Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Friday, December 11, 2009

May mà có anh… đời còn dễ thương!

Hai đứa đang ngồi nói chuyện, chiếc ba lô để cạnh bên như mọi lần. Tám khí thế về “vấn nạn”… tè bậy. Mình còn kể chuyện ngày trc mình đã cùng H đi “chộp” những ảnh này nộp cho mục chướng tai gai mắt mà thầy yêu cầu như thế nào nữa. Tám say sưa cho đến khi một cặp chạy xe ngang qua, dừng lại nhìn chằm chằm vào hai đứa rồi bảo: “Ngồi chơi mà để mất giỏ hồi nào ko hay”. Quay sang bên cạnh, chiếc balo không cánh mà bay. Ôi, máy hình với biết bao nhiu tấm ảnh chưa kịp lấy ra. Rồi giấy tờ này nọ. Rồi cả… những thứ có giá trị vô giá với riêng mình… Chiếc balo con cóc từng là đề tài bàn tán của mọi người trong cơ quan lẫn hết thảy đám bạn bè. Ai gặp cũng hỏi: “Sao chưa chịu đổi balo đi?” hay “em khai thật đi, cái balo này đứa nào tặng cho em nên đi đâu cũng xách đi, ko nỡ bỏ chứ gì?”… Chiếc balo con cóc với biết bao kỷ niệm của những ngày đi xa, những ngày Hà Nội tháng 8… Mất nó chắc mình thất thần cả tháng sau đó!
Trở lại với thực tại, hai đứa chỉ kịp nghe thêm câu: “Ở đằng này nè!” là phóng vèo lại. Một thanh niên còm nhom ngồi ru rú vẻ sợ sệt – tên đã “cuỗm” mất balo của mình. Một anh mập mập đang chỉ trỏ bảo: “Tha cho lần này thôi nghe chưa, lần sau là tao báo CA, ko để mày ngồi đây nữa đâu đó”. Nhận lại chiếc balo, líu ríu, rối rít cảm ơn anh mập mập mặc áo màu cam (màu mình đang thích, hehe) mà quên mất việc xin số điện thoại liên lạc của anh ấy để còn có dịp cảm ơn. Lúc nhớ ra thì anh ấy đã biến mất rồi. Tiêng tiếc…
Hú hồn một lần suýt bị mất. Chiếc balo từng bị nhiều người hăm dọa “ám sát” lẫn lấy trộm hụt… Tưởng là “cùi cùi” vậy mà cũng bị dòm ngó. Nhưng nhờ vậy mới biết trên đời vẫn còn những người tốt đến thế này. Thấy đời dễ thương hơn!
**
Có điều, mới hú hồn vụ mất trộm hụt thì sáng đi làm đã lại té xe chỏng kềnh. Mấy em khác cứ trù ẻo mình là “con trâu” duy nhất chưa bị bầm dập gì trong năm nay, sắp hết năm, vậy mà cũng ko thoát. Xe đầu tiên đang chạy thì tấp đột ngột vào lề làm xe thứ hai quá đà, ko thắng kịp, chúi nhũi theo. Mình mới rẽ phải, gặp ngay xe thứ hai thắng đột ngột, vội lách qua một bên và… té ngửa dưới đất. Chiếc xe vẫn rồ máy nằm đè lên người mình. May mà ko đập đầu xuống đất. Cố lết mình dậy, nhấc chân ko nổi, phải chống tay định thần mãi một lúc. Ê ẩm phía sau, ngồi còn muốn ko nổi. Hai anh ở xe thứ hai chửi rủa xe thứ 1 (xin lỗi đc câu rồi phóng vèo đi) và hỏi han mình có sao ko. Đứng lại với mình cho đến khi mình lên xe chạy đi đc. Lết lết cũng lên đc tới cơ quan. Cởi áo khoác ra thấy rát và xót ở khuỷu tay. May mà mặc áo khoác dày, không thì còn te tua hơn. Giờ mỗi lần đứng lên ngồi xuống là ì ạch như bà già bị khớp… Đúng là một ngày T6, số con rệp mà!
**
T6, Ms L cũng có chuyện ko vui. Giữ bình tĩnh, cười toe vậy thôi chứ có ai hỏi han vào là… òa khóc. Lớn rồi mà còn chơi chiêu… “méc mẹ”. Thôi, chia buồn với chị. Ko thông cảm thì chuyện gì ngta chả hạch sách đc…

Tuesday, December 1, 2009

Thói quen

Mùa này, những con đường đầy lá bay. Mấy lần sẽ sàng lướt ngang qua nhưng vẫn ko sao đưa tay ra... chụp nổi. Có lẽ là hai khoảnh khắc ko hài hòa, ko đến cùng một lúc. Ko biết khi nào lá bay ngang qua để mà đưa tay ra bắt.
Mùa này, thèm những lần dạo lòng vòng cùng ai đó. Cứ nghĩ đơn giản khi mình muốn đi dạo thì sẽ tìm đc một ai đó đi cùng. Nhưng sao mà khó, nên vẫn cứ "một cõi đi về" thế thôi.
Những ngày mùa đông lại sắp ùa về. Những ngày dễ xáo trộn vì có quá nhiều thứ cứ đan xen. Quá khứ, hiện tại, tương lai... Muốn cứ sống hết mình với hiện tại như lời một ai đó khuyên nhưng đôi lúc quá khứ cứ trỗi dậy qua nét mặt, nỗi sầu của một người nào đó. Nhớ câu thơ mình làm từ ngày bé: "Có quá khứ thì mới có hiện tại...". Tự trách mình ích kỷ, chắc là chưa đủ bao dung cho mình và cho người.
Ngày xưa vẫn quen một mình đạp xe dạo qua từng con đường, góc phố mình thích. Bây giờ thỉnh thoảng vẫn ngang lại những dấu phố ta qua. Suy cho cùng tất cả chỉ là thói quen. Tập dần, tập dần rồi sẽ có lúc thích nghi đc. Tập để quen với cái lạnh của những ngày đông đang về. Tập để lòng nhẹ nhàng hơn trc những yêu thương của người khác. Tập để thôi đừng nghĩ những khi một mình. Tập để thôi đừng nhớ. Tập để thôi đừng nức nở trước một điều vu vơ nào đó. Để ko còn những cái nhói lòng khi ý nghĩ ấy chợt thoáng qua. Tập, để có thể tập trung khi lòng đang hướng về điều khác...
Một ngày, hai ngày... sẽ khó nhưng cứ nhích từng chút một đi, biết đâu... Tháng 12 đang về, tháng có ngày đặc biệt của những người mình yêu thương...

**
Người đi góp nhặt yêu thương. Ta đem rải khắp con đường đã qua...

Friday, November 27, 2009

Aaaaaaaaaaaaaaaa...

Ko đáng để bực. Ko đáng để quan tâm. Ko đáng để tôn trọng. Tâm trạng này lại rơi đúng vào một ngày thứ 6. Tội nghiệp mày quá, T6! "Khi ghét thì bồ hòn cũng méo" thôi! Nói với ng cố tình ko chịu hiểu thì nói làm gì cho phí lời, phải ko? Mong cho càng ít gặp, càng ít liên quan càng tốt. Có những con người ko bao giờ thay đổi đc. Mừng là mình vẫn lớn lên, vẫn sống tốt bên ngoài sự gia trưởng ấy. Ko thể nào ưa đc, ko thể nào gần đc. Ko có thiện cảm. Ghét ghét!
"Mọi người" là cái gì chứ? Chẳng phải là từ chung nhất để chỉ một tập thể sao? Bắt bẻ những thứ ko đáng bắt bẻ. Chỉ tội một người, có lẽ vì mình mà lại phải chịu đựng, lại phải ko vui... Sẽ phớt lờ và thề ko dính dáng gì đến những con người ấy như bao nhiêu năm qua mình vẫn sống tốt. Ko có họ, mình cũng có chết dấp ở một cái xó xỉnh nào đó đâu. Thế thôi!

Monday, November 23, 2009

SG đêm trở gió...


SG một đêm trở gió... Lâu rồi ko viết blog. Cũng bỏ bê đc hơn 2 tuần rồi, dù SG đang mùa gió, mùa đẹp nhất, mùa dễ có hứng... lãng đãng nhất trong năm. Những ngày của riêng m. M cũng đang... trở gió.
SG những ngày này, gió thốc lạnh, lạnh đến sẽ sàng. Có lúc bước ra, ngẩn ngơ người trước muôn trùng gió thổi, lá bay lả tả, xào xạo dưới con đường đi... Có lúc ngang qua đường, nhắm mắt lại trong chốc lát, chỉ để hít căng cái hơi gió đang tràn đầy sức sống của những ngày đầu mùa, để rồi tiếc khi ko đưa tay chụp kịp chiếc lá vèo bay qua, lướt ngang mặt mình... Đã ko còn lãng đãng theo cái kiểu tơ trời bảng lảng của thưở 21 nào đó. Mỗi mùa gió đi qua, mang theo chút bụi đường, chút hơi cay nồng nơi khóe mắt, chút vị mặn của những giọt nước thấm dần qua bờ môi và chút gì đó chan chát nơi lồng ngực. Mỗi mùa gió đi qua, thấy mình ngộ ra nhiều điều...
Trời đang lạnh. Đủ để một bàn tay nắm một bàn tay, một vòng tay ôm... có ý nghĩa như thế nào. Tiếng còi hụ uuuu... mỗi đêm trở gió vẫn ùa lại chút gì nhơ nhớ, thương thương của cái ngày xa xưa nào đó. Mơ hồ tựa như chẳng rõ tiếng còi tàu ấy vọng lại từ bến Bạch Đằng hay từ những con tàu đang cập bến đò gần đây, mang theo niềm hi vọng của những người buôn bán ngược xuôi? Mơ hồ, nhưng ko còn cảm giác lạc lõng như một tối nào trên lầu cao lộng gió...
Ngày trời lạnh, thiên hạ đổ xô cưới xin. Thấy thích chí, thấy háo hức khi nhìn ảnh cưới của một ai đó. Đến độ, copy luôn hai album ảnh cưới về xem. Chị bảo: "Cưới nhanh đi em ko mọi thứ... tăng giá bây giờ. Áo cưới, hoa cưới đang chờ sẵn..." imgMọi người đùa bảo: Thích cưới lắm rồi phải ko, hay cứ đi chụp hình cưới trc đi khi nào có chú rể thì... điền vào chỗ trống... Nhưng thích chỉ là thích vậy thôi!img
Hai ngày cuối tuần trong veo. Ở nhà với mẹ, nghe gió lùa qua cửa, thấy hạnh phúc đôi khi thật giản dị và yên bình. Là bữa cơm trưa ngon lành cùng những câu chuyện của mẹ. Là tiếng đe con Totti mắc ngộ, đến bật cười: "Người đâu mà kỳ". Là một ngày cùng đứa bạn thân đi sắm sửa quần áo cho bé Bo con nó, nghĩ ngày trước mẹ cũng lo cho từng đứa con như nó bây giờ. Là một ngày đi đám cưới đứa bạn, hai chị kéo lại, người quấn tóc, người make-up cho (rộn rịp cứ hệt như mình là... cô dâu đến nơi), vì thừa biết nhỏ em "hậu đậu" chẳng rành rẽ gì trong mấy chuyện làm điệu này. Xuống nhà đã có em dắt xe cho sẵn. Thấy mình được yêu thương quá đỗi. Gặp nhóm bạn cấp 3, nói cười rổn rảng. Thấy ko phí khi đắn đo lắm mới gác lại buổi hội hè họp lớp ĐH đc fat động rầm rộ từ mấy tuần để đi "sô" này. Trong cái chững chạc, thay đổi của mỗi ng, vẫn nhận ra nét hồn nhiên, tinh nghịch của cái thời cấp 3. "Thy gian tà" vẫn "gian tà" dù đã có một ai đó chững chạc đi bên cạnh. Hương "hấp dẫn" hơn nhưng vẫn ko bỏ đc "cố tật" phì phì thuở lớp 10. Ngay cô dâu cũng tung tăng, nhí nhảnh đến là cười. Mình như đang nói cho lại những ngày cấp 3 im tiếng...


