Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Wednesday, December 31, 2008

Giã từ năm cũ phân vân

Những giờ phút cuối cùng của năm...
Một ngày đói meo, ăn trưa lúc... 4 giờ chiều và ăn tối bằng kem ở Press lúc 10 giờ hơn. Chẳng muốn nhét vào bụng bất cứ thứ gì!
Nửa năm ko kịp nhìn lại mình. Chính xác là từ khi thi Tốt nghiệp xong. Buồn vui và cả điều gì đó đau đáu trong lòng cứ vèo vèo cuốn qua. "Ta như người khách nhỡ tàu bị bỏ lại, đoàn tàu chở đầy kỷ niệm cứ chạy băng băng mãi vào quá khứ, chẳng bao giờ trở về" (Đào Thiên Văn).
Ngày cuối cùng của năm. Muốn thả mình bồng bềnh trên một bờ biển nào đó nhưng mãi rồi mà vẫn chưa đc. Thấy lòng như một cái chai đầy giấy, cứ nhét mãi, nhét mãi vào chỉ chực trào ra nhưng lại ko thể cho một que diêm vào vì sợ cái cảm giác trống rỗng...
Cứ dặn mình, cố lên, cố lên, còn 10 ngày nữa thôi mà chẳng biết mình cố vì cái gì!! Vĩnh biệt năm cũ. Hẹn gặp lại ở năm sau...

Sunday, December 28, 2008

49 năm cho một phút này



Thích ý tưởng này, cách cộng gộp này. Tưởng đc 1 bữa mình coi đá banh thì thất vọng chứ nhưng may mắn đã mỉm cười ở phút cuối cùng... Giờ này nhiều người chắc vẫn đang kẹt cứng ngoài đường ăn mừng. Bên tai mình vẫn nghe tiếng hò reo vang dội, dù nhà ko gần đường lớn...

Vui nhất là khi ba mẹ con vừa thở phào vì bàn thắng ngoạn mục thì điện thoại, tin nhắn dồn dập, chỉ đế chúc mừng đội tuyển VN... Giọng ông C át cả tiếng ồn ào: "Vui quá ko biết làm gì, gọi điện cho bà chúc mừng nè...", còn Đầu gà thì la hét chóe cả tai: "Ra đường đi, ko ra đường bây giờ là phí cả cuộc đời. Chúc mừng đội tuyển VN...". Ngay cả L cũng hò hét ầm ĩ cùng bạn bè trong KTX.

Vui nhất là nhờ niềm vui chung lan tỏa này mà có những người lâu lắm rồi ko liên lạc (hoặc ko có cớ liên lạc) bỗng dưng cũng nhắn tin cho nhau chúc mừng. Cám ơn chiến thắng đc chờ đợi quá lâu này!!!img

Friday, December 26, 2008

Mưa sảng

Hôm nay trời lại mưa. Hôm qua trời đã mưa. Noel trời cũng đã mưa. Tháng mấy rồi mà trời vẫn còn mưa. Dạo này trời hay mưa sảng, giống… mình quá đi mất!

Táo bảo chắc mình bị nhiễm căn bệnh buồn của thời đại rồi. Cứ quẩn quanh những điều gì mơ hồ ko thoát ra nổi. Muốn đi lang thang đâu đó nhưng bạn mình toàn người khác thường, một là nhẹ nhàng nhưng ko đủ can đảm hay chính xác là hứng sảng để cùng mình lang thang, vi vu đâu đó còn đủ hứng sảng để vi vu cùng mình thì lại ko nhẹ nhàng và ít nói tẹo nào! Hình như chỉ có mình là trung hòa đc điều đó…img

Tối về thì đột nhiên ngộ ra, nhờ cái gì nhỉ?? Vẫn là cái câu vẫn thường trực trên desktop của mình: “side by side, hand in hand…” mà cứ như là bỏ quên từ lâu lắm.

Táo đi Đà Nẵng. Chích vi vu tận Hà Nội. Cua thì chạy lăng quăng khắp thành phố, lúc nó rảnh thì mình bận và ngược lại. Còn mình ta với… Đầu gà (ấy là xếp vào cho xuôi vần chứ còn L, Cò nữa chi)...

À, vẫn thèm đi biển...

Wednesday, December 24, 2008

Thế là Noel

Ừ, thì Noel thì giáng sinh. Thì có gì đâu cứ bình bình. Thì có gì đâu mà mong đợi. Lành lạnh một chút, nghĩ linh tinh.
Ừ, thì Noel thì giáng sinh. Người ta tức cảnh đâm sinh tình. Rảnh rỗi nên dập dìu xuống phố. Hà cớ chi đâu, việc với mình.

Noel. Vẫn một ngày như mọi ngày. Chỉ là đánh dấu sắp năm mới...
Ko dưng thèm ra... biển quá chừng!

Saturday, December 20, 2008

Sáng nay trời lạnh

Tối qua, đã định về nhà sớm nhưng nghĩ sao lại muốn dạo một vòng SG. Nghĩ cũng lạ, tất cả đang cùng ở trên một nơi gọi là SG, vậy mà ko hiểu sao mỗi khi nói đến SG, người ta vẫn chỉ để ám chỉ những nơi hoa lệ nhất của TP. Như ngày trước mỗi lần chị rủ: “Đi dạo SG một chút ko em?”, có nghĩa là đi dạo ở trục đường Đồng Khởi – Lê Lợi – ngang qua Bến Thành và về lại NTMK.

Lâu lắm rồi ko đi qua những con đường này, nhìn cứ lạ lẫm như một thế giới tách biệt khỏi cuộc sống của mình vậy. Những đoạn đường dát ánh sáng lấp lánh, một khu vườn bí ngô óng ánh ở Sheraton và quả cầu mùa đông trắng toát…

Trời SG dạo này lạnh. Ko hiểu sao cứ mơ hồ một cảm giác gì đấy nằng nặng ở trong lòng. Những giấc mơ lạ xen lẫn những con người lạ ở đời thực. Những gương mặt lạ - quen xen một chút hờn giận của riêng mình…

***

Sáng nay ngoan, mẹ vắng nhà nên bỗng siêng năng hẳn…

______________________________________

Này thì sinh hỉ, này thì bệnh lão tử

Này thì thế gian, vận mệnh khéo xoay vần

Như con cún có chạy đến cuồng chân

Không bắt được hạnh phúc ngay đuôi mình...

Thursday, December 18, 2008

Đường về nhà!



Đường về nhà càng lúc càng lâu hơn. Chẳng phải vì bỗng dưng đường cứ giãn ra, mà chỉ vì người ở đâu cứ chen vào khít lại. Ngày trước 8-9h chạy một lèo là về đến nhà, giờ hơn 10h mà vẫn phải chen nhau từng chút một. Chẳng hiểu dân tình ở đâu đổ về Q.7 sao mà lắm!

Hôm nay cả nhà nô nức kéo nhau đi khai trương Lotte Mart, cứ như thời xưa họ rủ nhau đi trẩy hội, trong khi mình phải bó gối làm bài. Đi về thì tíu tít kể bảo đông như kiến cỏ, cảm giác cứ như thể “phát chẩn” hay xưa giờ mới được đi siêu thị lần đầu hoặc chăng đây là lần cuối trong đời họ được mua sắm ở siêu thị ko bằng, giành nhau mà mua. Mua xong thì không ra đc vì ko thể tính tiền, dù cái siêu thị to oành đến 27 cổng thu ngân. Mấy bà mẹ thì đe con theo kiểu: “Đòi mua cho lắm rồi ra ko tính tiền đc thì ráng chịu nha!”. Rồi tích hợp vào đó là nhà sách, rạp phim, nhà văn hóa phụ nữ và cả CLB thẩm mỹ gì gì đấy… Ko cầm về bất cứ tờ rơi nào mà ai cũng nói đc vanh vách thông tin về nó, kể nó cũng đẳng cấp dữ!

Mốt thêm 1 trung tâm thương mại nữa mọc lên, ra khỏi cổng trăm mét về tay phải là Trung tâm thương mại, đi vài trăm mét về tay trái là Lotte, khỏi cần đi đâu xa cho mất công. Nhưng chẳng muốn kéo cái ồn ào bát nháo - gửi xe đắt mấy ngàn một chiếc mà vẫn ko có chỗ hay café, shop thời trang như nấm sau mưa ầm ĩ về xóm mình tí nào.
Mọi người chen mãi mới về đc, xe kẹt từ đầu cầu bên này tới chân cầu bên kia (đến độ các bác tài taxi nhảy khỏi xe đi chơi đc luôn), ko bức xúc thì thôi, ko dưng mình lại mất công ngồi PR chùa cho nó! Tính tò mò hiếu kỳ (của con người) muôn đời ko bỏ.

Friday, December 12, 2008

Mừng tuổi mới!

