bóng nam ln đi bóng n đu lên đường thi đu. Mc dù cô phi kêu tri "Xưa gi ch nghe khách hàng là thượng đế ch chưa nghe hc trò là thượng đế" nhưng cũng đành chiu ý lp, ngh sm đ c đám đi c vũ đá banh.
Đó là khi đc ngiu chở, quay l
i nơi mình đã hc 2 năm trước đây, t
h
y con đường vào KTX nhn nhp hn hơn vi nhà sách, hàng quán m hoành tráng. Đc hít th ko khí thoáng đãng, "nghe" mùi c ướt rượt rt trong lành.
Đó là khi hò reo cùng l
c lượng c vũ đông đo cho c hai đi nam n đá cùng lúc. Đá vi my em năm nht, năm hai mà độ nhí nhnh ko chênh nhau bao nhiêu. Biết mình năm cui nhưng sao vn c thy xa l quá vi cái t "năm 4". Nh ngày xưa, nhìn my anh ch năm 4 là thy ln, ln lm ri!img
Đó là khi nhìn c
đám "tăm tia" mt nhóc đp trai đúng điu fim Hàn Quc (công nhn xa vy mà cũng... thy cho đc) làm nhóc cht d. My ch xông xáo chp hình đã quen, vy mà li ngi xin phép cn cnh khi em y biết ý ko bình thường...img
Đó là khi đ
i bóng đá n lăn x đến phút cui vi chiến thng 1-0, nhìn tri xanh hơn bao gi hết. C đám li quay sang c vũ cho đi nam. Bao nhiêu s chú ý gi dn c cho mt nhóc l... trng hơn bình thường. Ti nghip nhóc y chc đêm nay cũng ko ng ni vì ám nh mi ln có banh là li nghe câu hét "Em... chân trng ơi, chc đêm nay ch mt ng vì em quá!"...img Vi s c vũ nhit tình và đông đo (em Dung còn ko ngn ngi "ai đá vô 1 trái thưởng 1 n hôn" na màimg) nên đi ra v vi kết qu khá m mãn: 2-1.
Đó là khi đi d
o cùng Vân, được nó dt vào 1 quán cóc thú v, va ăn va nghe mưa lp đp trên đu...
Đó là khi b
ước lên xe bus v nhà, có vài ch trng nhưng ko hiu sao mình li chn ngi cnh 1 tên. L ra là ko đ ý bt chuyn nếu bn ý ko galant đi ch cho mình. Hi ra mi biết đng môn. Anh em... khác h: Văn và Báo. Cùng năm cui và lúc nãy đây 2 lp cũng hc 2 phòng cnh nhau. Bn ý bo con gái lp báo hiếu đng nhưng ai cũng xinhimg. Mình thy ng, xưa gi mi có ng` bo vy. Và bn ý kết li "Bn cũng xinh". Hehe, ln th 2 trong ngày đc khen. Xí h tp 2 imgimg. Chc ti do này mình toàn gp đc nhng người do ming...
Ko dưng thấy yêu đời!img

Friday, October 26, 2007

Càng đi càng thấy yêu nhà mình (26/10/ 2007)

Tuy ko phải nhà mặt phố để buôn bán, kinh doanh hay “cao giá”, nhưng đường đủ rộng để thoải mái ra vào.

Ko quá trong hẻm sâu, ko phải nơi đường lớn. Đủ yên tĩnh. Đủ gần kênh rạch để mát mẻ (ngày xưa khu mình vẫn có tên là “đảo 29” còn gì)! Nhưng cũng đủ xa để khô ráo, để ko bị nước ngập bì bõm như dạo nào.

Ở đây lâu rồi, nhưng đúng thật đến giờ mới thấm cái cảnh lội nước bẩn thế này. Cả một đoạn đường Nguyễn Thị Thập (1 trong những trục đường chính của Q.7) ngập trong nước sông, vài đoạn nước cống đen ngòm, hôi tanh ko chịu nổi. Nhà nào thấp 1 tí là nhà thành sông. Cứ ngỡ chỉ mình Trần Xuân Soạn bị, ai dè NTT cũng chung số phận. Thiệp, Cương nói mà tới giờ mình mới tin. Lội cả một đoạn đường dài, xe kìn kịt qua lại, vài tên trở chứng rồ ga phóng ù qua, nước hất văng tung tóe từ đầu đến chân, người đi đường ko kịp vuốt mặt. Tiếng chửi rủa ỏm tỏi… Mình đi bộ loi ngoi cũng suýt ngụp lặn vì té nhào. Về đến nhà mới thấy yêu nhà mình gì đâu…img

Sunday, October 21, 2007

Bù Đăng đất lạnh không tình sưởi... (21/10/2007)

.