Trời trở gió. Xen đâu đó vẫn là câu chuyện ko cũ. Bất ngờ khi phát hiện những đứa từng ghét yêu người cùng tuổi lại "vỡ òa" khi "ra mắt" những người-chững-chạc-cùng-tuổi. Tạo hóa nghĩ cũng lạ kỳ ghê! Vui với niềm vui của bạn, rồi bàn nhau đứa nào sẽ lên xe hoa tiếp theo. Là Nguyên khi hăng hái chụp hoa cưới cô dâu tung lên đến vậy? Để rồi khi chụp đc, nghĩ ngợi sao lại đây đẩy... trả lại vì: "Ý, năm sau t chưa cưới đc". Hay là Phương, là Thy với lời hứa hẹn "2 năm nữa"? Ngày gió lùa, lòng nhẹ bẫng nhưng vẫn chột dạ khi thấy một biển số xe, một góc nhìn quen... Sẽ là mình, yêu và sống tràn đầy như cơn gió những ngày mùa. Sẽ là mình, một mùa gió của một năm nào đó...img

Thursday, November 5, 2009

Thế là 24...


24 năm trước, giờ này vẫn còn "theo mẹ ra đồng". Chưa biết nắng gió, chưa biết mặt trời. Chưa biết khóc, cười, niềm vui và những giọt nước mắt... Giờ đã có thể là mẹ của một thiên thần nào đó, ít nhất thì cũng là... mẹ đỡ đầu.img
Thế là 24 tuổi. Ngày xưa thấy ngta 24 tuổi là lớn gì đâu. Đã bớt thấy mình bé rồi nhưng hình như vẫn chưa... lớn đc, suốt ngày mẹ vẫn cứ phải nhắc từng ly từng tí, còn phải chăm nhiều hơn cái hồi mình học... lớp 12. img
24 tuổi, mình vẫn chưa có gì, dù có những thứ đã chạm đến trong tầm tay, có những điều be bé đã hoàn thành đc... Đôi lúc thấy mình như đang giậm chân tại chỗ rồi tự hỏi sao mọi người xung quanh lại phải cuống quýt thế kia? Chị hay bảo 24 tuổi ngta thường xáo trộn, thường có một cột mốc fai vượt qua để rẽ sang một chặng đường mới...
24 tuổi, có những dự định vẫn dở dang. Bao nhiêu điều ồ ạt kéo đến. Có những bối rối, lúng túng ko biết nên phản ứng thế nào. Đứng yên đón nhận và lắng nghe những chuyển động trong mình. "Có những hạnh phúc ko biết là hạnh phúc vì nó làm mình... đau", có lúc A. từng bảo với mình những điều đại loại như vậy.
24 tuổi, có một giấc mơ sắp vụt qua kẽ tay. Sợi dây níu giữ cuối cùng giờ cũng mong manh quá! "Mình ngày ấy mộng mơ nhiều như thế...". Ừ, chắc là mộng mơ quá nhiều thôi. Giấc mơ này qua đi, sẽ là một giấc mơ khác đang định hình. Mong cho mình còn đủ tin, đủ yêu để ko ngừng lại những ước mơ ngày nào, từ thưở bé... img

**
Cám ơn những người đã luôn bên mình trong suốt 24 năm qua... Những người có mặt, những ng ko hiện hữu. Những ng mà dù có kể tên hay ko cũng luôn có một vị trí trong trái tim mình...


**
Mẹ lại nhắc chuyện muôn đời vẫn thế
Con gái lớn rồi phải biết điệu, biết xinh
Biết làm duyên cho con trai nó… nhìn
Dẫu con bướng: Xấu, đầy anh vẫn thích...
img

Tuesday, October 27, 2009

Những chuyến xe đêm...

Đêm. Trên chuyến xe từ miền Tây về TP. Mưa ràn rạt, rả rích, lạnh toát người. Những đĩa hài đôi khi cười ko nổi, hay phá lên cười chỉ vì tại sao ngta có thể chọc cười một cách đơ và ngớ ngẩn đến như vậy chứ ko phải vì tình huống hài đưa ra. Hình như chỉ những chuyến xe tối trời thế này mới có thời gian để suy nghĩ nhiều đến thế. Nhớ những chuyến xe xuyên đêm cùng Táo, cùng chị, cùng những người bạn và cả những chuyến xe xuyên đêm... một mình. Mưa cũng ràn rạt và rả rích như thế này... Có khác chăng là tiếng mọi người cười đùa, nói chuyện, quan tâm nhau. Hình như trên những chuyến xe thế này, ngta mới có dịp gần lại, dành thời gian cho nhau nhiều hơn.
Đêm. Những hàng cây vun vút lao đi ngoài cửa sổ. Ko biết mình đang đứng yên hay lao đi còn nhanh hơn thế nữa? 10 ngày xa SG mà có rất nhiều xáo trộn trong suy nghĩ. Cứ nghĩ mãi về mình, về một người rồi... mọi người xung quanh. Những khoảnh khắc bình yên. Lúc dầm mình dưới biển với tiếng cười rổn rảng, trên là trăng tròn vành vạnh...
Đêm, trên những chuyến xe đêm. Mở mắt nhìn ra là âm u rừng núi. Là bát ngát ruộng đồng. Là nhà nhà thưa thớt. Đích đến thì biết nhưng ko khi nào rõ đc mình đang ở đâu, ngoại trừ... bác tài. Hành trình là màn đêm dày đặc. Ko cục cựa nhiều vì sợ ai đó đang dựa vào mình bị thức giấc...
Đêm, trên những chuyến xe đêm. Cần một người đồng hành đủ tin cậy để nếu có ngủ quên trên cả hành trình, vẫn chắc mẩm mình lúc nào cũng đc trông chừng, dòm ngó. Để đc dỗ dành qua những cơn xe dằn xóc hay siết tay, cùng hít thở cái lạnh của đêm những khi xe hỏng hóc, fai dừng lại sửa chữa dọc đường. Đêm lúc ấy, bình yên...

Monday, October 19, 2009

Về miền Tây


Đang ở Tây đô. Hôm nay trời đã nắng đẹp, đủ để... đen da, cháy tóc chứ ko mưa rả rích cả ngày, "buồn ơi là sầu" như hôm qua nữa. Dời sang ksan mới, đi mấy cây số cũng chỉ có đồ thời trang với phụ tùng điện tử, chả bù cho chỗ cũ ngay bến Ninh Kiều, đi ra 3 bước đã thấy hàng ăn quán uống rầm rập cả đêm. Được cái ven sông Hậu, chiều ra ngắm cảnh cũng hay hay và thảng hoặc vẫn nghe tiếng ghe máy phành phạch qua lại...
Càng đi càng thấy mình... già. Giờ toàn làm việc với những "em" 89 - 90, nghe mà hết hồn. Chẳng hạn như cái em chụp hình hôm trc, 89 mà râu ria xồm xoàm, nói 79 ko tin mới lạ! Hôm nay thì là em Đông Âu (cái tên nghe là lạ, hay hay), trắng bum, mặt thư sinh đúng kiểu "búng ra sữa". Mà nghĩ cũng ngộ, cũng mâu thuẫn ghê, đi với mấy em này thấy mình chắc cũng... già lắm rồi (hơn tụi nó những 4-5 tuổi) nhưng sao vẫn cứ có cảm giác mình còn... bé quá với mọi thứ. Hay tại ở đây, đặc thù công việc nên chẳng lúc nào thấy mình... lớn lên?? Vẫn cứ như ngày nào là con bé mới năm 3 năm 4 chưa học xong tới nơi tới chốn??
**
Một tuần bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ để đi vào quỹ đạo như cũ. Có thể cười đùa hồn nhiên ngay cả những lúc đang tất bật, bộn bề và có cả những lúc "only u" với công việc, dù tất nhiên chỉ sơ sẩy một tí là bao nhiêu mớ dây nhợ lại đeo bám, nhùng nhằng suy nghĩ. Có một thời gian thôi mà mình đã làm biết bao nhiêu người phải buồn. Có lúc đã ước giá mình biến mất đi được một lúc thì hay, để lôi tất cả các mối dây nhợ ra, cắt hết các nút thắt và xếp lại những vị trí như cũ. Ko ít ng bảo mình đã đổi thay, cũng từng ấy ng trách mình ko rõ ràng... Nhưng biết làm sao đc, vẫn cứ là một "mình-ko-rõ-ràng" hay quá tham lam, quá cầu toàn khi ko muốn đánh đổi mối quan hệ này bằng một mối quan hệ khác. Những ng đã cùng mình đi qua những thăng trầm của cuộc sống trong những giai đoạn khác nhau. Từ cấp 2-cấp 3 mình đã như vậy rồi, luôn là một Bella ở giữa...
5 năm trc mình đã ko rõ ràng. 2 năm trc, mình vẫn phức tạp như vậy. 1 năm trước, mình cũng lằng nhằng... với quan niệm tình cảm vốn là thứ ko rõ ràng nhất trên đời!
Những ng bạn ngày bé mình đã nghĩ ko thể thiếu đc, những tưởng lúc nào cũng kề vai sát cánh thì họ ko phải/ k thể là ng ở cạnh lúc mình ngổn ngang, lúc mình cần một bàn tay để bấu víu... K thể phủ nhận quá khứ, ko thể phủ nhận hiện tại. Mà sao vẫn áy náy khi có cái tin nhắn của ông T mãi mà vẫn chưa reply (dù chỉ tốn cao lắm là 5p) hay như Th gọi, lúc thì đang ở HN, lúc lại "T xuống CT rồi". Chị bảo mấy bận nó đến kiếm mà ko gặp, cũng chả biết nhóc Bi - vẫn nhận mình là "mẹ đỡ đầu" đã lớn đc đến đâu. Hay H, mãi rồi, từ dạo đi HN vẫn chưa gặp lại đc chứ đừng nói là snhat, hội hè gì...
Trở lại từ CT, sẽ sắp xếp lại mọi thứ, sẽ làm ngay những việc có thể làm nhưng vẫn cứ là một mình-ko-rõ-ràng, một "mình" ko thể ghét được những người đã trót trao-nhận yêu thương...

Wednesday, September 30, 2009

Ngày 30...