32 tuổi, cô té ngửa trong nỗi đau tột cùng của sự mất mát. Chân ướt chân ráo nơi đất lạ quê người với đàn con 5 đứa nheo nhóc. Đứa lớn nhất mới hơn 12 tuổi, đứa bé nhất vừa lên 3. Một chuỗi ngày dài cô ngất lên ngất xuống, sống bằng nước mắt và thuốc trợ tim. Một chuỗi ngày tháng năm dài dằng dặc sau đó, ngôi nhà vắng bóng đàn ông, chỉ nhèo nhẹo tiếng khóc, tiếng chọi nhau chí chóe của một bầy trẻ và tiếng thở dài của người cha râu tóc bạc phơ…

Cô nhìn quanh, những gì giá trị còn lại trong nhà đều đã đi theo người chồng mới khuất. Không tài sản, ko đồng hương đồng khói, đến tiếng nói cũng chưa thạo… Ngoài cái nghề giữ trẻ từ ngày còn ở hợp tác xã, cô chẳng biết gì hơn việc làm nông. Nhưng ở đây, đến mẩu ruộng bẻ đôi cũng ko có mà làm. Heo hút, mông quạnh…

35 tuổi, cô gượng dậy bằng sự động viên của người cha tuổi đã cao nhưng vẫn chưa dứt nợ cùng con cháu, bằng tình nghĩa của những người bạn chí cốt mà chồng cô để lại. Cô học những gì một người mẹ có thể học để kiếm tiền nuôi con. Từ thêu, đan, may, móc đến buôn bán, cái gì cô cũng trải qua. Có những ngày ngủ gục trên bàn máy, kim suýt “ăn” tay. Có những hôm lấy hàng té xe chỏng gọng. Những hôm mưa gió tủi thân lại lên khóc rấm rứt với anh trên… bàn thờ! Cô tin mình sẽ được an ủi…

Tiền ăn uống, tiền học hành của bầy con lít nhít đang tuổi ăn tuổi lớn cứ sát sao từng ngày, từng tháng. Giấy tờ anh để lại còn ngổn ngang để ngỏ, đứa nào nhập học cũng phải chịu mức phí bán công cao ngất. Hiệu trưởng khắp các trường trong huyện dường quen mặt cô, vì gia cảnh, vì giọng nói trọ trẹ và vì cả quanh năm suốt tháng cứ thấy cô miệt mài hết đi xin nhập học cho đứa con này lại đến đứa con khác. Có những khi phải "chạy sô" một lúc mấy trường để họp phụ huynh…

Chưa đủ mệt với cơm áo gạo tiền hàng ngày, với bầy con đủ trò hờn giận, quậy phá, nghịch ngợm, cô phải đối đầu với cả những dèm pha tiếng đời từ đẩu đâu bay lại: Bỏ con đi bước nữa. Có những đêm nước mắt lại chảy dài. Có những khi áp lực, cô muốn bỏ quách tất cả, về quê nhưng nhìn 5 đứa lại ko nỡ. Có những lời đề nghị từ họ hàng, bạn bè: “Để tao nuôi phụ cho một đứa”, đôi khi cũng muốn sẻ bớt gánh nặng của mình nhưng rồi lại ko nỡ để chị em nó “tan đàn xẻ nghé”… Cứ thế, nước mắt vì chồng đã cạn thì nước mắt vì con lại khơi ra. 5 đứa là 6-7 tính tình. Lúc dỗi lòng, dỗi đời, cô vẫn buột miệng “Con ko cha!” nhưng rồi những đứa con ấy vẫn lớn lên, vẫn đến được nơi nó cần đến, ko đứa nào phải bán vé số dạo như có người từng vạch ra cho cô. Cũng chẳng đứa nào phải lỗi lầm như một vài đứa “còn cha” khác…

Những ngày trên chiếc xe cup cà tàng lần mò khắp nẻo đường TP. Cô sống bằng tình yêu thương của cả những người mới gặp mẹ con cô lần đầu… Dường như cuộc sống luôn thử thách những người phụ nữ nghị lực nhưng ngay từ thời chưa nghĩ đó là nghị lực, cô vẫn tin tất cả rồi sẽ qua…

49 tuổi. Gần 20 năm cũng đã qua, chưa bình an nhưng mái ấm của cô ít ra đã yên ổn, chưa nhàn hạ nhưng cô đã có những giấc ngủ ko giật mình tỉnh dậy giữa chừng vì lo kim “ăn” tay hay nửa đêm chủ hàng réo gọi…

Mừng một ngày, cô thêm một tuổi mới. Thêm một ít nếp nhăn trên gương mặt vẫn phảng phất vẻ khắc khổ của sóng gió nửa đời đã qua nhưng nụ cười vẫn phúc hậu, vẫn niềm tin cổ tích từ cái ngày còn lao đao: “Ở hiền gặp lành”…img

Sunday, December 7, 2008

Bạn cũ

Hơi mệt một chút. Bằng chứng là buồn ngủ dặt dẹo và ngủ ko giờ giấc vào bất cứ lúc nào có thể chợp mắt. Có lúc thấy mình chạy như một con vịt. Lạch bạch. Lạch bạch...

Vui vì đã có mặt kịp tại lễ Tốt nghiệp của Q. Nhìn khoa bạn làm lễ mới thấy những quy định tưởng chừng vô lý của khoa mình cũng ko hẳn ko có cơ sở.img Thích nhất là lễ của lớp mình rất chỉn chu, hàng lối chứ ko bát nháo, ồn ào, nhìn vào là thấy ngay cử nhân ở đâu, phụ huynh ở đâu và đại biểu ở đâu. Thích nhất là bằng TN của mình có đính tên mỗi người và có bằng thật ở trong đó, đủ để có cảm giác háo hức chờ đợi, chứ ko phải chỉ là bằng tượng trưng, phát đại, ko đủ thì... "mượn lại" của những người đã nhận bằng trước đó để phát tiếp.

img

Thích nhất ở lễ TN của bạn là "truyền thống" khóa sau tổ chức cho khóa trước. Là các cử nhân được xúng xính, tíu tít với người thân ở khắp hội trường (nhờ vậy mình mới lẻn vào đc 1 chútimg). Và là... bữa tiệc ngọt ở sảnh sau khi kết thúc. Đúng kiểu Tây của "dân" học ngoại ngữ!

img


img
***
Cuối cùng cũng quyết định đến dự đám cưới P. Nguyên một "bộ sậu" từ hồi cấp 2. Ngớ người ra trước một đứa bạn. Khổ cái là nó nhận ra mình trong khi mình cứ mãi lắp bắp với cái tên đệm của nó cả 5' mới nói đc hoàn chỉnh. Lạ đến thế là cùng. Cũng 8-9 năm rồi ko gặp chứ ít hả!
Lại nhớ cái giọng nói văng vẳng cách đây vài tuần. Trong ko gian tôi tối của con đường hẻm ngay nhà mình. "Lâu quá rồi ko gặp ha H", 2 bóng người lướt qua và quẳng lại lời hỏi thăm ấy. Đánh chết cũng chả đoán đc nó là bạn từ hồi cấp mấy...
Trời ko chiều lòng người. Đến giờ này rồi mà còn có cơn mưa to đến thế. Lại dầm mưa. Lướt thướt. Lướt thướt...

Tuesday, December 2, 2008

Đầu tháng

9h30 - 12h30: Họp
15h20 - 18h45: Họp

Ôi, cả ngày họp, đói meo râu. Lại chạy qua, chạy lại như con thoi, mở máy chưa kịp ngồi ấm chỗ. Chả bù cho ngồi họp, đơ cả người vì... lạnh+đói+buồn ngủ.
Vui vui vì những cái tình cờ, ngẫu nhiên hoặc cũng có thể vì suy diễn đc những điều có ý nghĩa nên ra thế!
Đầu tháng. Đầu tuần. Yêu em hồng xinh và không gian tím mờ. Yêu tuổi 23 và những gì liên quan đến số 5...
Nhân tiện chia buồn với Táo vì ko dưng bị "giời đánh ghen" cho trật tay trầy chân và mặt mũi sưng vù, hix!!! Sẽ cẩn thận hơn lúc ra đường, nhất là khi SG sắp bước vào mùa lễ hội như thế này!
***
Tháng 12, nhìn vào lịch thấy đặc kín sự kiện, của mình. Chưa kể mới bổ sung 3 cái đám cưới của mấy đứa bạn trong 1 cuối tuần và hai trong số đó còn trùng cả ngày giờ nữa mới ghê!
Chuột bảo Tháng 1 này Chung cũng lên xe bông. Đính chính lại thông tin bảo nó đã cưới hồi Tháng 9 rồi, chỉ là lễ hỏi thôi. Chả biết có đi đc ko, chỉ nhớ nhất cái câu Chung nói lúc cả đám ngồi trên gác trọ của nhóc Hà còi: "Đám cưới t mà thiếu mặt ai là t từ mặt người đó luôn!". Đến giờ, ko rõ lời nói ấy còn hiệu nghiệm đc bao nhiêu %??

***
Mắt thêm 1 độ loạn. Nhìn đời cũng liêu xiêu...

Sunday, November 30, 2008

Những mùa đông của mình (30/11/2008)

Mấy bữa nay lạ. Gió lạ, thổi lộng hơn. Gió đến chênh chao. Trời cũng lạ, lạ đến nôn nao. Cứ hanh hanh, se se, chợt lạnh như… mùa đông đã về. Khát khao một vòng tay. Khát khao một nỗi nhớ. Nhớ để… tìm quên.

Những ngày này cứ muốn vi vu ngoài đường, ngắm thiên hạ từng đôi dập dìu xuống phố. Ta với mình cũng một đôi, mỗi đứa một nửa chênh chao ghép lại. Những mảnh ghép rời rạc nhưng… logic.