Bù Đăng đất lạnh không tình sưởi

Rượu uống mềm môi chẳng biết say...

(Sưu tầm từ trí nhớ của bạn Toàn)

Hai hôm nay cứ tôi tối, trời lại lành lạnh làm nhớ một ngày rưỡi một đêm ở Bình Phước. Ngồi xe 4 tiếng đồng hồ (tương đương lên Bảo Lộc), cả đám hẹn nhau ở bến xe, ko chơi giờ dây thun vậy mà thun vẫn cứ giãn. Nga đòi lên xe giữa đường, thấy ý định cũng hơi phiêu, vậy mà cuối cùng trót lọt. Xe nhỏ, người đông. Nhóm 6 đứa chạo như ốc. Buồn ngủ gật gù.

Qua những con đường "gió ù ù thổi", qua những con dốc ngoằn ngoèo, những vách đá khi xám ngoét, khi đỏ quạch, những vực sâu mênh mông… Thỉnh thoảng mới thấy đc một khu dân đông đúc. Lướt qua một đoạn bán bắp luộc rất ngộ, cả một nồi bắp to bừng bừng trên bếp, nghi ngút khói và dậy mùi. Người đi đường đứng lại vừa thổi vừa ăn. Càng vô sâu càng thấm cái lạnh, mới quá chiều mà trời đã tối bưng, leo lét những ánh đèn hắt ra từ một vài ngôi nhà bên đường. Lần đầu tiên đi các đoạn đường liên tỉnh thế này nên C cứ thắc mắc mãi sao ng` ta ko bắt đèn đường. Xe thưa dần nhưng vẫn chưa đến đích. Cứ tưởng còn 5 cây, đi được một lúc lâu, hỏi lại mới biết vẫn còn cả 8 cây số nữa. Suốt đoạn đường, Toàn cứ hết đọc thơ, hát hò lại sáng tác câu vọng cổ để tặng “tân lang-tân nương”. Rồi lại gào lên tranh luận những vấn đề thời sự đang hot. Cả đám làm xe vui lên hẳn. Chẳng thế mà khi xuống bến, lơ xe còn hỏi mai mấy giờ về…

Bến xe và cũng là chợ Bù Đăng. Lác đác, thưa thớt nhưng ngay đường quốc lộ nên ko đến nỗi như trong hình dung. Chưa kịp “dằn bụng” thì Tuấn ra rước. Trông anh chàng lạ hơn hồi gặp gần đây. Nhà đã dựng rạp và kèn trống. Ko biết có phải hai vợ chồng đều dân NĐ ko mà trên mâm cơm đã có sẵn đĩa... thịt cầy làm cả đám chỉ biết nhìn nhau cười. Chỉ mỗi Toàn xơi đc và Hà thì có thử nhấm nháp. Họ hàng, làng xóm đến đầy nhà nghe hát, uống trà. Cũng chẳng biết đây là lễ gì bên đàng trai vì suy cho cùng thì ko biết đám cưới theo nghi thức Nam hay Bắc nữa. Thọ góp vui hai bài nhạc đúng chất giọng. Chỉ buồn cười ông MC lơ thơ tóc bạc suốt ngày luôn miệng “Vâng, tôi đã thấy một tà áo xanh/ áo trắng” (ao thun, áo sơ mi hay váy… Túm lại áo gì ông ấy cũng kêu “tà” tuốt) với Xin mời và trân trọng kính mời”, “cám ơn và chân thành cám ơn.

Cân nhắc, đắn đo (ko lẽ 4 đứa con gái lại kéo nhau vào phòng… tân hôn ngủ?), 4 đứa quyết định tìm phòng trọ ở gần nhà chú rể. Mượn xe, tự tìm đường ra. Ko tin được đây là lần đầu đặt chân đến Bù Đăng, còn tự tin chỉ đường cho nhau nữa mới ghê! Đi đường mới gần hơn, sáng hơn, cũng đỡ dằn xóc hơn và nhất là đầy mùi hoa sữa, rất thích. Hà vẫn bảo mình quê, SG thiếu gì hoa sữa mà ko chịu ngắm, lên đây cứ ngó nó như sinh vật lạ. Một nhà trọ gần chợ khi nãy. Chắc lâu rồi ko có khách nghỉ, còn nồng mùi ẩm mốc nhưng nói chung cũng tạm ổn. Trở về nghe hát, góp vui và là cái cớ để Toàn, Thọ trốn “hầu rượu” khi chở 4 đứa về phòng trọ. “Bé Enya” của mình lần đầu diện kiến, đi tỉnh, vậy mà Thọ kêu là giống con ếch, hix.