Có một điều gì đó luôn làm cuộc sống của mình gắn chặt với con số 30
30.11 - Ngày mình khóc hết nước mắt vì Kiki ra đi...
30.5 - sinh nhật V, người bạn đầu đời, mình vẫn hay gọi là snhat mưa. Tháng 5 - tháng mùa mưa bắt đầu...
30 - Mã số SV của mình, ko hiểu sao nhìn vào đã thấy thik
Ngày 30...
* 2 năm 2 tháng 2 tuần lẻ 2 ngày
* 3 năm 3 tháng
* 4 tháng...
Vẫn giữ tin nhắn đầu tiên, tin nhắn một dạo chỉ đọc lại thôi là chực khóc.
Món quà sinh nhật đầu tiên mình chăm chút... Vẫn giữ những tin nhắn yêu thương, những tin nhắn từng chọc mình cười, từng động viên mình rất nhiều trong những cơn mệt mỏi... Quá nhiều kỷ niệm với cái ngày 30.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn với những vui, buồn, bộn bề... Thấy mình hạnh phúc vì nhận được quá nhiều yêu thương, dù đôi khi hạnh phúc đó có làm mình đau đầu, đau lòng hay đau tim đi nữa... Người ta bảo hạnh phúc của ng này là bất hạnh của người kia, còn mình vẫn cứ "cầu toàn" đi tìm một hạnh phúc có thể đem lại niềm vui cho cả những người khác nữa... Hình như đó chỉ là ước mơ hão huyền...
Hai hôm nay vẫn mơ lại giấc mơ ấy. Giấc mơ ngày xưa vốn ko rõ hình hài... nay đã phác họa được ảo mờ những đường nét. Vẫn ám ảnh về một căn phòng trông ra biển, gió thổi tung bay những tấm rèm voan trắng toát. "You will be happy", niềm tin ấy liệu có giúp mình qua hết những thăng trầm, gập ghềnh sắp đến??

30/9/2009

Sunday, September 27, 2009

Nếu có kiếp sau...

Entry (trích) từ một blog ko quen. Một cô bạn trùng tên với mình, bằng tuổi mình. Từ bé đã rất thích những tình bạn như thế này nhưng hình như mãi, mình vẫn ko thể nào có đc... Entry có chút gì đó làm mình ngưỡng mộ và cũng có chút gì đó đồng cảm. Nếu có kiếp sau... Đã từng tự nghĩ, nếu có kiếp sau, ko biết mình có trả hết những ân tình của kiếp này hay ko...

***

VIẾT CHO NGƯỜI BẠN ĐẶC BIỆT

Quen cậu từ những ngày đi học đại học. Cậu đen đen, mập mập, miệng cười thật duyên, đúng kiểu con trai tớ mến nhưng tớ vẫn không thích cậu, đơn giản vì tớ thấy khó tiếp cận với người Hà Nội. Rồi khi đã thân nhau tớ thấy cậu không đáng ghét.

Mà tớ với cậu có phải bạn thân không? Tớ có mấy đứa bạn thân, nói với nhau nào là quan điểm sống, nào là hoàn cảnh gia đình, nào là chuyện tình cảm yêu đương, và cả mấy câu triết lý cụ non nữa. Ừa nhưng chả nói những chuyện như thế với cậu bao giờ. Thế thì là không thân.
Cậu là người mà mọi khái niệm đều rất rõ ràng. Những ranh giới có lẽ đều được xây bằng tường bê tông cao quá đầu người. Để bất kỳ người lái xe nào, dẫu có ngủ quên trên tay lái cũng không thể vô tình vượt qua. Tớ dẫu rất gần cậu nhưng không bao giờ biết cậu nghĩ gì. Thậm chí nếu không đi cùng nhóm, câu chuyện giữa hai đứa chẳng thể kéo dài. Lúc đó tớ thấy cậu như xa cách hàng nghìn năm ánh sáng hoặc thuộc một chủng loại nào đó khác với chủng loại mà tớ đang đại diện. Thế nên đôi lúc tớ tự hỏi, tại sao tớ lại yêu quý cậu nhiều đến thế?

Tớ đoán là hai đứa có điểm gặp nhau trong tâm hồn. Tuy chẳng nói chuyện hay tâm sự, hay cùng làm chung nhiều việc mà vẫn thấy cậu thật gần gũi. Thật đấy! Mà nếu không thật thì cứ cho là như vậy, tớ lười nghĩ thêm lắm.

Tớ với cậu có biết bao nhiêu kỉ niệm, kỉ niệm nào cũng rất đáng yêu, nhỉ? Tớ hay kể về cậu cho tụi bạn tớ. Đứa nào cũng quen với tên cậu dù chưa biết mặt (Yên tâm đi, tớ toàn kể tốt thôi). Tớ có lý do để tự hào về cậu mừ.

Tớ thích cái cách cậu nói chuyện. Dịu dàng, nhưng sinh động. Ừ, tớ phát hiện ra là khi nói với cậu, giọng của tớ luôn nhẹ nhàng hơn lúc nói với người khác. Tớ không cố ý đâu, tự nhiên thế thôi. Giống như nước cứ đổ ra sông là sẽ chảy vậy.
Tớ thích cách cậu quan tâm hay chăm sóc người khác. Nó khác cái cách của tớ. Tớ cũng biết nói nhỏ khi người khác đang mệt; tớ cũng biết nói với ai đó một lời khen; tớ cũng biết dắt tay cụ già sang đường...Nhưng cậu biết tìm chỗ cho bạn nghỉ mệt, biết khen một lời khen đúng lúc, và tớ đoán cậu nắm tay cụ già sang đường ân cần hơn tớ. Lòng tốt của tớ là thứ học được. Tớ thấy bố mẹ làm thế, thấy người khác làm thế tớ làm theo, có lúc tớ nhớ, có lúc tớ quên. Còn lòng tốt của cậu là thứ có trong cơ thể cậu, tự nhiên như hơi thở, và trở thành bản năng.

Lần hai đứa chơi cầu lông cậu lỡ vụt trúng tay tớ. Cậu xoa dầu cho tớ, một tay đỡ tay tớ, một tay cậu xoa thật nhẹ, thật lâu. Thỉnh thoảng lại xót xa hỏi tớ "đau lắm phải không?". Tớ không đau, hoặc là tớ không thấy đau. Tớ thấy hơi ấm từ tay tớ vào tim thật ngọt ngào. Bọn bạn trong phòng cứ trêu mãi. Tụi nó bảo "đau tay mà được chăm như thế thì tụi tao cũng muốn được đau như mày"

Lâu thật lâu mới gặp lại cậu ( 8 tháng theo cậu tính), tớ đã mong được gặp lại. Có đầy đủ cả nhóm mình. Đi ăn, đi hát, kể chuyện, rồi đi Hồ Tây chụp ảnh...Ra Tết lại xa nhau nhỉ? Lần này chắc là lâu hơn thế nữa. Tớ sẽ rất nhớ cái nắm tay nóng ran của cậu. Nhớ rất nhiều...

Trước đây Thảo hay gán ghép tớ với cậu. Thảo nói cậu thích tớ? Tớ cũng cố lục tìm một biểu hiện nào đó để chứng minh lời Thảo. Nhưng tớ không tìm được. Dù là cậu hay tặng tớ những món quà dễ thương, chép tặng tớ một bài thơ, cứ nhìn thật lâu cho tớ đỏ mặt, hay xoa tay cho tớ thật dịu dàng... thì tớ vẫn luôn biết đó là bản tính của cậu, cũng giống như cậu quan tâm đến Ngọc (chỉ là theo một cách khác, thú thực là có 15 phút tưởng bở). Tớ biết cậu là bạn tớ - Người bạn đã cho tớ hiểu thêm một điều rằng: Con người có thể quan tâm đến nhau nhiều như thế, gần gũi và ngọt ngào như thế đấy. Bạn có thể nắm một bàn tay, dựa vào một bờ vai, chia sẻ một cái áo ấm, hoặc một cái ôm thật chặt... mà không cần bận tâm bạn là con trai hay con gái, hoặc sợ người khác nghĩ gì. Đơn giản đó chỉ là tình người. Ừ, đơn giản thế nhưng thật đáng trân trọng.

Nếu có kiếp sau, nhất định tớ sẽ yêu cậu (mặc kệ cậu có phản đối hay không). Còn ở kiếp này, tớ hạnh phúc vì được là bạn cậu.

(Theo HạnhC's blog)

Monday, September 21, 2009

Phía trước là bầu trời...



Đang ở TP biển Đà Nẵng. Lần đầu tiên đi công tác mà trước ngày đi lại mang tâm trạng... chẳng muốn đi tẹo nào... Mọi ng làm thủ tục hành lý toàn là dư ký với quá khổ thành ra dù đến sân bay lúc 5h sáng nhưng cả nhóm vẫn lên máy bay sau chót. Còn bị hù dọa: "Muốn ở lại 1 ng hay cả 6 người luôn đây?" khi chờ đợi nhau nữa chứ. Fai ké xe rước phi công để ra máy bay... May mà cuối cùng cũng trót lọt...
Đc cái chụp đc một seri ảnh trời mây non nước qua máy bay tuyệt đẹp, điều mình đã từng ấp ủ trc đó rất lâu nên thấy vui vui trở lại. Mây bồng bềnh, mặt trời ló dạng. Mây lãng đãng từng cụm nhởn nhơ trên đỉnh núi. Như thấy những con bò, con ngựa đang thản nhiên gặm cỏ. Như thấy từng dải sông uốn lượn thành một bức "tranh họa đồ"... Ngang qua sông, thấy bóng con chim sắt như con cá mập trên dòng sông... Cảm giác rất thú vị...




Vào KS đã thấy ngay cái view đổ nát hoang tàn phía sau, nhìn là đã ko có hứng làm việc rùi, Ms Tomorrow bảo vậy. Thêm em gián nằm chổng kềnh ngay đơ chả bít "ra đi" từ khi nào. Buồn miệng bảo "KS gì đến gián còn chết huống chi là... người", thế là đc đổi phòng khác, hehe...
Nằm tám chuyện mí phát hiện ra 1 sự thật thú vị: Ms Tomorrow là em gái của Nguyễn Trung Kiên, tác giả bài thơ "Đôi dép" mà cả đám từng thích và chuyền tay nhau chép. Ms Tomorrow bảo "Ổng là dân cơ khí, làm bài thơ đó để tặng ngiu (là vợ bây giờ). Thích ko thì để chị gthieu gặp nói chuyện cho vui". Theo những gì Ms Tomorrow bảo thì thông tin lưu truyền trc giờ sai từa lưa còn gì...
**
Dạo này lịch ăn chơi kín mít. Nhìn vào còn thấy hoảng. "Book" trước vài ba ngày cũng ko kịp. Nhiều kỷ niệm vui, nhiều điều để nghĩ và cũng có gì đó man mác buồn. Cứ như sợ những ngày này sẽ qua mất... dù đó là điều hiển nhiên thôi.
Trở về, lại sẽ là những "hẹn hò" kín mít với... đám cưới. Ngọc, Trúc, Loan, Nga... Bạn bè dần có cặp có đôi, ổn định mà thấy mình sao vẫn chưa lớn đc. Có những điều mãi vẫn chưa quyết, cứ dùng dằng. Chông chênh...
Phía trước là bầu trời...

* Cấm sao chép hình ảnh dưới mọi hình thức khi chưa xin phép :D

Saturday, September 5, 2009

Nước chảy hoa trôi...