Những ngày này, phố đang đổi màu. Màu xanh của lá, của những cây thông Noel đang đến gần. Màu đỏ của những ánh đèn lấp lánh, đỏ của sắc phục ông già tuyết, đỏ của những hộp quà xinh xắn và đỏ của những lá trạng nguyên ước vọng bay cao…

Em đang đi trên những con đường ngày đông sảng khoái. Ấm áp lòng trước những nhắn nhủ "trời bắt đầu trở gió"… Xen đâu đó là giấc ngủ mộng mị. Mơ về những tháng ngày đã qua, những gương mặt thân quen hiện diện trong một vị trí khác, vai trò khác. Và đâu đó là mơ về... anh. Thương những con đường đang đi biết đâu chừng lạc lối. Muốn níu giữ mà bất lực. Muốn hối thúc cũng chẳng đặng đừng. Thờ ơ, thờ ơ rồi “lạc tay nhau chẳng hiểu tự bao giờ”. Chỉ những ngày gió lạ, như ngày hôm qua, như ngày hôm kia, lại xốn xang, lại buốt lòng.

Em đang đi trên những ngày mùa đông của mình. Vẫn toét miệng cười vì niềm vui của người khác. Vì ai đó bảo: “Này em, em tươi nhất khi cười. Tươi lắm! Chẳng như mọi người, lúc bình thường trông em buồn, buồn đến lạ!”. Thế mà có lúc qua cơn mộng mị, thấy khóe mắt mình có nước. Nhớ đâu chừng là của một niềm vui chưa trọn vẹn, chưa kịp thành hiện thực, dẫu nó thực, như em.

Sắp hết tháng, trời SG lập đông. Em nhớ, những mùa đông của mình...

Monday, November 24, 2008

Mùa hoa cải bên sông

Rõ ràng là ko đam mê màu vàng, vậy mà chả hiểu sao vẫn cứ chùng lòng trước màu vàng rực rỡ của hoa bò cạp nước và hoa cải. Vàng như màu nắng. Xem lại vài lần, vẫn ko rời mắt đc.
Cái cảm giác ấn tượng đến sững sờ trước triền sông vàng rực màu hoa cải trong bộ phim Mùa hoa cải bên sông vẫn luôn vẹn nguyên dù mình xem nó từ hồi còn bé tí. Ấn tượng đến độ ko nhớ tên phim, ko nhớ tên nhân vật, diễn viên, cốt truyện mà gần chục năm sau vẫn cứ mê mải tìm cho ra chỉ với cái từ khóa "hoa cải vàng".
Nhớ cái 'ký ức vàng" với vườn rau cải trổ hoa của mẹ. Nhớ cái khốc liệt "đi qua lời nguyền" của những số phận trong
Mùa hoa cải bên sông. Nhớ mình đã từng ao ước được chìm đắm trong cái ko gian vàng rực của một triền sông đầy hoa cải... Trong trẻo, nguyên sơ, lộng gió mát lành...
Tình cờ bắt gặp, như bắt gặp màu của ký ức, mà ký ức lúc nào cũng đẹp và êm đềm...img


img
img
Vườn hoa cải dưới chân đê sông Đuống khoe sắc vàng trong tiết trời đầu đông.
img
img

img


img



img
Lung linh dưới nắng hoàng hôn.
(Nguồn: Vnexpress)

Sunday, November 23, 2008

Đèn xanh, đèn đỏ (23/11/2008)



Có một ngày ra đường, bạn bảo: “Hôm nay xui thật, đến cột đèn nào cũng đỏ là sao?!” và toe toét với những ngày ra đường “xanh” một mạch. Ai cũng muốn chạy nhanh hơn chứ có ai muốn dừng lại bao giờ.

Cuộc sống tất bật. Cứ chạy, chạy, chạy. Để rồi có những ngày ra đường thèm một cái chốt đèn đỏ, để có một cái cớ dừng lại. Để kịp gài lại chiếc áo khoác giữa lúc những hạt mưa nặng trĩu, lạnh ngắt quất ran rát vào người, tê tái.

Thèm một cái chốt đèn đỏ, dừng lại để kịp mang vào chiếc khẩu trang giữa khi đường khói bụi mịt mùng. Để cột lại dây giày hay để chỉnh lại chiếc mũ cho ngay hơn...

Chẳng phải là ko thể dừng lại nhưng cứ bị cuốn theo những dòng xe, những dòng người vội vã. Chạy, chạy, chạy, rồi chẳng biết mình đang làm gì. Cần một cái cớ để dừng lại như là... đèn đỏ.

Có những ngày, thèm một cái đèn đỏ để dừng lại. Để nghĩ suy và để... thở, dù chỉ là một vài khắc thôi…

Tuesday, November 18, 2008

Người xưa

Có một ngày, người xưa gọi lại, đôi khi chẳng biết nói gì, chỉ để chúc em một ngày Chủ nhật bình an.
Có một ngày, người xưa gọi lại, lúng búng chẳng thành câu, chỉ để biết em đang làm gì. Chỉ để thẩm định lại cái tin đồn em sắp lên xe bông.
Người xưa nhát, nhát hệt... em hồi xưa ấy. Có đôi khi em thấy mình có lỗi, như nợ người ta một điều gì đó chưa trọn vẹn.
- Thế khi nào thì lấy vợ đấy?

- Khi nào bà... có chồng!

- Chờ đc ko, sẽ lâu đấy!

- Đc chứ, cứ chờ xem...

Ừ, cứ chờ xem. Em đã chột dạ. Người xưa nói câu em từng nói với một người nào đó. Dẫu là trong mơ.
Có những ngày người xưa ko gọi đến. Dù là lúc em hạnh phúc. Dù là khi em đau khổ. Người xưa ko biết. Em cũng chẳng cho biết. Ko có những sự cố như trong phim, để thẩm định xem người xưa với em là gì. Chỉ là dõi theo rồi thỉnh thoảng gọi đến, để yên tâm rằng em vẫn ổn.
Trách người xưa nhát. Giá nói một lời để em dứt khoát hẳn cho xong. Ko có cảm giác nợ ai một điều gì đó chưa trọn vẹn. Ấy vậy rồi mà em cũng là một người xưa từng nhát. Ko dám chạy đến. Ko dám vấp ngã. Rồi cứ hâng hẫng, chông chênh, chan chát như chén nước mắm chưa đủ vị.
Liệu có một ngày, em sẽ lại quay về với người xưa??

Saturday, November 15, 2008

NHẬT KÝ NGÀY TỐT NGHIỆP - 4 năm cho một phút này! (15/11/08)



imgVậy là tụi mình cũng tốt nghiệp!

May giật mình tỉnh dậy trước khi trễ giờ. Trời se sẽ lạnh và trong xanh lạ lùng. Ko hiểu vì hôm nay mình tốt nghiệp hay lâu rồi ko dậy sớm giờ này mà thấy trời… đẹp hơn bao giờ hếtimg! Xúng xính áo dài (ý là một vài… ai đó), áo ngắn. Bên cạnh là người thân, bạn bè. Râm ran trò chuyện, tròn xoe mắt nhìn nhau. Có những người từ hôm thi tốt nghiệp đến giờ mới thấy lại. Trông ai cũng xinh ra.

Hà còi đến muộn, mình “thay quyền” nhóm trưởng mà lại dành chút thời gian để lê la phiếm chuyện cùng Táo, Huy và ai ai đó của Đầu gà. Táo bảo thấy nhiều người lạ lẫm quá… Còn Huy thì kêu lớp mình dạo này nhiều… hung nô (tóc lơ phơ như râu ngôimg). Xí xớn mặc lễ phục, chụp ảnh hết chỗ này đến chỗ kia rồi mới vào hội trường.

Hội trường mới, chật kín khách mời lẫn phụ huynh. Những tiết mục biểu diễn của lớp. Nhóm múa với bạn T.H cứng đơ như khúc gỗ nhưng lúc nào cũng tạo thú vị. Nhóm hát của Ngiu, cũng cứng đơ trên sân khấu vài phút vì bị lỗi âm thanh, nhưng lúc nào cũng có Tài gào thét ủng hộ “Chị Q ơi cố lên!!”img. Bài hát Hạ cuối của bạn MA, những slide hình với những lời “bộc bạch” tếu chưa từng có hay những lời bình dí dỏm, vui nhộn mà bảo đảm “khổ chủ” ít ai ngờ. Chỉ có khán giả là cười bò với đam mê… nuôi chó từ lông xù đến lông sa, đuôi dài, đuôi cụt; rồi ước mơ… lấy chồng; suy nghĩ “Ba tui là công nhân, mẹ tui là nông dân, còn tui chưa biết là…” hay lời thú nhận: “Lúc trước tui hay làm thơ tặng lớp nhưng từ hồi có vợ tui ít thơ thẩn”…

Những tiếng nhạc rộn rã mỗi đợt lên nhận bằng. Xen lẫn đâu đó là tiếng “oe oe” (đoán chừng của bé Hana) khiến ai cũng ngoái lại thắc mắc rồi bụm miệng cười… Kết thúc bằng những slide hình các tổ trong lớp, hình ảnh hành lang và căn phòng C303 quen thuộc. Những khoảnh khắc lén đọc… truyện tranh trong giờ học hay ăn hàng giờ chơi. Tiếng nhạc rộn rã Ooki na furuidokei với lời bài hát “Tiết học cuối cùng” của Trang ù. Những người như mình biết thông tin này rồi thì ko ngạc nhiên, nhưng đâu đó vẫn có tiếng trầm trồ: “Lớp mình nhiều người… giỏi thật!”. Thì lớp mình… giỏi mà. Chẳng phải trong báo cáo tổng kết, cô “quyền trưởng khoa” đã bảo lớp mình là lớp có thành tích học tập và hoạt động cao nhất trước giờ còn gì!img


P1010037


Nấn ná lại trong bộ lễ phục, để giữ lại khoảnh khắc này. Từng chút. Từng chút. Chụp đủ kiểu ảnh với những người thân thiết. Tiếc vì cô Chủ nhiệm ko dự lễ đc vì bệnh. Tiếc vì chưa chụp được với Ngiu. Tiếc vì Cua đến và về rất vội. Tiếc vì Chích gấp gáp, cập rập với công việc. Nhưng vui vì Mẹ và Dân đến kịp lúc mình lên nhận bằng. Vui vì bạn Kim Cương đã đến và làm “phó nháy” cho mình với Hà còi. Vui vì những khoảnh khắc “4 năm cho một chút này” như lời Hạnh chuồn….