Đêm Bù Đăng lạnh ngắt nhưng chưa đến nỗi phải cứng hết tay chân. Ko khí trong lành, sảng khoái, dễ chịu. Đủ xa cái xô bồ nhưng ko đến nỗi heo hút. Nhớ trước lúc đi, bàn chuyện cùng Hà, cứ bị hù chuẩn bị đủ thứ:

- Bà biết tụi mình đang đi đâu ko? Bù Đăng, gần sóc Bom Bo, toàn người dân tộc đó… Rồi nó nhại theo điệu cắc cùm cum, múa 1 vòng. Nhưng hỏi ra thì nó cũng bị ng` khác hù chứ có lên hồi nào đâu mà biết.

Gôm một ít bánh, trái từ chợ về phòng trọ ngồi tám, vẫn xoay quanh việc đám cưới ngày mai. Cũng là dịp để hỏi thăm tình hình của nhau. Chú rể lo khách khứa, họ hàng, bận tối mắt nhưng cũng ko quên gọi điện hỏi. Toàn “tỉnh rụi” có nghề:

- Nga bị… tiêu chảy, tao phải chở nó đi tìm tiệm thuốc… Ko sao đâu, tụi tao tự lo đc mà.

Cả đám cười nhăn răng.

- Có khi nào nó qua đây ko?

- Nó đang tùm lum chuyện vậy, qua đây đc mới sợ đó

- Nó mà qua đây chắc cũng kêu Nga giả bộ ôm bụng…
Nói chưa dứt lời, quay ra sau thì chú rể tới thiệt, làm đứa nào cũng hết hồn, cười ngả nghiêng. Nga giả đò ôm bụng thiệt. Toàn nhăn răng: "Thuốc của nó là ổi với sơri". Coi như tiệc… vặt chia tay cuộc sống độc thân của chú rể, sẵn
chú rể mời cả đám ngày mai đi rước dâu chung luôn. Nói chuyện rôm rả đến khuya làm mấy lần cứ phải dòm chừng chủ nhà. Đã hiểu tại sao ng` ta thường tổ chức đi dã ngoại, bạn bè gần nhau hơn rất nhiều. Lần đầu tiên nghe tiếng… tắc kè thật. To như tiếng người chứ ko phải giống tiếng côn trùng ếch nhái như mình vẫn nghĩ.

Về cô dâu, chú rể: Chàng là Bí thư một xã. Nàng là Chủ tịch hội phụ nữ một xã. Ko biết họ đã quen nhau thế nào, chỉ biết đó là một tình yêu bị cấm cản cả huyện đều hay. Qua nhiều khó khăn, vượt qua từng trắc trở để khi đc chấp nhận, chú rể vui mừng báo tin cho bạn bè giữa đêm và tiến hành đám cưới ngay kẻo bố mẹ… đổi ý. Xét về dung mạo, nàng ko cuốn hút các anh như chàng đa tình với các chị. Nhưng xét về khả năng, địa vị xã hội thì chàng còn kém nàng một bậc. Dân tình toàn cán bộ tư tưởng, bởi thế mới nói sau này 2 vợ chồng có hục hặc chắc phải mời Toàn xuống hòa giải.

3 chàng về rồi, 4 đứa còn xí xọn đồ đạc tới khuya. Đã phân đâu đấy váy áo xong rồi mới đi ngủ. Riêng mình với Nga còn rù rì tới tận sáng. Cương bị Toàn phá máy (do ở trong đó tụi nó ko ngủ đc) thế nào mà lại lờ đờ đến sáng. Hèn gì Toàn vừa gõ cửa gọi là Cương đã phóc ra mở rồi.

9h mới rước dâu mà chưa đến 7h Toàn đã đến lôi dậy. Ngồi canh 4 đứa make-up, Nga là chủ xị. Thọ còn định bon chen vô “quẹt” giùm thiệt nữa mới ghê! Làm như xưa giờ chưa thấy mình mặc váy, make-up hay sao mà Thọ cứ khen mình… xinh trước bá quan văn võ làm mình cũng ngượng khiếp, hehe. Khen ở phòng trọ thôi chưa đủ, đến tiệc gặp Loan, Quý lại khen vậy tiếp. Theo Nga thống kê thì cả buổi Thọ khen mình câu đó ko dưới… 10 lần. Còn mình chỉ nghe trực tiếp có 3 lần thôi.