Ko biết sao mình lại quên, một ngày cứ nghĩ là luôn nhớ. Hay là đam mê đã qua? Khao khát đã qua??
Tình cờ gặp lại... Có những sự tình cờ cứ như là xếp đặt sẵn, để gợi nhắc trong mình vẫn tiềm tàng, nung nấu chút gì đó thuở xưa. Mỗi lần như vậy lại cứ suy nghĩ nhiều thật nhiều, liệu có thể ngược dòng đc ko, hay là
cứ để mặc "nước chảy hoa trôi"? Nhiều gềnh thác, nhiều đoạn dốc, nước xiết và cũng ko thiếu đá ngầm lởm chởm. Thời gian dài như vậy rồi mà vẫn chưa đủ can đảm hay sao? Phải can đảm thôi, dù chỉ là lần duy nhất trong đời...
**
Mấy hôm nay trời SG se lạnh, có thể nghe được cả "rét mướt luồn trong gió". Thích tiết trời này, dẫu nó có làm lòng đôi chút chênh chao...

Tuesday, September 1, 2009

HN ngày chia xa...

Lại đêm cuối ở HN. Năm rồi mình cũng viết entry trc khi về lại SG. Cũng vào dịp lễ Vu Lan.
Mai SG mà mưa nữa thì mắc cười. HN nắng nóng là thế, mình vừa đến Thái Bình, TB đổ mưa, mình vừa ra T.H, T.H sáng nay cũng đổ trận mưa tầm tã, giống hệt kiểu "sụt sùi chia tay" vậy.
Đang ở nhà Táo sau một chiều mệt nhoài lang thang ở khúc chợ Đồng Xuân, Hàng Đường tìm mua món đồ cho bà chị nhí nhảnh. Cũng ko thể nào nghĩ đc lại có lúc mấy đứa tập trung, gặp mặt nhau đc ở cái đất này... Nhìu kỷ niệm và thấy thoải mái vô cùng. Lại nghĩ ko biết bao giờ mới lại đc như thế này nữa???
Chưa chán HN nhưng đã nhớ SG rồi. Muốn vào kịp xem bắn pháo hoa khánh thành cầu Phú Mỹ. Có độ chục ngày đi xa mà cứ như đã mấy tháng... Táo còn bảo hay ở lại đến... hết tuần? Trc đó thì fai dứt bỏ lời rủ rê hấp dẫn: Ăn lễ ở nhà e Cua, rốt cuộc , gần vậy mà vẫn chưa về đc nhà nó.
Đang ngứa khắp ng, nổi mẩn đỏ như là... ghẻ. Ko rõ là do lạ nước hay do con giãn, "đặc sản" ở Thái Bình cắn (e Táo thì cứ tin chắc là con giãn cắn vì e ấy gãi từ TB gãi lên HN luôn mà :D). Gãi điên cuồng, sồn sột phát khiếp. Cả mình lẫn Táo, ngồi xức thuốc cho nhau, đến buồn cười. Ngủ thôi, mai còn bay sớm. Mơ SG...

Thursday, August 27, 2009

Đêm nằm mơ phố...

"Ngày xưa" (cứ cho là như vậy), rất thik nghe bài hát này. Cũng chả biết vì cái tứ "trăng rơi nhòa trên mái" hay "anh như là sương khói" nữa... Hay cũng có thể là thèm chút loáng thoáng mùa thu để biết thế nào là cái cảm giác "mặc thêm áo" hay sương giăng hồ Tây trắng...Nghe có chút gì đó mờ ảo, nhạt nhòa, có chút gì đó lạc lõng, lẻ loi đến tồi tội...
Đang ở HN và muốn cảm cái chất HN của một "đêm nằm mơ phố". Là những ngày nắng nóng mệt nhoài theo chương trình hết điểm này đến điểm kia. Là những phút lang thang ở hồ Gươm cùng Táo. Là những hôm 9h tối, bụng đói meo vẫn chưa ăn gì. Là những đêm vật vờ làm bài ở ks. Ng đau nhức, mỏi nhừ. Có hôm giật mình tỉnh giấc lúc 4 rưỡi sáng vì nghe văng vẳng tiếng chị thư ký đòi bài. Là những lời hỏi han, động viên, đôi khi chỉ là những chia sẻ vu vơ ko đầu ko cuối... đủ để mình hết mệt mỏi, đủ để mình cười sau những căng thẳng bực dọc ko đâu...
"Đêm nằm mơ phố"... Biết có ng đang mơ phố HN để đc nếm thử que kem Tràng Tiền mà mình bảo chả ngon lành gì hay có ng đang mơ phố SG để lang thang trên những con đường có mưa bụi bay mát lạnh... Cám ơn SG, cám ơn HN, những ng bạn để lúc nào cũng thấy mình đc gần nhau...

Tuesday, August 25, 2009

Em vẫn như ngày xưa...


Vừa đặt chân đến Hà Nội đã thấy nóng và ngột ngạt. Lên xuống giữa những chỗ nóng - lạnh làm thân nhiệt ko kịp thích ứng, về đến ks thì xây xẩm mặt mày. Hà Nội vẫn chẳng khác gì năm ngoái, à có chăng là thêm nhiều đoạn đường lởm chởm, nhiều công trình đang rầm rập, ngổn ngang để chuẩn bị cho 1000 năm Thăng Long Hà Nội.
2,5 tiếng sau khi đặt chân đến Hà Nội đã thấy mặt em Táo. Trong chiếc áo khoác chống nắng, nhìn em ấy... sến ko chịu nổi. Gần 2 tháng định cư ở Thủ đô, Táo có phần ốm hơn tí chút và vẫn chưa... nữ tính ra đc tẹo nào. Thêm cái giọng Bắc lơ lớ, chưa định hình. Biết ý muốn ra hồ Tây của mình, vì đó là nơi mình vẫn chưa đến đc năm ngoái, Táo chở mình ra, sẵn vi vu ngắm phố phường HN. Và đúng là ngắm phố phường thật, vì hỏi đến ng thứ ba rồi, em Táo vẫn chẳng thể chở mình ra hồ Tây đc, cứ lòng vòng chỗ Trần Hưng Đạo - Bà Triệu và vài con phố lòng vòng đấy. Cuối cùng, chạy ba vòng khắp HN thì bằng "trực giác của ng Thủ đô", hai đứa đã đến đc hồ Tây. Em ấy thậm chí còn ko biết cái hồ bên kia đường có fai là hồ Trúc Bạch ko nữa (Akak).

Trước khi ra HN, hỏi Táo muốn đem cho gì ko, em ấy chỉ bảo thèm trái cây ăn vặt như trong SG. Quả thật, ra đây mới thấy "HN cái gì cũng đắt", cũng "view" bờ sông, bờ hồ, cũng vỉa hè (mà vỉa hè ở SG còn ko bị đuổi chạy), thế mà quả dừa nhạt thếch, cùi tưởng bay gần hết (vì cứng ngắc mà mỏng lét) lại có cái giá... 25K. Chị trong đoàn còn fai cắn răng mua với giá... 4oK nữa mí ghê. Tréo ngoe thay, đó lại là dừa đc buôn ra từ... xứ Thanh quê mình. Đi ăn phở cuốn trên phố Trúc Bạch, chèo kéo còn hơn cái giữ xe đi lễ chùa mà Bá từng kể. Cũng chả rõ có ăn đc đúng phở cuốn Ngũ Xã màmọi ng đồn đại là ngon ko nữa...
HN nóng và ngột ngạt. Cái ko khí làm mình chưng hửng, vì cứ ngỡ ra HN đợt này sẽ đc cảm cái "Tháng Tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ" và mơn man cái khí trời "đã nghe rét mướt luồn trong gió" kia... Ấy thế mà ngc lại, ra ngoài trời 5 phút thôi, mồ hôi mẹ mồ hôi con đã túa ra ko kịp vuốt. Ngồi ở góc nhà hát lớn, ko khí có mát hơn tí chút nhưng còn lâu mà sánh đc với cafe công viên 30.4. Ấy vậy mà cốc chè đá chả vị đặc biệt gì còn đắt hơn cả cốc cafe trong mình. 4 tên ngồi uống nước ở nhà hát lớn HN và thèm... cafe SG, khung cảnh SG. Nghĩ cũng buồn cười thật, SG chưa xa đã nhớ mà...

Chiếc áo có "huông"

Mình có một chiếc áo. Chiếc áo sơ mi sọc ca rô mang màu đen u ám. Mỗi lần mặc đều có một sự cố dính đến... nước. Ko lọt mương, mắc mưa cũng bị tạt nước ướt sũng. Tâm trạng những ngày mặc chiếc áo này cũng luôn bất ổn. Quá tam ba bận, nó trở thành chiếc áo có "huông", luôn mang đến điềm xui xẻo. Mỗi lần mở tủ áo cứ đắn đo mãi, rồi lại lướt qua chiếc áo ấy. Đắn đo, vì khổ nỗi ai cũng bảo mình mặc chiếc áo ấy... rất đẹp. Đến một ngày, tự nghĩ tại sao mình lại cứ bị ám ảnh như thế, quyết tâm một ngày mặc cái áo có "huông" ấy, chuẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận hết thảy những "ướt át" có thể xảy ra... Và rồi điều mình tưởng xảy ra lại ko xảy ra nữa. Và rồi từ từ nó ko còn là chiếc áo có "huông" nữa...
Mình có một chiếc áo. Chiếc áo thun màu xanh lơ. Một ngày vào siêu thị, ko chủ ý mua quần áo mà lại bắt gặp nó, một dòng chữ in ngược trên áo. Từ bé đã hay thik viết chữ ngược nên thế là "kết" nó luôn. Chỉ lạ một điều mỗi lần mình mặc nó đều là hôm trời giông gió bão bùng hay có tin gì đó chẳng lành. Lòng lúc nào cũng bất ổn, rối bời. Quá tam ba bận. Nó cũng là một chiếc áo mang "huông"...
Mình đã ko còn mặc chiếc áo sọc caro vì nó đã trở nên quá bé, chiếc áo mình mặc từ hồi lớp...12. Mình vẫn mặc chiếc áo xanh lơ ấy, vì mình biết những bất ổn, điềm xấu ,rối bời đó rồi sẽ qua. Ko sợ những trở ngại có thể xảy ra, chỉ sợ mình ko đủ niềm tin để vượt qua những trở ngại đó.
Chiếc áo màu xanh lơ, có hàng chữ ngược, có kèm 1 cái "huông" nữa, chỉ riêng mình mình biết...

Thursday, August 20, 2009

Có một loài cây đang trổ hoa

Ko đẹp rực rỡ như hoa nắng. Ko làm liêu xiêu lòng người như hoa điệp (lim xẹt). Cũng ko đến mức nhảy cẫng lên hò reo như những ngày SG mùa vàng hoa. Vẫn có một loài hoa mang sắc vàng xanh nhạt nở bung như những bông phấn làm chao lòng người.