Bàn tay vẫn lạnh ngắt như trước giờ, mà nhiều người vẫn tưởng là vì… run. Chẳng biết khi bắt tay trao bằng, thầy có giật thót lên vì bàn tay lạnh ngắt của mình ko nữa! Cảm ơn mọi người đã cùng mình dự chung lễ tốt nghiệp của… tụi mình. Cám ơn những tấm ảnh của bạn Kim Cương, lần nữa! Và cả những tin nhắn quan tâm, chúc mừng…img


Với phó nháy “chính” trong ngày

P1010035

Mình 1 bên, Xương cá 1 bên


P1010018

P1010032

Cùng Đầu gà, đồng môn, đồng sự và đồng…img

P1010046

Kim Cương và Hà còi

P1010053

Một đứa cao nhòng, một “em” thấp bé nhưng cả hai ta… cùng ốm

P1010043

Bon chen!

P1010063

Một phút ngẫu hứng

P1010067

Thursday, November 13, 2008

Hai ngày nữa tụi mình tốt nghiệp

Tụi mình TN vào đúng mùa trở lạnh, đúng mùa trời SG đẹp hơn bao giờ hết, đẹp như… tụi mình vừa TN.

Sẽ ko còn những ngày bộn bề học thi, bài vở ở trường, bài vở công việc…

Sẽ ko còn những ngày chạy tới chạy lui, trễ tiết, cúp học

Sẽ ko còn những ngày co mình trong cái phòng bé tí, vừa chật vừa nóng để thảo luận, gục ngủ hay viết giấy chuyền tay nhau

Và cũng ko còn những ngày rượt nhau giỡn đùa trong lớp. Những buổi “tám” xuyên lục địa. Những giờ về lê la hành lang, vỉa hè với những chuyện của “ngày mai”.

TN. Chính thức TN. Có thể sẽ là lần hiếm hoi, lớp mình lại đông đủ đến thế. Đã từng nghĩ về ngày này bao nhiêu lần nhỉ? Có người bảo TN cũng giống như… đám cưới, là sự kiện chỉ diễn ra một lần trong đời, có TN thêm ngành nữa hay… cưới lại thì cũng đã ko còn vẹn nguyên cái cảm xúc của lần đầu…

Những háo hức, chờ đợi, rộn ràng…

Những cái lo… ko dậy sớm nổi

Những cái sợ sự chóng vánh, cập rập ko kịp lắng lại chút gì của ngày vui

41 h nữa…

7h30 ngày 15/11 tại Hội trường lớn - Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn

Entry này thay lời mời cho những ai có lòng muốn đến tham dự cùng mình và bạn bè, dù bạn đã từng TN, sắp TN hay chưa TN thì cũng hãy đến chia sẻ với lớp tụi mình vì đây là lần đầu tiên tụi mình TN…


Wednesday, November 12, 2008

CỔ TÍCH CHUYỆN TÌNH

Công chúa gặp hoàng tử

Trước khi chìm vào giấc ngủ ngàn năm

Em gặp anh

Trước khi trái tim mình khép chặt

Đường dù bao trúc trắc

Hoàng tử vẫn gặp được công chúa

Đặt lên môi nàng

Nụ hôn làm thức tỉnh ngàn năm...

***

Em đợi anh

Rừng vẫn xanh, chim hót

Hoàng tử không đến

Công chúa khép chặt lòng mình

Say giấc ngàn năm

Mơ...

giấc mơ quên lãng…

Wednesday, November 5, 2008

Sinh nhật mưa

Sinh nhật mưa. Lâu lắm rồi, trời mới còn mưa vào ngày kỷ niệm này. Em đã từng tưởng tượng rất nhiều về tuổi 23 của mình nhưng nó vẫn đến dịu dàng như bao nhiêu cái tuổi khác.

Em chào đón tuổi 23 bằng cái chăn còn thơm mùi nắng và nước xả vải, ấm áp như những gì mẹ vẫn làm cho em, thầm lặng. Là nụ cười khi mẹ chẹp miệng: “Con gái rượu của bố!”…

Là một đêm trằn trọc trong giấc ngủ. Nghĩ suy những chuyện vừa chat với Ngiu. Có một cú điện thoại chúc mừng sớm một ngày…

Là một tối với những người bạn vẫn đồng hành cùng em trong tiếng vui, buồn, bâng quơ nói, bâng quơ cười và lắm khi đấu khẩu nhau chí chóe!

Là một sáng tươi vui với 23 bông hồng vàng-cam trên bàn cùng bữa trưa ngon miệng ở Lotte.

Là những tiếng chuông báo những lời yêu thương vừa tới. Có người gặp thường xuyên, có người cả năm ko thấy mặt nhưng em cảm ơn vì đâu đó, họ vẫn dành một góc cho em vào ngày này!

23 tuổi, ko còn bé để bắt đầu đi nhưng 32 tuổi người ta còn ko sợ thì cớ gì em fai lo nhỉ?! Đọc đc đâu đó 1 điều đúng với em, em sẽ khắc phục từ từ vậy!

+ Điểm mạnh: ko ngại đối đầu với thử thách. Trong tâm trí bạn , thậm chí những khó khăn khiến cuộc sống càng “hấp dẫn” hơn. Người khác có thể tin ở bạn. Thông minh nhưng lại hơi kém hoạt bát. Dí dỏm ngầm.

- Điểm yếu: Bạn thường ít nói và che giấu cảm xúc. Điều này nhiều lúc khiến người khác cảm thấy bạn thật… xa.

Tuesday, November 4, 2008

Đường ký ức

Muốn khép lại như khép lại ngày cuối cùng của tuổi 22.

Trên là trời, dưới là đất. Trên là màn sao, dưới là bùn lầy.

Trước là anh, sau là em, ở giữa là gió ù ù thổi.

Trước là đêm, sau là đêm, ở giữa là "Màu tím hoa sim"...

Ko sâu sắc, ko ồn ào. Ko nuối tiếc, ko dai dẳng. Thoáng đến, thoáng đi và có chút mệt mỏi, nhưng em sẽ giữ như một kỷ niệm và trân trọng, vì nó xuất phát từ trái tim...


***

E ăn cơm chưa?

Chưa, giờ e mới xong việc

Sao e nghỉ trễ vậy? Ăn uống đúng giờ mới khỏe được. Thôi để a nấu cơm cho e ăn đc kg?

A gọi có gì ko?

Nhớ e, a gọi vậy thôi...

A kg biết phải nói chuyện như thế nào cho e vui. A thấy e chân thành sống sâu sắc nên a muốn tâm sự với e. Có điều em nhiều việc quá. A sẽ gọi giờ nào e rảnh được chứ!?

E cũng ko biết đc nữa, thời gian của e thất thường lắm!

A sẽ chờ đến khi nào e rảnh, nhưng a nói chuyện vô duyên quá. A nghĩ e là người giỏi tiếp cận và có thể thấy được tâm hồn của người khác. Có lẽ phần nào đó a nói chuyện hợp với e và a mong chúng ta có thể chia sẻ được.

***

E ăn cơm chưa? Hôm nay có mệt lắm kg e?

E mới ăn cháo xong. Có thể lát nữa ăn cơm tiếp

Cứ tưởng e nhịn đói chứ? Ăn cháo rồi mà ăn cơm nữa thì ai mà nuôi nổi. Coi chừng mẹ gả chồng sớm đó.

Lấy chồng sớm hay muộn là chuyện của mình. Thời nào rồi mà còn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó?

Nếu mẹ a nói là a phải nghe lời. Quan niệm cũ kg có ý nghĩa với a nhưng nếu làm theo ý mẹ chắc mẹ vui lắm. A quan niệm nếu mình đem đến hạnh phúc và niềm vui cho ai đc thì mình sẽ cố gắng.

Vậy chắc mẹ a sẽ vui lắm nếu a về quê lấy vợ đấy. A cưới vợ đi để mẹ a mau có cháu bồng...

Mẹ a lại nghĩ khác như vậy. Mẹ a nói hạnh phúc của con là mong ước của Mẹ. Do vậy a lấy ở đâu là do a. Mà a thích lấy vợ ở trong này hơn...

Nói chuyện với e, a thấy vui hơn, muốn nói chuyện nhiều hơn. Nhưng điện thoại của a buồn ngủ lắm rồi, lần sau a sẽ cho nó uống nhiều trà hơn :D Chúc e ngủ ngon nhé!

***

A gọi có gì gấp ko?