Lẽ ra Hà cũng diện váy theo sự thống nhất của 4 đứa. Vậy mà khi Toàn quay lại đón ra nhà chú rể đi rước dâu, chọc cô nàng cái gì đó, theo thói quen, Hà đưa chân lên… đá. Có điều váy hơi ôm, phải vén lên mới đá đc. Lúc ra xe, Toàn lại bồi thêm cho 1 câu “Giống vịt Donald quá!” làm cô nàng tức khí vào thay lại quần jeans. Tất nhiên là Toàn bị cả đám rủa một trận tơi bời…

Đi sang nhà cô dâu cách đó 15km, heo hút hơn và quả thực trong vùng có người dân tộc sống. Nga đã thấy kết váy, gùi và quyết tâm “rinh” về 1 cái mà bất thành. Mọi người tự hỏi ko biết khi quen nhau thì họ hẹn nhau ở đâu để đi chơi giữa cái quãng đường 15km này? Trời nắng đẹp theo đúng nghĩa “Anh đến với em vào một ngày trời đẹp nắng”. Rước dâu đơn giản, ko bịn rịn nhiều. Cứ tưởng đến dự với tư cách khách ai dè trở thành người “nhà trai” lúc nào ko hay. Trên xe, Toàn lỡ… đập Hà một cái thoải mái mà bị lan truyền là “sàm sỡ” khắp 03BC (giờ, mình tiếp tay tuyên truyền thêm, hehe).

Về nhà hàng, chờ mãi mới thấy Loan, Quý đến. Quyên và nhóm bên KT chẳng hiểu sao lại bị bắt xe giữa đường nên hỏng kế hoạch, ko đến dự đc. Chị Kim Anh cứ muốn giữ cả đám lại để dẫn đi Trảng cỏ chơi, hai vợ chồng cũng giữ lại nhưng cả đám dứt khoát về. Trong bữa chia tay thân mật với vợ chồng chú rể, Toàn đã tặng câu vọng cổ nó dày công sáng tác trên xe. (Thú thật nó làm thơ tui còn nhớ chứ vọng cổ thì… bó tay, nhớ mang máng là “Mối tình Tuấn-Ngát hôm nay. Thủy chung trọn đời nay đến muôn đời sau son sắt” gì đó).
Đứng bắt xe từ 3h đến tận 4 rưỡi mới vẫy đc 1 chiếc. Báo hại chú rể và hai bạn đưa tiễn chờ theo rã cổ. Hà được 1 nhóc đưa ra chỗ đón xe với lời cảnh báo “Lần sau chị đừng lên đây nữa nha! – Sao vậy? – Chị mà lên là em yêu chị đó”. Chả là cô nàng giống hệt người yêu cũ của nhóc này. Ko tin đc, 1 người phong cách, khó kiếm như Hà lại có nhiều bản sao đến vậy!

331

Chia tay, cô nàng ôm hun Loan thắm thiết. Chẳng khác gì hôm đi diễn ở Bách Khoa, vừa thay đồ ra cổng xong là ôm bạn Cò hun chụt một cái (cho phai bớt son) làm mấy chàng đứng quanh đó… choáng!

***

Cập nhật tình hình bạn bè (tất nhiên là cho những ai chưa biết): Quý đang làm ở Đài phát thanh huyện. Loan mới từ bỏ vai trò cán bộ văn phòng Đảng ủy (nghe tên đã thấy khiếp) để trở thành “cô giáo tương lai”.


Friday, October 19, 2007

Chuyện tế nhị (19/10/ 2007)

CCPB

BNB

(Xong xuôi mọi việc sẽ viết) img

Rồi sẽ là... "ngày xưa ơi"! (19/10/2007)

Tổng kết thực tập


.