Là một ngày gió nhẹ. Là một ngày nắng nhạt, là lá xanh to bản tưởng như che rợp mái đầu, quyện cùng hoa bung lên thành một chất men nhẹ ko tả nổi, đủ để lòng lâng lâng, khoan khoái.
Là cây giá tỵ, cây gỗ tếch hay cây báng súng. Chả biết ấn tượng từ khi nào, chỉ thấy mỗi lần ngang qua góc NKKN – NTMK hay dọc Alexandre de R
hodes vào mùa cây gỗ tếch ra hoa là ko thể ko ngoái nhìn. Gần đây, lúc ra ga cũng mất vài phút ngơ ngẩn khi thấy một hàng gỗ tếch bung hoa màu vàng xanh suốt đoạn đường Kỳ Đồng, từ Bà huyện Thanh Quan đến Nguyễn Thông. Chả hiểu sao cứ nhìn những khung cảnh ấy là có chút gì đó của thuở ấu thơ vọng về. Như là ước mong tĩnh tại, như là bình yên, khao khát…
Cũng vì muốn tìm cho ra tên cây gỗ tếch mà mình đã vô tình tìm ra tên loài cây từng làm mình hết stress. Nhớ có dạo đạp xe lên cơ quan, trong lòng bao nhiêu rối rắm, bực dọc. Ấy vậy mà ngã tư đèn đỏ, chỉ dừng lại một chút xíu ngay cái ngã tư ND-HBT ấy, kịp ngước nhìn lên thấy hàng cây trĩu quả xinh xinh, ko dưng mọi muộn phiền bay đâu mất. Cứ nhủ sẽ tìm cho ra cái loài cây kỳ lạ trồng dọc suốt đoạn đường HBT ấy mà vẫn chưa đc. Nay thì biết rồi, một cái tên chắc cũng lạ như cái cảm giác nó đem lại cho mình: Mặc nưa. Tìm hiểu mới biết quả mặc nưa thường được dùng để nhuộm loại lụa danh tiếng: Lụa Tân Châu…
Có những loài cây rất lạ. Ko biết có phải vì mình lạ nên mới có cảm xúc lạ với những loài cây mọc đầy đường mà bao người ko cần biết tên hay ko nhưng vẫn thấy lòng thư thái lạ khi ngắm nhìn những loài cây ấy. Có một chiều gió lộng, gỗ tếch đang ra hoa…

* Tếch (danh pháp khoa học Tectona grandis) là một loài cây gỗ lớn trong chi Tectona, cao tới 30-40 m và rụng lá vào mùa khô. Gỗ rất tốt, thớ to nhưng mịn, không cong vênh, nứt nẻ, không bị mối mọt, nấm mốc phá hoại nên dùng đóng bàn ghế, tủ.... Gỗ chịu được nước mặn, nên đóng tàu biển tốt, đóng toa xe, tà vẹt, xẻ ván sàn…
* Mặc nưa (danh pháp khoa học Diospyros mollis) là một loài cây mộc cỡ trung bình thuộc chi Thị. Mặc nưa phổ biến ở miền Nam VN, Lào, Campuchia, Thái Lan, Myanma. Trái mặc nưa có nhiều tannin, theo công nghệ cổ truyền thì dùng để nhuộm vải màu đen.

P/S:
Hiện mình cũng đang chăm một cây, mong ra hoa. Từ bé đã thích phong lan rồi, giờ mới đc một chậu của riêng mình. Mà đi về thất thường, chả biết có thấy nổi khoảnh khắc nó ra hoa ko nữa, chưa chi đã thấy vàng . Haizz... Dù sao cũng thanks bạn Nấm đã mất công đem sang... Và thanks e Cò đã chỉ cho cái tên gỗ tếch...

Monday, August 17, 2009

Đổi thay...

--> Một đoạn chat đã lâu, tự nhiên đọc lại và có gì đó để suy ngẫm...

Tôi: Lại nhớ anh nào giữa đêm đấy. À, quên, sáng chứ
Bạn: Nhớ người cần nhớ. Quên người cần quên, Bỏ người cần bỏ. Cố gắng thương người cần thương
Tôi: Biết thế thì tốt, đừng mơ tưởng những cái xa xôi ngoài tầm với, hãy trân trọng những gì đang có trong tay
Bạn: ko cần trân trọng gì hết, mọi cái trước mắt không phải là hiện tại. Trân trọng những cái trước mắt nhưng nó ko phải là của ta thì trân trọng làm gì cho mệt
Tôi: Tại sao lại ko fai?
Bạn: Bỏ hết để biết mình cần gì
Tôi: Nếu ko fai thì là gì? Nếu mập mờ với tình cảm thì trước tiên mình sẽ khổ vì những tình cảm mập mờ đó
Bạn: Tôi ko bị tình cảm chi phối mà, đơn giản thế thôi. Với tôi tình cảm ko là gì, có cũng đc ko có cũng ko sao
Tôi: Ko bị tình cảm chi phối khác với việc có cũng đc ko cũng đc của bạn này. Con ng chứ có fai robot đâu mà sao cũng đc
Bạn: Tôi là robot từ lâu rồi, bây giờ mới biết là muộn đấy
Tôi: Nghe có vẻ cứng nhắc, chán nản nhỉ! Cuộc sống mà lúc nao cũng thế này thì còn hi vọng gì nữa
Bạn: hi vọng rồi cũng thất vọng thôi. Tự nó đến thì nó sẽ đến
Tôi: Thà rằng ko có 1 tình cảm nào và đang mơ, đang tìm kiếm 1 tình cảm đích thực lý tưởng của đời mình (dẫu có thể là khó, là ít gặp trong cuộc sống đi nữa) còn đỡ hơn
Tôi: Đến sẽ đến, ko cần phải làm gì nhưng fai hi vọng, fai chờ đợi chứ ngơ ngơ có cũng đc, ko có cũng xong thì… Sống mà ko có gì để hi vọng, chờ đợi thì thật là khủng khiếp
Bạn: chỉ khủng khiếp với ai đó còn với tôi thì ko
Bạn: Tôi vẫn hi vọng nhung ko hi vọng chuyện tình cảm
Bạn: nói ng khác hóa ra là mình đấy à?
Tôi: Nói gì?
Bạn: hiểu sao thì hiểu
Tôi: ừ, hay tại lâu ko gặp nên t ko kịp cập nhật n~ điều xung quanh bạn này cũng nên
Bạn: có gì đâu mà cập nhật, cũng vậy thôi à, ko có gì thay đổi
Tôi: Bạn này sẽ ko nhận ra mình thay đổi nhưng t thấy khang khác so với lần cuối t gặp
Bạn: ko có gì khác hết, mình thay đổi mình biết chứ!
Tôi: Mình thay đổi mình nhận ra mới lạ. Nói như bạn này thì đã ko ai thay đổi đi rồi
Bạn: thế mà tôi nhận ra đấy, ng ta thay đổi chỉ phục vụ cho lợi ích ng ta thôi. Thay đổi theo mùa và thay đổi theo thời vận
Tôi: Xét về tính chung nhé, có những người thay đổi xấu mà ngta đâu nhận ra?
Tôi: Thay đổi theo mùa, thời vận cũng chưa đủ còn nhiều yếu tố lắm, các mối quan hệ cũng làm ngta thay đổi nhiều
Tôi: Rồi n~ trải nghiệm, chẳng hạn 1 lần thất bại/ thất tình/ thành công gì đấy... cũng làm ngta thay đổi đc
Bạn: Tôi nói rồi, giờ tôi chưa thay đổi, còn ai nói gì về tôi thì ng ta cứ nói, ai thay đổi thì thay đổi
Tôi: ừ, dù sao thì cũng là cảm nhận của t. Vẫn cứ khang khác. T ko thể ép bạn này thừa nhận mình có gì đấy ko như trước, cũng như bạn này ko thể nói t thôi cái cảm nhận khang khác về bạn này đc.
Bạn: sao cũng đc. Bạn này cũng khác xưa nhiều mà
Tôi: T đâu phủ nhận điều đó. Từ sau thực tập, t đổi nhiều. Bạn t nhiều ng bảo vậy lắm
Bạn: uh, ko những bây giờ mà về sau H sẽ thay đổi nhiều hơn nữa
Tôi: Có lẽ vậy, những điều khác có thể thay đổi, ko khác bản chất là đc rồi
Bạn: bản chất H đã thay đổi rồi đấy thôi, từ từ H sẽ nhận ra nó vậy
Tôi: Như bạn này nói, bản chất thì chỉ mình mới biết có đổi hay ko. Và t nghĩ với t thì ko
Bạn: uh, H đang ngụy biện đấy
Tôi: Mỗi ng đều có niềm tin vào chính mình mà!
Bạn: bản chất của H là luôn tự tin vào H mà, cái này tôi biết lâu rồi
Tôi: Đó chỉ là áp đặt của bạn này. Nếu bản chất t là vậy thì có phải là nó đã ko thay đổi ko?
Bạn: có hay ko tự H biết đấy
Tôi: Nếu thay đổi thì làm sao bạn này nhận ra nó nữa??
Bạn: sống lâu thì sẽ biết thôi
Tôi: Ừ, nhưng vấn đề bạn này đang nói dạo này t thay đổi so với trước, mà nếu thay đổi thì làm sao bản chất bây giờ với bản chất trước kia bạn này nói giống nhau đc. Thế nên, có thể t thay đổi nhiều thứ nhưng bản chất thì ko
Bạn: Tôi nhận ra bạn này thay đổi ko phải mới đây mà từ lâu lắm rồi, tại lúc tôi nói bạn này ko tin thôi
Tôi: Vậy cái bản chất mà bạn đang nói “bản chất của H là luôn tự tin vào H mà” là của trước hay sau khi thay đổi?? Nếu trước thì bây giờ t thay đổi thế nào? Còn nếu sau thì bản chất trước đó của t là gì?
Bạn: ko cần phải chất vấn tôi kiểu đó đâu
Bạn: tôi ko giống như ng khác, ko phải ai hỏi gì cứ răm rắp mà trả lời
Tôi: Như t nói đôi khi mình ko nhận ra và t muốn xem bạn bè t nhận ra như thế nào, vậy thôi
Bạn: Đừng nói dối bản thân mình, H chỉ muốn ng ta nghĩ và hiểu H đến cỡ nào thôi. Xem ng ta có quan tâm đến H và hiểu được H bao nhiêu phần trăm
Tôi: Bạn đừng áp đặt ng` khác, ý nghĩ của mỗi ng`, tất nhiên ng` đó sẽ biết rõ hơn ai hết. Và t biết là t ko nghĩ vậy!
Bạn: thế thì thôi vậy, coi như tôi nói ko đúng
Tôi: Bạn này ko fai là ng đầu tiên áp đặt t. Có lẽ thường khuya về sáng ngta hay nghĩ ngợi…
Bạn: là nói tôi đang bất bình thường sao? Giờ ko phải là lúc nói ng khác áp đặt đâu
Tôi: T cũng đang nói t ấy mà. Những lúc thế này thường hay nghĩ ngợi
Bạn: Thôi, tôi đi ngủ đây
Tôi: Ừ, đi ngủ đi cho khỏe
Bạn: đi ngủ đi, đừng làm việc đến sáng nữa. Biết nói ng khác thì cũng xem lại mình với
Tôi: Ừ, hứa với lòng là chỉ hết tháng này thôi...