Thực lòng kg có việc gì gấp đâu e. A vẫn mong có những người bạn gái như e. Vì a nghĩ e là người phụ nữ tâm lý và tinh tế hiểu biết. A vẫn mong e hiểu và thông cảm cho a. Giờ này chắc em về nhà rồi phải kg?

Sorry a, làm bạn với e fai thích ứng nhiều điều hơi ngược ngạo một tí

Anh ko nghĩ làm bạn với e phải thích ứng. điều quan trọng e đã cho a hiểu rằng e là người phụ nữ làm cho a cần phải điều chỉnh một chút thời gian. Giờ này e đã ngủ chưa?

...

Cho anh một phút tin nhắn, ở đây mưa buồn lắm. E đang làm gì vậy?

E kẹt bài vở 1 tí, có gì ko a?

A muốn nói chuyện với e để hỏi một số vấn đề. Gặp e sao mà khó quá. Nếu a kg thích nói chuyện với e chắc a kg liên lạc nữa.

Sorry a, mấy ngày này e hơi nhiều bài

Một hai ngày kg gọi cho e là a thấy nhơ nhớ. Do giọng nói truyền cảm hay tính cách dễ mến a cũng kg hiểu đc. Nhưng có một người làm cho mình phải nhớ đến thì cũng hạnh phúc rồi. A ngủ trước đây. Chúc e làm bài thật tốt.

A đừng khen quá như thế, đến khi biết ra thì sẽ hụt hẫng đấy!

A nói chuyện bình thường và sự thật thôi, có gì đâu. A nói vậy là quyền của a mà và a kg tin là mình sẽ bị hụt hững vì một điều gì đó. E đừng có suy nghĩ cực đoan...

Ngày lá dát vàng

Ngày cứ trôi vèo vèo qua cửa sổ. Tháng 11 đến lúc nào chẳng hay. Mấy hôm rồi nhìn lên máy tính, điện thoại, cứ ngỡ như là cài lệch hết một ngày. Đầu tháng 11, trời Sài Gòn vẫn lác đác những cơn mưa nhưng cái không khí se lạnh của những ngày thu nắng dịu làm ra đường không ít lần em phải thoáng chút ngẩn ngơ.

Đi trên những con đường dát lá vàng, cứ nôn nao cái cảm giác của hôm qua, hôm nay và ngày mai. Cái cảm giác tươi mát của hương xà phòng C từ ngày còn bé tí. Cái cảm giác của không khí rộn rịp mùa Giáng sinh, giáp tết… và ngoảnh lại, dường như em vẫn chưa làm đc gì!
Có những ngày chạy về trong cái lạnh tái tê. Lắm lúc suy nghĩ miên man những điều ko đầu ko cuối, thắng Kéttt… trước một cái xe bất chợt sang đường. Em lại giật mình, đi chầm chậm lại. Em còn nhiều việc chưa làm lắm. Dù bạn bè em vẫn bảo “Không mợ thì chợ vẫn đông. Ko mày cũng chả ma nào chết!” nhưng em vẫn chưa muốn... làm ma bây giờ. Ừ, đã là ma làm sao chết đc nữa. Dù sao thì tháng 11 này có 2 điều trọng đại và em ko muốn xấu như ma một tẹo nào!
Mùa vẫn trôi rầm rập qua ngõ nhỏ. Con phố của em ngày trước mỗi bận mưa đều ngập cả vào nhà. Trời vừa ngớt người ta túa ra đường đi kiếm đồ đạc, trẻ con thì được nghịch nước một trận tưng bừng vui lắm còn em chỉ sợ nhất cái ý nghĩ điện dưới nền nhà chập mạch mà cả nhà đang lênh láng nước thôi. Em sợ những lúc tối trời trong cái ko gian ẩm ướt, lội bì bõm...

Có lúc em vẫn tiếc chưa ra đc Hà Nội những ngày thu. Mọi người vẫn bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa này. Những con phố đầy hoa, những cái hồ mênh mang nắng. Vậy mà giờ đây, em thấy mình may khi ko ở Hà Nội mùa này, ko phải trở lại cái cảnh bì bõm trong nhà một lần nữa, vì Hà Nội đang mùa nước nổi. Em cũng chẳng thể lãng đãng với cái nắng cái gió và cái se lạnh trong này được bao lâu, vì em biết ngoài kia đang mùa nước nổi. Thấy người ta đặt nơm bắt cá ngoài đường, buồn mà phải cười. Thấy người giàu cũng khóc, người nghèo càng khóc dữ hơn. Người ta bảo thiên nhiên đang nổi giận, ko có thiên tai nào vô cớ, chẳng có phúc lành nào ko lý do...
"Con đường Hà Nội của em" cũng đang bị chặt bớt cây, chẳng biết mùa gió, mùa bão hay mùa làm nhà, chỉ thấy đi ngang cái khoảng trống hụt hẫng ấy, chênh chao gì đâu... Rồi 1 năm hay nhiều năm nữa, có thể em vẫn gọi đó là con đường Hà Nội nhưng biết đâu chừng là con đường của một Hà Nội mùa nước nổi...

Monday, November 3, 2008

Chuyện ở Củ Chi

Trở về từ 2 tuần lẻ 1 ngày rồi mà giờ đây mới khoe đc (giùm bạn) hình này! Con đường về Củ Chi vẫn vậy, có khác chút là nhiều công trình xây dựng hơn. Vườn cao su nhà bạn cao hơn, lại còn thêm một bụi mía...

Người đầu têu hẹn hò, đến phút cuối lại ko thể có mặt, còn Chuột nhắt thì mãi giờ chót mới lết đc qua. Ko dưng mà như thành... họp lớp. Khám phá đc những chuyện... từ hồi đó mà nếu nhân vật chính ko "tự thú" thì trời ko biết quỷ ko hay. Nhắc đủ chuyện cũ, người xưa. Mấy cái tin kẻ có chồng, người có con làm đứa nào đứa nấy cứ ngớ ra. Cũng chẳng biết đc đâu là thật, đâu là đùa! Duy có chuyện chính xác thật là Toàn ra mắt... bạn gái. Vẫn đùa đùa bảo hồi đó nó theo Hà còi, theo mình mà có bạn gái hồi nào hổng hay! (Kêu xuống, ra mắt rồi thì cho chụp hình đi, để "me" hoài mệt muốn chếtimg!).

Chỉ có 4 đứa đi vậy mà ngay lúc về đã nhận đc tin của Hà còi bảo: "Nghe đồn bà và Th tâm đầu ý hợp lắm fai ko?". <- Chẳng biết ai đốt lửa bạo tay dữ!img Chỉ là có những nhân vật chung, những mối quan tâm chung có thể nói với nhau thôi! Bất ngờ khi biết bạn lớp trưởng cũng là độc giả thường xuyên của blog mình. Còn 1 cái hẹn, tháng 11, hi vọng là vui và đông hơn...

img
Cây khế vẫn trĩu quả và... chua lè như trước giờ!


img
Cái này là ý đồ của "đạo diễn hình ảnh" họ Quách nè!


img
Cả một khoảng đầy nắng phía sau vườn mì. Bạn Toàn bảo đó là "hoàng hôn trên... bình nguyên"

img
Đang chờ chừng nào thu hoạch khoai đc...

img

Hai nhân vật chính trong ngày!

Sunday, October 26, 2008

Ko đâu bằng... nhà mình!

Về nhà!
Những ngày tất bật chưa từng thấy. Mệt. Mắt mỏi dừ mà ko ngủ đc. Thế mới bi kịch.
Từ khi đến tới lúc về, hôm nào cũng mưa. Ko sáng sớm thì chiều tối. Ầm ào. Rả rích. Ti tỉ như mấy đứa trẻ khóc dai, dỗ mãi cũng ko chịu nín. Ở ngay bến Ninh Kiều mà chẳng thảnh thơi ra đấy đi dạo được lần nào! Bi kịch tập 2.
Xong việc lúc 1h sáng. Họp hành và những thứ lặt vặt ko tên. Thêm gần 2 tiếng nữa để có thể nhắm mắt được. Mở mắt ra đã bị giục vì mọi người đang đợi. Ập vào mặt là bài lobby. Ko kịp ăn sáng. Chưa xong thì đã đến hẹn công việc chờ sẵn. Việc để dành lâu dài, nhưng dịp để thực hiện thì chỉ có lúc này thôi. Dồn một cục. Ko kịp ăn trưa. Ngồi hỏi chuyện mà cứ bị giục vì đến giờ lên xe về SG. Ko kịp dọn dẹp đồ. Mỗi người gom phụ 1 món và chờ sẵn, rốt cuộc chẳng biết thiếu thừa cái gì. Lên xe bụng vẫn đói meo. Vật vờ. Vật vờ. Chẳng biết đã đem đi và để những gì ở lại.
Về nhà. Vẫn là cái ổ chuột của mình. Vẫn là cái máy tính khìn khìn, cùi bắp, chạy chậm như ốc sên đội rùa. Vẫn là mẹ với những câu chuyện loanh quanh dòng họ. Rằng một ông nào đó, mà theo bên ngoại thì mình gọi là cháu còn theo bên nội thì mình gọi bằng... anh sắp cưới rồi. Rằng bà chị mừng hụt vì ko đc ra đón mình khi đã chuẩn bị sẵn đồ
và tâm thế. Rằng con cá ba đuôi vẫn ngoe nguẩy đuôi dù mình tưởng nó "ngáp ngáp" cách đây cả tuần và... hầm bà lằng thứ trên đời. Nhưng đúng là nhà mình, ko đâu thoải mái và ấm cúng bằng.
Trời lại tiếp tục mưa. Rỉ rả, rỉ rả... Điều may mắn duy nhất là đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu bệnh như những lần đi trước đó. Thanks Ms Tomorrow đã đưa mình về tận nhà!img

Saturday, October 25, 2008

Cái Răng



4h30 phút!
Mùi cây cỏ ẩm ướt sau mưa. Mùi khói bếp hương rạ. Mùi chợ quê ngai ngái. Mùi bánh mì nướng thơm lừng trong sương. Mùi sông nước. Mùi xóm lao động buổi tinh mơ... Hít hà, hít hà...
Gió. Phần phật, phần phật. Lành lạnh. Tinh khôi. Sảng khoái. Muốn hét lên thật to như ở biển Cần Giờ ngày nào. Bao lâu rồi mới có lại cảm giác này?!
Gió, tóc rũ rượi. Tóc ngắn, ngố ngố. Được cái rũ rũ, lắc lắc là lại suông như cũ.
Mấy ngày rồi trời đều mưa, khi rả rích, lúc tầm tã. Sớm tối đều nghe quen tiếng ghe qua lại tành tạch, tành tạch...