Lớp đông vui, tụ tập nhau chụp hình kỷ niệm. Có những ng` làm mình và cả lớp bất ngờ qua đợt thực tập này, với những gì mà họ đã làm đc. Lý là 1 trong số này, đứng đầu lớp về mặt số lượng sản phẩm (66 tin, bài). Phú là 1 trong số này. Từ những ngày còn thực tập, đã nghe nhiều tin đồn thổi về Phú, nhưng ko nghĩ đc là Phú có thể làm nên những bài viết như thế, ừ nói như anh-thầy Phúc thì "nếu ko có báo cáo thực tập, chắc ko ai ngờ đc đấy là bài viết của một sv năm 3"! Ngồi nghe Phú kể chuyện tác nghiệp, đầy hào hứng, nhất là bài nhập xác ở Long An. Bất ngờ với việc rủ bạn gái đi điều tra. Bất ngờ với phản ứng chôn máy ảnh để bảo vệ bằng chứng... Nếu có điểm 11, 12 chắc lớp mình cũng có nhiều người đạt tới. Vẫn còn thắc mắc ko biết ai là người đã tự tin phát ngôn với giáo viên hướng dẫn một câu "xanh rờn" như thầy Phúc kể: Có sv giành trả tiền nước với giáo viên hướng dẫn và làm chúng tôi choáng khi nói "Lương của thầy ko = nhuận bút của em đâu"!
Hà đạt cú đúp: điểm tối đa như đợt thực tập hồi còn ở bên RTC2. Nó hợp với truyền hình từ dạo ấy. Mình cũng y chang bên RTC2, nhưng tất nhiên ko phải là tối đa rồi. Những món quà, những phần thưởng cho người xứng đáng. Những tập thể đc khen thưởng: SGGP, BTV, VOH, Đài PTTH Long An, Đài PTTH Quảng Nam, báo LĐ. Ko bất ngờ khi vắng những cái tên quen thuộc như TT, TN, HTV hay VTV - năm nào cũng vậy mà!
Những việc nội bộ đc công khai, như nhóm HTV báo sai chỉ tiêu đều bị trừ 1 điểm. Như Đ. để xảy ra xô xát. Như N., tự ý bỏ cơ quan đi… (ừ, làm việc riêng vậy).

Tấm bảng trang trí rất đẹp. Nhớ mãi thời khắc này. Thấy mình sao sao. Đã vậy Mai Anh còn hát bài Ngày xưa ơi, nghe mà chạnh lòng, chột dạ. Chẳng bao lâu nữa tốt nghiệp rồi, có thể thầy Phúc nói hơi sến nhưng đúng thật là 1 năm nữa, cũng tại nơi đây, thời điểm này, nghe bài này mới thật sự thấy tiếc vì đã bỏ qua những thời khắc thế này thời sv. Tan sớm. Người đi mỗi ngả lo công việc riêng. Ko dưng chẳng muốn rời khỏi phòng. Mọi người còn túm tụm chụp hình, Ngiu mình hầu như tấm nào, nơi nào cũng có mặt. Thư lôi cả mình vào làm dáng. "Xương cá" mải chép bài, ngồi kể chuyện tòa soạn...


Năm trước cũng từng nhìn mấy người năm 3 mà chộn rộn. Năm nay lại nhìn mấy nhóc năm 3 mà xốn xang. Tất cả những khoảnh khắc thế này
rồi cũng sẽ là "Ngày xưa ơi". Thoáng chút ngơ ngác. Thoáng chút mênh mang...

_______

Diễn văn của anh-thầy Phúc:

Ngày 19/10/2007, Khoa Báo chí & Truyền thông đã tổ chức buổi lễ tổng kết thực tập cho 116 sinh viên năm ba (khóa 2004-2008) tham gia thực tập tại các cơ quan báo đài từ tháng 6/2007 – 9/2007. Kết quả có 47 sinh viên đạt điểm 10; 15 cá nhân và 6 tập thể xuất sắc được khen thưởng.

Mặc dù chỉ làm “phóng viên tập sự” tại các tòa soạn trong một thời gian ngắn, sinh viên khóa 2004 đã viết được nhiều tin bài thực sự nổi bật, ấn tượng, khai thác những đề tài thời sự xã hội độc đáo, nóng bỏng, thiết thực, tập trung vào các điểm nóng về giáo dục, về giao thông, môi trường… với lối viết dày dạn, bản lĩnh, trưởng thành, lập luận chặt chẽ và cũng đầy chất văn. Nhiều sinh viên thực tập tại Đài truyền hình có khả năng độc lập tác chiến trong phát hiện, khai thác và biên tập, dàn dựng những sản phẩm truyền hình của riêng mình.