Tuesday, August 11, 2009

Cún yêu


Lại có thêm một em cún gia nhập nhà mình. Em này là "em trai" Totti, cũng chị đặt tên cả (mới biết là đc đặt theo tên của... một cầu thủ bóng đá, akak). Lúc đầu hứa cho em Chích 2 "em" nhưng về nhà thấy 3 "em" xinh xắn tựa bông, em ấy cầm lòng ko đặng gôm hết vào hộp làm chị fai giằng co mãi mới giữ lại đc em Totti này. Lulu, vốn quen "vị trí" độc tôn xưa giờ nên thấy Totti xuất hiện là cứ quýnh quáng cả lên, lúc nào cũng nhào vào lòng người này, người nọ để ngăn ko cho chú ý đến Totti. Chỉ đc cái lúc thấy Totti ngủ, Lulu rất biết điều, chẳng hề quấy phá, chỉ kèn cựa nhau khi thức thôi. Em Totti đc giữ lại nhà mình cũng bởi cái tính gan lỳ, mới vừa mở mắt, xa mẹ mà đã biết nhấm nhẳng sủa khi bị Lulu ăn hiếp (trong khi hai em kia thì co rúm, trốn trong góc bàn) hay nhảy lên cắn tay, cắn chân ng khác, yêu ơi là yêu...img
Em Chích đặt tên 2 "em" còn lại là Bốc và Bốp (nghe bạo lực dễ sợ) xong tí ta tí tởn ôm hai em ấy về. Điều ngạc nhiên là Chích quyết định "đăng ký tạm trú" cho hai em ấy ở cơ quan. Nó khoe bảo ai ra vào thấy hai em cún đều ré lên nựng nịu... Thích lắm. Còn chị mình, hai em cún mới đi với em Chích đc mấy tiếng đã hỏi thăm tình hình, cuồng hết sức.
Tờ mờ sáng, tin nhắn của Chích làm mình vật vờ dậy: "Nuôi chó mà vất vả như thế này sao. Huhu" làm mình ko nhịn đc cườiimg. Nâng niu, pha sữa thì còn đứa này đứa khác giúp một tay nhưng đến khi "giải quyết hậu quả" thì toàn réo gọi em Chíchimg.
Ko như dự đoán của mình "vài ba bữa là c lẫn chó bị tống cổ ra khỏi cơ quan ", ngay chiều nay, hai em ấy đã được anh trưởng phòng đem về nhà để tránh cuộc xô xát giành nhau... nuôi rồi. Haizzz!

Saturday, August 8, 2009

Triết lý tình yêu

Gặp lại bạn, người đã từng ngang tàng là vậy, nhạy cảm là vậy. Vẫn gương mặt ấy, vóc dáng ấy nhưng thần sắc đã tươi hơn rất nhiều. Nhớ quan niệm từng làm bạn thổn thức, giữa tình yêu và tình bạn. Sau 1,5 năm, bạn đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều...

Bạn bảo nếu quay lại được ngày ấy, bạn sẽ ko nhường nữa, "Mình nhường, hai người ấy cũng có đi đến cùng với nhau, có hạnh phúc với nhau đc đâu?". Mình nghĩ là mình ko hối tiếc nhưng trong chừng mực nào đó thì mình đã tiếc... Bạn bảo vậy.

"Tui đã từng nghĩ, đã từng tin cái gì của mình thì sẽ là của mình nhưng bây giờ tui nghiệm ra rằng điều đó chỉ đúng trên lý thuyết thôi. Cái gì của mình, nó đã đến với mình nhưng mình ko biết giữ, ko biết vun đắp cho nó lớn lên thì nó sẽ là của người khác!".

Bạn bảo: "Cái gì mình muốn làm, mình nghĩ là có thể có kết quả thì chắc chắn mình phải làm cho đc. Cái gì mình muốn làm, dù nghĩ là ko thể, ko đến đâu thì mình vẫn phải thử...". Mình cứ nghĩ là hai phản ứng ngược nhau sẽ cho ra những kết quả khác nhau nhưng thực ra nó đều có thể có chung một kết quả. Thời gian qua đi, rồi mọi thứ, quá khứ sẽ chẳng là cái gì...

Giờ t đã hết lãng mạn, hết mơ mộng gì rồi. Ko còn thích lê la, cafe, cà pháo. Chỉ mong gặp ai đó hợp hợp, có chút tình cảm rồi ổn định luôn. Khi mình đang đau khổ, mình cứ tưởng đó là đau khổ, bế tắc, tuyệt vọng, chỉ mong thoát ra nhưng thoát ra rồi mới thấy đau khổ đó là hạnh phúc, còn biết yêu và mong muốn được yêu... Bạn mong mình đừng bao giờ rơi vào tình trạng trống rỗng như có lúc bạn đã từng. Bạn bảo bạn đang già đi, tự nhiên nghĩ ngợi sao thấy mình vẫn cứ vô tâm, vô lo nhiều như thế. Vẫn cứ tưởng mình còn bé quá như thế...
Có thể mình vẫn giữ quan niệm của mình nhưng những gì bạn nói rất đáng để suy nghĩ. Thanks một tối cuối tuần cùng bạn, khi trời trở gió...

Friday, August 7, 2009

Mộng Thủ khoa

Em Cua đã có điểm môn cuối cùng. Review lại như sau:
- Vấn đáp+ dựng ảnh liên hoàn: 7.5
- Văn: 8
- Bình phim: 9
"Nguy cơ" đậu thủ khoa đòi hỏi em Cua phải có điểm vấn đáp + dựng ảnh liên hoàn là... 8. Thế là vì cái sự "vừa đủ đậu ko tức bằng mem mém thủ khoa" nên dù nhận mình bản chất lương thiện nhưng suốt buổi em Cua vẫn lầm rầm khấn, cầu cho cái anh bạn trọc đầu (mà nó nghĩ là đối thủ cạnh tranh của nó ấy) chỉ làm văn đc... 6 điểm thôi. Lúc đầu đi thi chỉ mong đậu, khi biết có "nguy cơ" thủ khoa thì bất ngờ té ngửa nhưng giờ biết me mé thủ khoa rồi thì nhất định ko cam lòng làm "Á". Cả buổi cứ nhẩm tính điểm xem mình đc bao nhiêu, các "đối thủ" đc bao nhiêu...
Thôi thì 1 tuần nữa công bố điểm rồi, dù "thủ" hay "á" mày cũng nên có một chầu khao chứ nhỉ?! Đông đảo bằng hữu đang chờ đợi. Cuối cùng thì Cua cũng sắp "có học" sau một thời gian "mất học"... Hehe.
Hôm nay trăng sáng, gió lộng, hai đứa lại hứng chí bàn chuyện trăng - đèn và Cua thì vẫn cứ quả quyết cái anh bạn trọc đầu kia là đèn, ko dưng đứng đó ngáng đường "nguyệt lãm" của thiên hạ...

Thursday, August 6, 2009

Mệt!

Cảm giác mệt thật. Rã rời, dù công việc ko nhiều, cũng chẳng làm gì nặng nhọc...
Cơn ớn lạnh tối qua làm người cứ bải hoải, lờ đờ (dù bình thường Cò bảo mình cũng đã lờ đờ rồi!). Mẹ xoa dầu, gai ốc cứ nổi đầy người. Buồn nôn. Đói, cồn cào mà ko nuốt nổi thứ gì ngoài... trái cây. Tréo ngoe, toàn lúc này lại có đồ ăn ngon để sẵn. Ko ăn đc. Tức!
Sáng thức giấc thấy lòng mình tĩnh lặng. Ko nhớ. Ko đau. Ko mộng mị điều gì. Trưa, ăn ko hết nửa dĩa cơm. Ngồi nhai thức ăn như... bò nhai rơm, trệu trạo. Lết lên cầu thang, khắp người đã toát mồ hôi...
Muốn biến đi đâu đó một thời gian, nơi ma ko biết, quỷ ko hay.
Lại muốn lên thăm một người, như lệ thường mỗi khi trời nổi gió...

Tuesday, August 4, 2009

SAY NẮNG

(Cho những người sống quanh tôi)

Con gái yêu bằng tai

Một ngày em “say nắng”

Biết đường ko phẳng lặng

Chân vẫn bước chênh chao...
*
Con đường xưa cao cao

Lưng chừng ko qua dốc

Đứng bên này nghi hoặc

Dốc, ngày càng dốc thêm…
*
Con đường nay êm êm

Đêm đêm rào rạt gió

Ngỡ là ko bão tố

Lòng vẫn cứ liêu xiêu
*
Con đường hoa tình yêu

Mưa – sương và nước mắt

Có tình yêu trong vắt

Lặng thầm thoáng qua đây...
*
Con đường mang heo may

Nhẹ nhàng như hơi thở

Mỗi sớm mai bừng nở

Ngọt ngào những yêu thương

**
Con gái nhiều tơ vương...

Đôi khi thành mộng tưởng

Một lời ai buột miệng

Thành nỗi niềm trăm năm…
(29/7)

Sunday, August 2, 2009

Bất ngờ của Cua

Một ngày chat, Cua hỏi: - Ê, m xem phim Father and daughter chưa?
Quăng sang cho nó cái link entry cũ từ năm ngoái, chẳng nghĩ gì. Nó còn chọc mình bảo PR blog quá đấy. Vậy mà một ngày lạ nó cho mình nói chuyện với chị BTV của TT về bài viết đó. Ý định làm cho mình bất ngờ tuy ko đạt đc kết quả như mong muốn nhưng đúng là mình đã bất ngờ thật sự. Và sau một tuần thì hôm qua entry ấy đã xuất hiện rồi đây! Thích cái hình minh họa trên báo in, trông hay hay. Thanks m 1 lần nữa nhé, Cua!
**
Cũng vì nó càu nhàu: "Sao ko báo cho mẹ m đọc, cái con nhỏ này..." mà lần đầu tiên về đưa cho mẹ xem. Nhớ ngày thực tập, khi mình có bài đăng đầu tiên, Cua cũng càu nhàu như vậy, nó ko hiểu nổi tại sao mình lại có thể im lìm như vậy, ko khoe gì cho mẹ cả. Còn mình cũng ko hiểu nổi tại sao lại cần phải cho mẹ biết những việc như vậy của mình. Có lẽ là do cách sống và tuổi thơ của mỗi đứa đi qua khác nhau nên cũng hình thành những thói quen khác nhau...