Wednesday, October 15, 2008

Qua cơn giông (15/10/08)

Anh biết là em đang nghĩ đến anh
Phải ko?
Có những điều chưa phải đã hay khi nói rõ
Đôi khi chỉ là một giấc mơ chưa tỏ
Nhìn anh và mỉm cười...

Em biết là anh đang quá vui
Sau những lo toan, nhọc nhằn, mất mát
Nước mắt, nụ cười
Những ánh nhìn chưa khi nào nhạt
Luôn dẫn về phía anh

Con đường em đi, con đường tròng trành
Anh níu lại, em chỉ cần có thế
Anh có thể quên đi mọi điều không thể
Em chỉ cần anh cho một khắc
Bình yên

Có thể rồi em chẳng bao giờ có tên
Trên trái tim lưu danh những vì sao tỏa sáng
Chỉ mong có một cuối ngày chạng vạng
Anh mỉm cười như trong giấc mơ em...

Saturday, October 11, 2008

XIN CẠCH ĐÀN ÔNG!



Tôi nghĩ tất cả chị em phụ nữ chúng ta đều giống nhau. Trong lòng mỗi người chúng ta chôn chặt những niềm thương và nỗi nhớ mà chúng ta không thích nói ra. Kể cả niềm thương và nỗi nhớ về mối tình lãng mạn vĩ đại và chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng. Tôi là một người có niềm thương và nỗi nhớ như vậy”.

(Katarzyna Grochola)

***

Ko sex, ko bạo lực, ko giật gân câu khách, cũng ko nghiêm trọng hóa vấn đề, Xin cạch đàn ông gây sự chú ý ngay từ cái tên là lạ và "thấm" vào người đọc bởi cái chất hài hước, nhẹ nhàng.

***

Mọi chuyện trở nên tồi tệ với Judyta – người phụ trách trả lời thư bạn đọc của một tạp chí phụ nữ, khi bị người chồng bỏ rơi với đứa con gái hơn 10 tuổi. Bố mẹ đã ly dị trước đó và thân hình thì xấu xí, béo phị. Trong sự đau khổ với ý nghĩ tất cả đã kết thúc, cô không ngớt nguyền rủa “cựu chồng” cùng ả tình nhân bằng những lời độc địa, ác ý, cay nghiệt…

Thế nhưng sau những cơn oán giận ấy, người phụ nữ 37 tuổi nhận ra cuộc sống vợ chồng của mình tẻ nhạt, vô vị với những quy tắc cứng nhắc, đơn điệu: “Những chuyện chúng tôi đã không làm nhiều hơn cả những chuyện đã làm và rằng những mâu thuẫn vụn vặt ấy sớm muộn gì cũng đưa đến kết cuộc chia tay. Rời Thành phố về vùng quê, nơi mà những tưởng cô không đời nào sống được, Judyta đã làm lại cuộc đời, bắt đầu bằng việc mua đất, xây một căn nhà nhỏ cho hai mẹ con. Cô học cách để một mình tạo dựng nên căn nhà – kiêm luôn vai trò của một người đàn ông với những tủi thân, nữ tính xen lẫn trong sự độc lập, mạnh mẽ: Có người phụ nữ nào biết, bê tông mười lăm và bê tông hai mươi khác nhau thế nào không? Đinh năm phân và đinh bảy phân khác nhau thế nào không?

Châm ngôn cho cuộc sống mới của Judyta là: Sẽ không bao giờ tôi chịu dính đến bất kì một tên thuộc giống loài xa lạ đó nữa. Xin cạch đàn ông. Tất cả đàn ông đều cùng một giuộc”. Với Judyta, tất cả những gì xấu xa nhất đều thuộc về đàn ông và ngược lại. Nói chung đàn ông bây giờ chẳng làm nổi trò trống gì”. Thậm chí, nếu có một ai đó cư xử tốt bụng, dịu dàng thì với cô đó không giống một gã đàn ông. Trong đời cô chưa từng thấy người đàn ông nào khác biệt. Và ngay cả khi bực dọc vì không mở khóa cổng được, Judyta cũng đổ lỗi cho… đàn ông: Mỗi chiếc chìa khóa nên có màu khác nhau. Hoặc khắc chữ khác nhau. Nhất định những chiếc chìa khóa này là do đàn ông làm – tôi tin một trăm phần trăm là như vậy”.

Cuộc sống thường nhật của Judyta bớt buồn tẻ hơn với những bức thư của độc giả, dù dọn ra ngoại ô nhưng vẫn được tòa soạn đều đặn đem đến cho cô. Những bức thư hỏi đủ mọi chuyện trên trời dưới đất từ cách đắp mặt, diệt mọt đến chuyện nuôi dạy con cái. Và oái oăm hơn cả là cô vẫn phải trả lời cả những thắc mắc: “Phải làm gì khi chồng bỏ đi với một người đàn bà khác?”. Dù bực tức hét lên: Làm thế quái nào tôi biết được bây giờ!” nhưng rồi Judyta vẫn phải ngồi vào máy và viết: “Chị thân mến…”. Một cách đầy lý thú khi tác giả khéo léo để những bức thư của độc giả luôn gắn với những kỷ niệm và cuộc sống đời thường khá hài hước của Judyta. Chẳng hạn khi có độc giả hỏi cách đắp mặt nạ bằng bột kiều mạch, Judyta lập tức liên tưởng ngay đến việc ngày bé, mình từng đắp... bột xà phòng vì nhầm tưởng đó là bột kiều mạch. Còn khi viết thư khuyên một độc giả cách xử trí với con gái đòi xăm mình, đeo khuyên ở mũi thì Judyta lại phải vò đầu bứt tóc trước cô con gái bướng bỉnh của mình đang đeo cái khuyên ở mũi…

Và trong tất cả những mớ bộn bề đó, nổi lên bức thư của Xanh Lơ - cách Judyta gọi một độc giả vì thư của anh luôn viết trên giấy màu xanh lơ. Anh hỏi: “Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Vợ tôi phải lòng một đồng nghiệp, trong khi tôi luôn yêu cô ấy thắm thiết cơ mà!”. Trái với thư trả lời những độc giả nữ khác, Judyta không giấu vẻ hể hả khi biết cũng có một người đàn ông… bị vợ bỏ và rằng cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ khôn ngoan, không để chồng mình khinh thường… Một "bi kịch" hài hước được tạo ra: Người vợ bị chồng bỏ tư vấn cho một người chồng bị vợ bỏ!

Thư từ qua lại giữa Judyta và Xanh Lơ như một cuộc “bút chiến” âm thầm, về vai trò của người phụ nữ và đàn
ông trong thế giới hiện đại. Và tất nhiên, khi những điều thầm kín của mình đều bị anh ta "bắt thóp" đc thì Judyta ko thể ko tức tối. Đó là chưa kể hắn lại còn móc mỉa cô:
"Tôi không rõ năm nay chị bao nhiêu tuổi, tuy nhiên có lẽ đã đến lúc chị bỏ nghề được rồi đấy, khi tình yêu là một đề tài xa xôi đến như vậy đối với chị...

Quan điểm của anh ta không thể chấp nhận được, nói chung anh ta không hiểu, rằng phụ nữ đang bị lợi dụng và được chuẩn bị để bước vào đời trong vai một đứa ở, đã thế lại còn phải sinh con, thế mà không ai giúp đỡ họ cả, mà anh chàng này sẽ không bao giờ hiểu nổi”. Cuộc “bút chiến” này khiến Tổng biên tập tờ báo phải dò chừng: Kể từ khi chị làm việc ở đây, tòa soạn ngày càng nhận được nhiều thư cảm ơn của độc giả đấy” và tất nhiên, rất nhiều thư trong số đó là của Xanh Lơ.