Các phóng viên tập sự đã thâm nhập, điều tra và phanh phui những tiêu cực của xã hội với những bài viết như: “Nạn cá độ bóng đá lan tràn trong sinh viên ở làng đại học” (CA TPHCM), “Xà xẻo đất của người chết” (PL TPHCM), “Đêm ở bar, sàn nhảy” (Đài TNND TPHCM), “Dấu hiệu lừa đảo của tập đoàn Colong” (Thanh Niên), “Mẹ Diêu Trì nhập xác Cô Hai trị bá bệnh” “Xã hội đen ở Dung Quất” (Người lao động)

Sinh viên đã lặn lội, đi sâu phản ánh những đổi thay xã hội với nhiều trăn trở mưu sinh của con người qua các tác phẩm báo chí:“Xóm lồng đèn giữa lòng Sài Gòn” (Đài TNND TPHCM) “Nỗi niềm ngày khai giảng” (Đài TNND TP.HCM), “Ô nhiễm môi trường tại Cẩm Sơn và Cổ Lũy, Phú Lương, Thái Nguyên” (VTV) “Phú Ninh: Người dân khốn đốn vì dưa rớt giá” (PTTH Quảng Nam), “Người đi bộ từ chối hầm chui, cầu vượt”, “Nan giải bài toán định cư” (SGGP), “Hát rong trên phố”(báo Bình Định), “Nữ xe ôm bến xe miền Đông”, “Nghề cho thuê…mặt” (báo Phụ Nữ TPHCM), “Hiểm họa trong lòng đất” (PTTH Gia Lai), “Những đứa trẻ quì”, “Bi kịch đời câu mực”, (Người Lao động), “Cánh đồng ni long giữa quận nội thành”

Bài viết của sinh viên Báo chí 3 cũng khám phá những chân dung bình dị nhưng là những đóa hoa thơm của đời, mang lại một niềm tin tất yếu vào Chân Thiện Mỹ, ví dụ như “Những nàng dâu hiếu thảo ở Đại Lộc” (VTV Đà Nẵng), ký nhân vật “Lâm Chiêu Đồng: Thăng hoa từ giấy vụn” “Có một Mạnh Lệ Quân ở Sài Gòn” (Tuổi Trẻ), “Những câu chuyện tìm lại tên anh”, “Độc thủ ghi ta nơi đất mũi”, “Cuộc triển lãm thai nghén hai mươi hai năm” (báo Tuổi Trẻ),“Đêm trên nẻo đường tuần”(SGGP) và những phút lắng lòng suy ngẫm đầy cảm xúc về thế thái nhân tình với ký sự pháp đình “Những lằn roi và vành móng ngựa” “Nước mắt học trò” (Tuổi Trẻ), “Bạc đầu mà vẫn dại” (PTTH Bình Dương), suy ngẫm “Mưa lạnh tuổi già”, “Đừng làm lấm giấy” (Người Lao động), …

Tuy nhiên, bên cạnh những sinh viên hoàn thành đợt thực tập với kết quả tốt, vẫn còn một số ít sinh viên chưa thực sự tích cực, chủ động trong ba tháng làm báo tập sự. Một số sinh viên khác bị Khoa kỷ luật do vi phạm các quy định thực tập.

Thực tập tại các cơ quan báo chí là một phần rất quan trọng trong chương trình đào tạo cử nhân báo chí được tổ chức cho sinh viên vào ba tháng hè sau khi kết thúc học kỳ 6. Đây là cơ hội quý giá để sinh viên báo chí tiếp xúc với thực tế tác nghiệp tại các cơ quan báo đài, rèn luyện năng lực cho bản thân, tích luỹ kinh nghiệm trước khi chính thức bước vào nghề báo.

Theo HCMUSSH

Bá's Birthday (19/10/2007)

Sinh nhật Bá... tóc xù img
26 tuổi vẫn thích làm bé 20
Nhí nhảnh như bé 20

Hơi thờ ơ khi mình "nhờ cậy" H mua quà. Rốt cuộc nó vẫn chỉ là con trai. Rốt cuộc mình và Bìm Bịp vẫn phải cấp tốc đi chọn một món gì đấy. Ghét nhất là đi mua đồ, kể cả mua đồ cho mình cũng vậy. Hơi ngược đời nhỉ! Cứ p
hải vắt óc ra suy nghĩ xem mua gì, có hợp ko...
Giờ, mỗi người đi về mỗi giấc cũng khó mà quây quần đông đủ như xưa. Hôm nay vợ sắp cưới của Khét cũng có mặt. Dần cũng quen hơn với sự hiện diện của cô em dâu họ tương lai này. Ko còn vui nhiều như trước. Có lẽ vì ko còn ở cái tuổi mong lớn nhanh nữa rồi...

img img img img img img img img img img img img img img

img img img img img img img img img

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.