Saturday, August 1, 2009

Những người thích đùa... dai

Đang ngồi ăn với Chik - C thì nhận đc tin nhắn của sếp báo: "Anh D đang trong phòng cách ly ở BV Nhiệt đới nghi nhiễm cúm, mọi người nên cẩn thận...". Cả đám hoảng hồn chẳng nuốt trôi gì nữa cả. Anh D ngồi cạnh mình trong phòng, bữa giờ anh ấy bệnh, có dấu hiệu nóng sốt. Lúc chiều về sớm đi khám bệnh, gặp e C trước cửa anh ấy còn thổi phù phù vào mặt nó giỡn: "Tui mà cúm là phòng này phải cách ly hết đó nhe!". Mình với C xem như "dính chắc", khổ thân e Chik, hơn tuần nay ko gặp, mò sang vào đúng lúc này. Nó đau khổ: "Chương trình t phát trực tiếp hàng ngày, t với tụi nó mà bị sao thì tiêu... Nhà t lại có hai em nhỏ, sao t về nhà đc..." và em ấy phải gọi điện về nhờ bạn trực giúp 1 bữa. Ba đứa thống nhất qua chỗ C ở để "cách ly", đi đâu cũng dính chùm rồi.
Về lại cơ quan, chị V hoang mang: "Chết rồi H ơi, hình như chị thấy trong ng sôn sốt...". Nhờ gọi cho anh D để hỏi thăm tình hình thì đc báo máy ò í e. Bước xuống gặp, chú bảo vệ còn nói chắc nịch: "D nó mới gọi điện cho chú bảo đang trong phòng cách ly..." Ngta đã giữ lại thì chắc fai đến 80% là nhiễm cúm. Mà anh ấy nhiễm bảo đảm nguyên phòng ko thoát đâu đc với cái máy lạnh chung thổi ù ù cả ngày. Chưa kể mấy ngày nay cả phòng đều đang sụt sịt, nhức đầu, chóng mặt... Chik sau khi đc bác sĩ tư vấn, vẫn ở lại làm việc với các biện pháp "tự cách ly" tạm thời nhưng nó lo lắng, suốt ngày gọi điện hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?" mà đã biết đc tin tức gì đâu. Ấy vậy mà chả hiểu sao sau khi xem lại một số thông tin về cúm, cái đêm ấy mình lại có thể ngủ ngon đến vậy...
Dù đã dặn dò kỹ anh D về tầm nghiêm trọng của vấn đề, liên quan đến sếp và mọi ng trong cơ quan, sáng ra, chị thư ký vẫn nhận đc tin nhắn cú chót của anh D: "Anh có kết quả xét nghiệm rồi, dương tính. Anh bị cúm rồi..." Thế là thông tin đó nhanh chóng bay vèo lên phòng nhân sự và đc báo cáo lên trên. Ai đến cơ quan sớm đều bị bảo vệ chặn lại bắt đeo khẩu trang và một lô lốc khẩu trang đã đc sếp trang bị ngay dưới cổng. Mọi ng bàn nhau ai làm xong việc thì lo phóng về trước... Ai nấy như ngồi trên đống lửa. Anh T còn lo lắng: "Sao ko khử trùng ngay cái phòng đó đi...". Đến 8h15 thì "Mr D " xuất hiện ở cơ quan ngay trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, vẫn vô tư cười tươi rói. Cái giây phút anh ấy bước vào phòng, mọi người như cứng đờ ra, chả biết phản ứng thế nào, nên lại hỏi han hay tránh xa 3m?!
Còn sáng ra, mình nhận đc
tin nhắn của chị V: "Em đi làm đi, anh D ko sao, ảnh... giỡn đó!". Bán tín bán nghi: "Chị dụ em hả?", đến khi biết chị thư ký đang khóc rấm rứt ở cơ quan mới tin hóa ra chỉ là một... trò đùa thật. Ko gì có thể diễn tả đc cơn giận của hết thảy mọi ng. Sếp quát lên trong điện thoại: "Chuyện này mà có thể đem ra đùa đc hả???"... và dù thở phào vì chỉ là một tin "cá tháng tư" muộn nhưng "Mr D" cũng phải làm bản kiểm điểm với hình phạt đang chờ trước mắt. Đồng thời phải đi khám lại để có giấy chứng nhận sức khỏe tốt. Có lẽ anh ấy cũng ko nghĩ đc trò đùa của mình lại đi quá giới hạn và để lại "hậu quả" như vậy. Nhắn tin cho Chik, ng vui nhất có lẽ là nó, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên: "Cuộc đời vẫn đẹp sao, ta ko bị H1N1... lalala"

Wednesday, July 29, 2009

Leo lét đèn xa...

Ông bà về rồi, nhà lại vắng vẻ hẳn đi! Sẽ chẳng còn ai ngồi thủ thỉ kể chuyện cho nghe. Sáng trước khi ra khỏi nhà cũng ko "bị" ông kéo lại bảo:
- Mi tính sao, học hành xong, lo ổn định công việc rồi cũng phải tính đến chuyện tình cảm đi chứ!
- Có ai yêu đâu, ông... (lại nhăn răng ra bảo thếimg)
- Thế mi tính ở vậy thật đấy à?
- Vâng!!!
- Chứ mi ko nhớ ngày xưa mi nói gì à?
- Nói gì cơ, ông?
- Thì lúc mi ăn cơm chậm, cả mâm đã giải tán chỉ còn mỗi mi, tau bảo ăn chậm thế thì ai mà chờ cho nổi, mi chả đã bảo là: "Có chồng cháu lo" còn gì...
imgNgớ ra, những lần mình ăn cơm chậm, đúng là chỉ còn mỗi mình ông ngồi lại trông nhưng tuyệt nhiên ko ấn tượng chút nào với câu nói kia cả... Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi mà sao ông có thể nhớ chính xác đến thế nhỉ?
Ông vẫn còn tinh tường, đọc sách, xem ti vi... nhưng trước khi về vẫn dặn dò mãi: "Người già như ngọn đèn leo lét trước gió, chả biết tắt phụt lúc nào. Ông bà có gì thì bay cũng đừng buồn..." Vâng dạ mà cứ thấy lòng chùng xuống. Bảo ông bà ráng đợi để thấy mặt cháu rể với đám chắt nhà mình mà chả biết có đc ko...
***
Leo lét ngọn đèn xa quạnh vắng
Trăm năm thoáng chốc vụt vèo bay...

Friday, July 24, 2009

Ngổn ngang...

Tiến hay lui? Hay bình chân như vại? Hôm nay trời hửng nắng rồi. Nói đc nhiều điều hơn, deadline của mình vẫn đang đếm ngược từng ngày...
Mới nghe tin em Táo vượt qua vòng 1 phỏng vấn HTV cùng với 1 em khác lớp mình, vậy mà ko hiểu sao em ấy lại ko đc thông báo (dù có thể nếu nhận đc thông báo em ấy vẫn ko đến vòng test ghi hình đi nữa). Gọi cho nó tính rủa xả 1 trận vì bỏ qua cơ hội bao nhiêu ng mơ cũng ko đc, em ấy chỉ hề hề: "Ko ngờ mình giỏi vậy!". Đã từng tự hỏi nếu biết mình đậu vòng 1, em ấy có can đảm bay lại vào đây ko? Em ấy bảo ko nhưng mình vẫn cứ hi vọng câu trả lời khác...
Mới biết mình và chị có những điều trùng hợp thật, đến cả ngày... giỗ ông nội cũng trùng!

Wednesday, July 22, 2009

Ngày lạ...

Lại mưa từ sáng đến chiều nhưng chiều hẳn thì đã hửng nắng lên rồi. Hôm nay thật lạ khi có những việc đến là trùng hợp. Chạy vội từ cơ quan ra thì chú bảo vệ gọi giật lại. Đang ngơ ngác chả hiểu chuyện gì thì chú ấy bấm số điện thoại rồi đưa cho mình nói chuyện mặc cho mình chả hiểu mô tê ra sao, cũng chả biết mình sẽ nói chuyện với người nào. Hóa ra là lúc nãy sếp Th tìm mình...
Trước đó, ngồi ăn với Cua thì Cua có điện thoại, nó chỉ kịp nói mấy câu rồi đưa sang cho mình nói chuyện trong con mắt ngơ ngác chả hiểu gì của mình. Ra là chị N... Dù sao cũng cám ơn bất ngờ mà Cua dành cho mình, dẫu có suôn sẽ hay ko. Mai nó vào "ổ dịch" làm bài cả ngày, hi vọng trở về bình an!

Tuesday, July 21, 2009

Mưa rơi trắng xóa trời...

Trời đổ mưa từ sáng đến tận chiều tối. Mưa rạt rào, sụt sùi. Mưa trắng trời làm lòng cũng chênh chao, như bão thổi. Mà ảnh hưởng của bão thật. Những cơn gió thốc lùa vào ng lạnh buốt. Có lúc cũng muốn nghiêng nghiêng theo chiều gió nhưng nhìn phía xa xa vẫn thấy mưa mịt mù... Dừng lại cho lòng mình tĩnh đã, để khỏi cuồng chân, để khỏi bước hụt trong màn mưa mù trời. Ngoảnh lại phía sau vẫn là một góc yên bình, ám áp dẫu rêu phong đã phủ đầy!
***
Dạo này, ko fai chỉ mình mình lãng đãng. Táo mới về HN có hơn tuần đã nhắn cho Cò mấy câu thơ đầy tâm trạng: "Nhận thêm một thiệp cưới. Bỗng thấy mình cô đơn. Nhìn một đêm trăng tròn. Mới biết mình đang khuyết...".

Sunday, July 19, 2009

Ngày nhớ đời + đêm định mệnh...



Cái entry đc bao nhiêu ng (ít nhất là 6 ng) mong chờ. Viết blog mà còn bị giục "xuyên Việt" nữa mới ghê chứ (một em ở Hà Nội, một đám ở TP.HCM, ko xuyên Việt là gì). Và mình biết có 2 em đang chực chờ mình post sẵn để "bê nguyên xi" qua blog nhà các em ấy, thật là khổ tâm hết sức, haizzzimg!
***
Lại một ngày dài. Thật dài... Lẽ ra là có 2 sô: 1 hẹn hò ở Nét Việt vào tối T7 và một là sáng CN lên BD chúc mừng sinh nhật Hà còi, ấy vậy mà nàng "cá ba đuôi" ấy "bể" chương trình đột xuất làm nguyên một đám "té dây chuyền" theoimg. 4 giờ rưỡi nhận đc "lệnh triệu tập" tại công viên. Ông C lẽ ra đã hủy sô để đi VT ăn đám cưới nhưng đá qua đá lại thế nào mà đến giờ chót lại cũng có mặt và từ đây bàn kế hoạch kéo nhau về nhà NM hú hí.
Một ngày mưa gió sụt rùi, rồi bão (chính xác là ảnh hưởng của bão) quất ầm ầm, cây trốc, mái tôn muốn bay và thực tế thì cái WC của nhà NM đã... sập, dập tắt hi vọng mang tâm trạng ngổn ngang của em Cuaimg! May mà đến kịp nhà NM chứ ko thì te tua, tơi bời. Cả đám toàn nam thanh nữ tú ngồi lại với nhau, hết nhìn mưa gió ràn rạt ngoài kia lại xỉ vả nhau bằng cái câu chẳng mấy lạ tai: "Các cô các cậu nhìn lại mình đi, tối T7 mà ngồi đây nghĩa là sao hả??". Sau một màn đấu khẩu + đấu võ + chờ đợi vật vờ thì cuối cùng mưa cũng ngớt để cả đám thực hiện ba bước lấp đầy cái bao tử. Hành trang ra khỏi nhà còn có câu status của Táo: "Trời tạnh mưa, người ta lại đón nắng bằng trái tim ướt sũng". Cũng lâu lắm rồi, cả đám mới tụ họp nhau đông đủ như thế này!


Ngoài trời vẫn mưa, rét căm căm. Thảo nào mà e C ôm ông C chặt cứng. Cặp C-C có vẻ đc ủng hộ, chờ đón nhìu nhất vì hứa hẹn sẽ có... Cú và Cáo con cho đủ bộ chữ Cimg. Ba chiếc xe chở những con người đầy tâm trạng, hứng khởi đi băng băng, vượt mưa gió, vượt bùn lầy, miệt mài ra đến tận tỉnh lộ gần phà Cát Lái mới đến đc nơi NM của mình đã chọn để... hát karaoke. C bảo: "Đi 50 cây số (ko trả giá dù chỉ 1 cây) để hát karaoke hả trời?!img". Những ai đang tâm trạng, những người còn lơ ngơ và thậm chí cả em ko thích hát bỗng dưng đc dịp hăng say cùng hàng tá bài hát. Có lẽ là nhờ một chút hơi men. Nào hát hò, nào nhảy múa, nào dàn cảnh chụp hình, bao nhiu stress bay biến mất. Hăng say đến độ đứa này nhắc đứa kia về mà đến hơn 11 giờ mới chấm dứt đc.