***

Từng nguyền rủa anh chàng là một tên ngớ ngẩn, một tên vô liêm sỉ nhưng cũng không thể phủ nhận đó là: Một thằng đểu, nhưng đọc nhiều. Của hiếm trong giới đàn ông”. Những tưởng người đã khiến cho Judyta phải thốt lên:Ôi, Xanh Lơ, anh nhất định không phải là đàn ông đã xuất hiện ở đời thực trong vai một Hirek hào hoa. Thế nhưng độc giả dường như đã bị lừa. Gặp Hirek khi cùng hai cô bạn đi nghỉ ở đảo Cyprus, mộtanh chàng cực kì dễ thương. Cứ như thể tuyệt nhiên không phải là đàn ông vậy”, người đã làm trái tim Judyta rung lên lần nữa với một bó hoa năm loài hoa hồng và tám màu. Trong đời chưa bao giờ tôi nhìn thấy một bó hoa như thế này! Tôi yêu rồi!”.

Vậy nhưng trời không chiều lòng người, mà theo cách hiểu của Judyta là xác suất may mắn rơi vào cô ko bao giờ cao. Khi đang ở đỉnh cao của niềm vui và bay bổng với những dư vị ngọt ngào của tình yêu, Judyta lại rớt bịch xuống địa ngục khi được cô bạn thân chỉ cho xem Hirek trên chương trình thời sự: Một mafia vợ con đùm đề. Ở tuổi ba mươi bảy, người ta gặp được một người đàn ông, yêu, rồi mới vỡ lẽ ra gã là kẻ cướp? Thậm chí tôi không căm thù đàn ông. Tôi nát tan rồi. Xem ra nếu có ai chữa trị được cho tôi, thì đó là anh chàng bác sĩ thú y. Còn nếu có ai đó rồi ra sẽ để mắt đến tôi, thì đó là mafia. Xin cạch đàn ông”. Và giờ đây, Judyta luôn có tâm thế phòng thủ trước bất cứ người đàn ông nào. Ngay cả khi Xanh Lơ nài nỉ trao đổi qua email hay được gặp mặt một lần, Judyta vẫn phớt lờ. “Tôi chỉ có thể thích anh ta nếu anh ta không lừa dối hoặc nếu anh ta không là đàn ông”.

Judyta không còn ở cái tuổi có thể tin vào câu chuyện cổ tích: Nếu chúng ta kiên trì tìm những con ếch thì rốt cuộc từ một con ếch nào đó một hoàng tử sẽ hiện ra. Cô khẳng định khá hài hước: Ếch đang là ếch và vẫn sẽ là ếch. Đúng là chúng có trải qua một số giai đoạn phát triển, tuy vậy từ con nòng nọc đến vua chúa là quá xa xôi. Tách mình khỏi những ảo tưởng, chúng tôi phải nhìn thẳng vào sự thật và thôi hôn loài máu lạnh… Còn nếu hoàng tử như trong trường hợp cựu chồng của tôi, hóa ra lại chính là một con ếch thì sao? Thế nhưng, một cách khá mâu thuẫn khi ko tin vào cổ tích của loài lưỡng cư - ếch, Judyta lại đặt hi vọng vào “huyền thoại” của loài ăn cỏ bốn chân: Ngựa trắng. Với cô, ngựa trắng là một điềm lành cho thấy ước mơ sẽ thành sự thật. Cô từng khuyên một độc giả nữ: Thà rằng cứ chờ đợi con ngựa trắng này còn hơn là bằng lòng với bất kì cái gì”.

Điều đó cũng cho thấy Judyta không hoàn toàn mất hết niềm tin vào đàn ông. Theo cô, trong khoảng một triệu đàn ông vẫn có một người đàn ông thực sự cơ mà! Và một ngày không mong đợi, cái phần triệu của cô đã đến, tự nhiên mà bất ngờ, bình thường mà lãng mạn cùng giấc mơ về một bạch mã hoàng tử… Anh làm đảo lộn hết những gì mà cô từng biết về đàn ông. Kết thúc câu chuyện, Judyta đã tìm thấy bạch mã hoàng tử của mình, như một câu chuyện cổ tích. Và khi cô bạn trách đùa: Thế mà cậu đã thề là xin cạch đàn ông, và rằng tất cả đàn ông đều cùng một giuộc!”, Judyta vẫn rất… phụ nữ, rất có lý với câu trả lời: Cô bạn có ngốc không nhỉ ? Anh ấy khác tất cả mọi đàn ông cơ mà!

***

Vừa đời thực, vừa có chút gì đó cổ tích, câu chuyện của Judyta đã chứng minh được một điều: Đừng ai lầm lẫn mà tin rằng đã đến hồi tận thế, trong khi thật ra tất cả mới bắt đầu! Cũng như đã từng nói: “Đời tôi sẽ không bao giờ
chấp nhận đi thứ xe lửa này đâu”
nhưng rồi sau đó vài tháng đã lại đổi ý ngay: Đi xe lửa nội đô rất thoải mái. Có thể đọc sách báo. Tôi sẽ khắc quen thôi”. Hay như khi cô bảo “Tôi không thích viết phóng sự!”, vậy nhưng bài phóng sự đầu tay của cô lại được giải thưởng và có ảnh hưởng với nhiều người; “tuyên ngôn” Xin cạch đàn ông của Judyta không hề mất giá trị, vì vẫn còn đó những “con ếch” như cựu chồng của cô hay Hirek…

Với giọng văn hài hước từ kiểu xưng hô như “cựu chồng”, “kẻ làm cho Jola có thai” đến những cách ví von hiển nhiên như “Tosia mừng như một đứa trẻ (vì Tosia là… một đứa trẻ). Borys mừng như một con chó (vì nó là chó mà!), Xin cạch đàn ông khiến đôi lúc người ta phải tủm tỉm cười một mình hay thú vị vì “ngộ” ra một điều gì đó. Lồng vào “tuyên ngôn” xin cạch đàn ông là những khúc mắc trong các mối quan hệ gia đình, bạn bè vô cùng ý nghĩa. Là cách nuôi dạy con cái và cả những quan điểm, “sáng kiến” độc đáo như “Có thời tôi đã nghĩ, tại sao không đeo vào cổ mỗi người phụ nữ một bản hướng dẫn sử dụng để tạo thuận lợi hơn cho sinh hoạt của đàn ông. Đại loại như : ‘‘trong trường hợp sử dụng không đúng mục đích thì không chịu trách nhiệm về hậu quả... ’’ hoặc ‘ bảo hành sẽ mặc nhiên hết giá trị’. Bây giờ tôi nghĩ ra, không có những bản hướng dẫn như vậy vẫn có thể tự xử lí được.Cho nên cần phải gắn vào mỗi người đàn ông một phiên dịch, để dịch cho phu nữ biết, đàn ông đang nghĩ gì Những nút thắt, gỡ tự nhiên trong câu chuyện vừa cổ tích như con ngựa trắng, vừa hiện đại như những email lâu ngày không check và đặc biệt, Katarzyna Grochola thể hiện mình là một nhà văn có tài trong việc nắm bắt tâm lý phụ nữ, như một… phụ nữ. Đọc Xin cạch đàn ông, phụ nữ có chồng sẽ ít nhiều bắt gặp mình trong đó, còn chưa có chồng (như mình), có lẽ sẽ thấy đâu đó một hình ảnh (cả trong mơ ước) của mình trong tương lai…

Chả trách mà Xin cạch đàn ông! đã gây dấu ấn ở Ba Lan với giải thưởng “AS” EMPiKu dành cho cuốn sách best-seller số một trong năm. Tác phẩm đã dịch sang nhiều thứ tiếng nước ngoài: Nga, Đức, Litva, Bungaria, Hungari, Czech, Italy… và được chuyển thể thành kịch bản phim do Ryszard Zatorski đạo diễn.

Wednesday, October 8, 2008

17 năm đã trôi qua

Tình cờ gặp cô, ở ngay nơi ồn ào này. Đi với một cậu bé chừng 8 tuổi, cô trông già mà… trẻ. Gương mặt xương xương và cái nét ko lẫn vào đâu đc. Ngờ ngợ mãi rồi cũng hỏi thăm cô. Mình nhớ cô đã đành, bất ngờ ở chỗ chỉ cần tự giới thiệu tên mình là cô nói vanh vách luôn tên của cả 4 chị em. 17 năm đã trôi qua rồi còn gì…

Nhà cô vẫn ở chỗ cũ. Nhà mình chẳng dịch sang trái hay sang phải 1 cm nào. Cách nhau độ hơn 200m, ấy vậy mà cứ như là bặt tin nhau. Ko nhận ra nhà cô, dù về nhà hỏi mẹ mới nhớ ra đó là nơi mình cũng năng lui tới. Cô cũng chẳng thể tìm ra đc nhà mình khi nó đã ko còn vườn cây um tùm thưở xưa. Nhiều thứ đã thay đổi hết rồi. Cô hỏi thăm mấy chị em và ngớ ra: “Chắc giờ này mấy đứa nói giọng Nam hết rồi hả, hồi đó nói cô ko nghe đc gì hết…”. Đến lượt mình hỏi thăm cô nhưng biết sao bây giờ khi hỏi đến gì cũng chạm vào nỗi đau của cô. Anh lớn… “À, thằng bé… mất đc 3 năm rồi!”. Còn bé này? “À, ừ…” rồi ko muốn chạm đến nữa. Thầy cô khác, người mất, người thôi nghiệp gõ đầu trẻ, người chuyển sang làm hiệu trưởng một trường vùng ven hơn. “Con nít dạo này khôn hơn nhưng ko ngoan như mấy đứa hồi đó!”…

Mới đây mà đã 17 năm. Nhớ gương mặt cô lẩn sau đám đông ồn ào chật kín trong tiếng mõ lóc cóc ở không gian chật chội và nhang khói mịt mùng. Nhớ cầu vồng lần đầu tiên nhìn thấy trong một cơn mưa chiều cấp 1 với cái dáng cao cao và cái hất tóc rất đặc trưng của thầy phụ trách lớp 4… Cả 5 chị em đều học chung một trường cấp 1, đến 4 chị em từng học qua cô ở cấp lớp đầu tiên và ít nhất 3 người từng có chung thầy cô phụ trách. Ngày ấy nhà mình là một gia đình cá biệt, cá biệt ko phải chỉ vì cái giọng trọ trẹ trong thời điểm tìm đỏ con mắt chột con ngươi mới thấy được một người đồng hương đồng khói. Cá biệt ko phải chỉ vì những điểm số vượt trội từng có người nổi đình nổi đám hay do mấy chị em cùng học chung một trường mà còn là cái nheo nhóc và cả sự thương tâm đc xem là ko ai ko biết…

17 năm đã trôi qua. Những dãy phòng học mới, ngôi trường mới, thậm chí cái tên cũng mới. Giữa góc ngã tư, cách nhà mình hơn trăm mét, nơi giao nhau của hai ngôi trường cấp 1, cấp 3, sắp mọc lên một tòa cao ốc thương mại 18 tầng. Cô bảo Quận từng xin xây một trường cấp 2 ở đó cho đủ bộ cụm trường nhưng nghe đâu “ngoài vùng kiểm soát”. Lúc chia tay, cô định nói thêm gì nữa, nhưng ngả rẽ về nhà đã ngay trước mặt, chỉ còn kịp nghe: “Hồi đó em trắng bóc, sao giờ đen thế này?!”. Dáng cô vẫn gầy gò. Chừng 3 năm nữa về hưu. Cậu con trai có vẻ ốm yếu. Trong cái nheo mắt của cô là một cuộc đời nhiều đau khổ và buồn tẻ. Ai biết đc, cô cũng từng là sinh viên hai trường điểm một thời: Kinh tế và Văn khoa…

17 năm đã trôi qua. Thỉnh thoảng gặp lại người xưa, mẹ vẫn cùng nhau ôn việc cũ chỉ thiếu điều khóc lóc cùng nhau. Ngớ ra ko hiểu sao có thể vượt qua thời lao đao ấy. “Chỉ thương cho thằng bé nhà tôi, phải nghỉ học giữa chừng, đến giờ vẫn lận đận!”. Bao nhiêu năm bẵng đi ko gặp, vậy mà có những người bất chợt thấy nhau, vẫn có thể nhận ra nhau dễ dàng. Như cô mẫu giáo của mình hồi lớp chồi, lớp lá, gặp lại mẹ vẫn hỏi bé H dạo này ra sao, “Nhớ hồi đó nó hiền và nhát lắm mà?!”. Thì giờ vẫn hiền và nhát có điều hơn 17 năm đã trôi qua, cảnh cũ, người xưa giờ tản mác. Ngoái lại là bao nhiêu điều ko kể xiết. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu nụ cười. Nhớ một người và nhớ nhiều người…

Tuesday, October 7, 2008

CHIÊM BAO

Có những người bạn, mãi vẫn chỉ là những người bạn, dẫu là đặt giả định, dẫu là trong mơ...

Tôi có một giấc chiêm bao

Đêm qua có một anh nào ghé thăm

Bảo rằng bè bạn mấy năm

Phải tôi đồng ý là... trăm năm rồiimg

Trong mơ tôi vẫn bồi hồi

Không dưng anh ấy lại lôi tôi vào

Thì ra trong giấc chiêm bao

Tôi mơ cũng chẳng thể nào yêu anh

...

Saturday, October 4, 2008

Cổ tích của vịt con



Vịt con mở mắt. Trước mặt là mẹ gà. Người đầu tiên mình bắt gặp khi mở mắt chắc chắn là mẹ. Mọi người đều bảo vậy. Vịt con theo mẹ gà gọi mẹ, mẹ. Sau một thời gian quang quác chối, bảo làm con mẹ gà phải thế này, thế kia, cuối cùng mẹ gà cũng chịu nhận vịt con làm con. Mẹ thì cái gì cũng tốt. Nghĩ vậy, luôn luôn tin tưởng vậy nên nó cứ mải miết chạy theo mẹ gà. Thế nhưng, nó ko cục ta cục tác giống mẹ gà đc, cũng ko thể chíp chíp giống các anh chị nốt, càng ngày nó càng thấy mình khác người, cứ càng cạc, càng cạc… giữa một bầy gà ríu ra ríu rít. Phớt lờ những lời đàm tếu xung quanh, nó nghĩ mình ko giống mẹ hay vì mình giống cha? Điều bấu víu cuối cùng của nó cũng lung lay khi càng ngày nó càng phát hiện mình ko thích ăn giun như mẹ gà, mình ko thể bay cao như những con gà (trống) khác và một điều đặc biệt là nó thích ao hồ, nó thích bơi trong khi mẹ gà rất kém bơi. Ngày đầu tiên nó kéo mẹ gà nhảy ùm xuống ao, thấy mẹ gà chới với trong dòng nước, nó đã hụt hẫng biết chừng nào. Xưa giờ trong mắt nó, mẹ gà lúc nào cũng là số 1 còn gì…

Rồi một ngày, nó gặp một anh vịt xám. Anh vịt xám dạy nó bơi, dạy nó cạp cạp lướt qua những mớ rau bèo nó thích ăn. Anh vịt xám dạy nó nhiều điều, mà với bản năng của một con vịt, có thể rồi nó cũng biết nhưng có anh vịt xám thì nó biết sớm hơn. Quan trọng hơn cả là anh vịt xám giống nó, biết bơi, thích ao hồ và cũng kêu càng cạc, càng cạc… Có lúc nó những tưởng anh vịt xám là số 1, là người quan trọng với ý nghĩa khác mẹ gà của mình. Ấy thế mà ko phải vậy. Càng ngày nó càng khó hiểu anh vịt xám. Nó thấy thế giới người lớn thật phức tạp. Đó cũng là lúc nó phải chấp nhận một sự thật mẹ gà ko phải là mẹ của mình. Đó cũng là lúc nó phải chấp nhận cái điều mà trước đó nó đã cố tình ko hiểu: Một con vịt sống trong thế giới của vịt từ bé thì sẽ ko thể giống mình – một con vịt lớn lên trong tổ gà.

Vịt con lủi thủi ra ao. Nó chẳng biết đi đâu, về đâu. Từ khi mở mắt, nó chỉ biết chạy theo mẹ gà, nó chỉ biết nghe theo lời anh vịt xám. Bây giờ, nó quay lưng với cả hai. Có thể nào nó lại chạy theo một con vịt khác để gọi là mẹ? Có thể nào nó lại chạy theo một anh vịt khác khi chưa bao giờ nghĩ đến phương án dự phòng cho mình? Nó lơ ngơ sống trong tổ gà, thích nghi những điều vốn chẳng xa lạ gì với nó. Nó kiềm cái ước muốn tung tăng ao hồ. Nó kiềm cái ước muốn bơi lội cùng anh vịt xám. Dù nó biết, anh vịt xám có xấu đến bao nhiêu, mẹ gà có khác nó thế nào thì đó vẫn là hai người nó nghĩ đến trước tiên, mỗi khi ra hồ.

Nếu có một câu chuyện cổ tích cho mình (chuyện cổ tích thì lúc nào cũng kết thúc có hậu), nó ước giá nó là một con gà, bình thường hoặc là một con vịt có đủ can đảm để phớt lờ mọi thứ và nhảy ùm xuống ao hồ. Bản năng của loài vịt và sóng nước ao hồ sẽ giúp nó hoặc bơi giỏi như anh vịt xám hoặc là dìm nó xuống lòng hồ, để khi nổi lên, nó lại là một con vịt, đúng nghĩa!

Sunday, September 28, 2008

Một con người ra đời



Chào nhóc!

Vậy là thành viên tí hon đầu tiên đã xuất hiện ở nhà ta. Khó tin đc khi ta bảo ta đã có linh cảm về nhóc, chỉ mới trưa nay thôi. Thì đấy, xưa giờ vào siêu thị, có khi nào ta tần ngần đứng trước gian hàng áo quần dành cho trẻ sơ sinh và nghĩ mình nên mua cái nào nếu có dịp cần đến đâu?! Lúc đấy ta chẳng thắc mắc và cũng chẳng bận tâm mấy làm gì nhưng đến tối nay thì ta đã hiểu tại sao. Chẳng phải ta luôn sợ linh cảm của mình rồi còn gì!

Chào nhóc, nhóc sẽ là Nam. Chắc bà nội muốn ghi nhớ nơi nhóc đc sinh ra, một TP sầm uất phía nam chứ ko phải là đất Bắc như lúc đầu bà mong muốn. Vậy là ông ta có thêm chắt. Ta cũng đc hưởng ké chức... Bác, nghe sao mà già. Nhưng dù sao, ta cũng chẳng ham làm mẹ trẻ như mẹ của nhóc đâu. Hi vọng nhóc cũng sẽ lanh và lém như bé Nhật nhà bên, mọi người vẫn hay nhắc. Hi vọng chúng ta sẽ có dịp chơi với nhau, dài dài...

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.