Cặp này mới phát hiện. Hết song ca...

Rồi lại tình tứ như thế này, ghen chết đi đc

Nhí nhố chưa từng thấy


Tuy hơi xấu nhưng nể tình chủ nhân của máy hình nên bonus cho tấm này img

Lẽ ra là một ngày đáng nhớ, đến độ ít nhất ba đứa cùng hẹn tối về thức khuya viết blog để ghi dấu lại sự việc này, ấy thế mà... "sự đời ko đơn giản"...
Đưa NM mình về xong, cả đám rồng rắn kéo nhau wa nhà ông C ngủ để tránh phiền hà gia đình + chủ nhà trọ vì cũng khá khuya rồi. Ai dè đi đến cầu Nguyễn Hữu Cảnh thì C gọi bảo 2 đứa bị... xe tung ở Trần Não. Nghe qua còn tưởng nó đùaimg. Gọi hai em kia quay lại mà ko hiểu tại sao C-C lại đi cái đường trái khoáy vậy ko biết. Đến đc Trần Não hỏi thăm thì đc biết hai em ấy đã vào bệnh viện rồi. Còn nghe xì xào: "Cái con bé ấy chắc què giò rồi!" mà kinh. Vòng vèo qua mấy ngả đường đi tìm TTYT Q.2 để rồi gọi điện cho e C thì lại nghe hết BV Điều dưỡng đến BV Bưu điện gì đó. Hỏi địa chỉ thì chỉ đc cái số 68 P. Thảo Điền, ai mà kiếm cho ra hả trời. Hỏi đang ở đâu cũng ko biết, hỏi ông C thế nào rồi cũng ko biết, ổng ở đâu rồi cũng ko biết, thế có điên ko cơ chứimg! Chạy mấy vòng trong cái khí trời đang về khuya lại se sắt lạnh sau mưa nhưng trong người thì đang nóng bừng bừng, mãi mới mò ra đc cái BV Điều dưỡng - PHCN Bưu điện 2. Thấy e C ngồi đó, thở phào một cái. Chờ lát sau thì ông C lết ra, nghe đâu may 20 mũi, 10 ở tay trái và 10 ở chân phải (sau kiểm tra lại mới biết thực sự chỉ có 8-10 mũi gì thôi, trong khi đó thông tin này bay về VT đã thành... 50 mũi, akimg).
Trong lúc ngồi chờ, cả đám cũng kịp thấy "đối tác" của hai em ấy trong vụ tai nạn. Một "em" taxi 4 chỗ của M. Chuyện là hai em ấy đang đi thì chiếc taxi phía trước quay đầu đột ngột ko xi-nhan và thế là chiếc xe thẳng đà lao cái rầm vào xe taxi. Ông C té ngửa bên này dải ngăn cách, e C bay vèo "đo độ cứng của đường với cái đầu mình" ở bên kia dải phân cách. Lúc biết chuyện gì xảy ra thì chả thấy cái MBH nào trên đầu mình nữa rồi. Người dân bên đường hô hoán: "Giữ xe taxi đó lại" và phán "con bé này chấn thương sọ não chắc rồi!img". Lúc đầu chưa kịp thấy ông C bên này đường, ngta còn hỏi e Cò: "Em đi một mình mà sao chiếc taxi đó tung em hay vậy?". Sau khi đc một anh cao to đẹp trai ẵm lên chiếc xe taxi để chở hai đứa đi BV, e C tâm sự: "Cảnh tượng mà e C ám ảnh nhất (có lẽ trong suốt quãng đời còn lại) là nhìn sang bên đường thấy ông C nằm ngay đơ, ko động đậy...img". Còn suốt trên taxi, ông C cứ nắm tay e C nói liên hồi (câu nói mà e C nhớ nhất
có lẽ cũng trong suốt quãng đời còn lại) là: "Xin lỗi tình yêu, xin lỗi tình yêu. Đừng chết nha tình yêu. Có gì tình yêu này sẽ chịu trách nhiệm với tình yêu cả đời...img".
"May vá" xong xuôi đến lượt phân xử với tài xế taxi trước cửa bệnh viện (làm bác sĩ mấy lần ra nhắc nhỏ miệng lại), vào lúc sang ngày mới cả nửa tiếng rồi. Bác tài thừa nhận ko xi-nhan và dưới sự "hăng hái", mạnh miệng lẫn đe dọa: "Bạn em làm GĐTT bên M..." của em Cua thì cuối cùng ông taxi fai hỗ trợ 50% tiền khám. "Bắt nạt" ông ấy vậy thôi chứ đứa nào cũng biết ổng cũng khổ ốm với cái xe bị hư, cong cả niềng, đi lắc qua lắc lại luôn mà! Khổ, cả đám vét sạch sẽ tiền đưa cho e C trả viện phí. Thảm chưa từng thấy…

***
Những câu nói kinh điển:
- "Thế lúc đi chơi có đau ko?" <-- đó là khi bác sĩ may vết thương ở chân cho ông C, "may sống" ko có thuốc tê làm ổng la oai oái và bác sĩ thọc cho một câu như vậy, thế là ổng chỉ biết "tê tái" ngậm miệng.
- Bác sĩ kêu khai tên họ bệnh nhân mà em C ngớ ra, ủa ông C tên gì ấy nhỉ. Nói năm sinh thì sai tè le. Khi hỏi thông tin em C, C bảo sinh năm 86, ông bác sĩ ko tin, sợ não e C có vấn đề, cứ lấy đèn pin soi vào mắt rồi hỏi đi hỏi lại: "Sinh năm bao nhiu, còn đi học hả?''... Tức là ổng vừa sợ e C mất trí nhớ vừa ko tin cái mặt non choẹt của e C mà sinh năm 86 á!
- Máu chảy nhiều quá, vậy là còn... đó! (nội tình mới rõ) <-- Vết thương ở chân ông C thỉnh thoảng cứ rỉ máu ra, phát ớn.
- Còn dám chạy
80km/h nữa ko C? <-- rõ ràng ông C cũng có sai, dù là đường vắng nhưng điên hay sao mà chạy với vận tốc nhiêu đó, thắng ko kịp là fai. E C ngồi sau chỉ biết la ố á mà ko thể ngăn cản gì... Đó là chưa kể khi đi, để tránh "bão" đang tới, ổng đã dừng lại cái Kéttt ngay trước đầu xe tải một lần rồi mà vẫn chưa chừa... Cũng phải bị tung xe một lần cho nhớ đời chứ!
- Đụng vào là đau và nằm ngủ chỉ mỗi một tư thế! <-- Đó là lời tâm sự của khổ chủ sau khi bị "cấm vận" 1 tay 1 chân.


P/S: imgCòn hàng tá kỷ niệm trong cái "đêm định mệnh" ấy, giữ lại cho riêng cả đám "nhớ đời" để sau này có đứa nào thành cặp còn đem ra chọc hay kể cho con cháu nghe. Đến giờ, ông C nằm bẹp dí nhưng đc cái bạn bè thăm viếng tấp nập, vui như ngày hội, còn e C dù chụp X-quang ko sao nhưng phải chờ 5 ngày nữa xem có biến chứng gì ko đã chứ mấy hôm nay thấy... cười miết, nghi quá!!img

Saturday, July 18, 2009

Em... thầy

Tạm thời cứ gọi là đã biết bơi. Nhảy ùm xuống nước cũng lượn lờ bì bõm qua lại được mà ko cần dùng phao. Đúng là bơi đc thích thật, rõ nhất là hôm ra biển với Chik, lần đầu tiên dám ra xa đến vậy, nước ngập đến cổ, lâu lâu đẩy ng tung lên một khoảng, cảm giác ngụp lặn trong nước thật đã! Cũng phải nói lời cảm ơn em thầy chứ nhỉ!
Gọi là "em thầy" vì đúng là em (thua mình đến 4 tuổi cơ mà), còn dạy bơi hay dạy gì đó thì cũng vẫn là thầy. Em thầy đen trùi trũi, đến độ mỗi lần xuống hồ bơi với đôi mắt cận 3 độ, mình chỉ cần ngó quanh hồ, thấy chỗ nào đen 1 cục là biết ngay em thầy chỗ đó, hehe!
Em thầy là chúa hay nhầm, chuyên môn nói lộn hồ 1m8 thành... 18m. Gót chân thì bảo là... đầu gối (bó tay), mình chỉnh mấy lần mới hết. Có những khi em thầy xưng ngang, ra vẻ "thầy" một chút thì toàn bị mình đành hanh: "Phải gọi là chị, rõ chưa". Em thầy lại: "Dạ, em biết rồi, chị!".
Em thầy hướng dẫn mình từ buổi thứ hai trở về sau, do anh thầy Đ "mê sắc bỏ trò". Thì ko thèm, đi học bơi chỉ cần biết bơi là đủ. Mấy hôm đầu, anh thầy Đ cứ so sánh mình với Đầu gà rồi chọc bảo: "Em thì phải học 3 năm nữa mới bơi đc". Thì cũng có lý do đấy chứ, ngta đi học đều tuần ít nhất 3 buổi nên chừng hai tuần là bơi rành, còn đám mình lâu lâu 5 bữa nửa tháng mới đi đc 1 lần, ko biết bơi cũng phải. Tập đâu chừng 6-7 bữa thì bắt đầu tháo phao. Mình vốn sợ ngộp nước, có phao tay thì bơi ro ro, em thầy lôi phao tay cất là quạt đc 2 cái rồi chìm nghỉm. Có hôm la bài bải mà em thầy cũng cứ kéo ra 1m8 cho sặc 1 bụng nước mới thôi (hix). Cũng có hôm lơ, bỏ mình tự tập, làm phải hỏi ké hết anh thầy này đến anh thầy kia. Gặp mình, có lần em thầy bảo: "Ăn đc tiền của mấy chị khó thật. Tập hoài mà chưa chịu biết bơi giùm. Lần sau hết dám nhận dạy người lớn". Hỏi ra mới biết mình là học trò-người lớn đầu tiên của em thầy và có nguy cơ là học trò cuối cùng của em ấy luôn ko chừng.
Em thầy là "thầy" non tay nghề nhất, vị trí có lẽ là thấp nhất ở hồ, ấy thế mà học trò của am thầy (tức là... mình á) lại biết bơi trước nhất.
Tập hoài, bị chê hoài thì cũng phải bơi đc chứ. Trong khi Đầu gà rồi Cua làm các anh thầy "say nắng" thì với em thầy, mình vô tư. Giờ bơi đc rồi, dù có bì bõm thì cũng đỡ hơn... Đầu gà. Chả phải các thầy đã bảo chỉ có học trò của thầy Kh là bơi tốt đó sao. Dù miệng đứa nào cũng bai bải kêu: "Có thầy... hờ hững cũng như ko" lúc bị các thầy "ngó lơ" nhưng cũng phải thừa nhận đám mình là những học trò "khó dạy" và vui nhộn nhất từ trước đến giờ (điều này đã đc các anh thầy chứng thực, đóng dấu cộp cộp)...

** Hận em Cua, hôm trước (một ngày trời mưa gió lạnh ngắt) rủ mình đi bơi rồi để mình co ro nhảy tưng tưng dưới hồ vì lạnh còn em ấy ngồi tám khí thế với mấy anh thầy. Hừ hừ...

Friday, July 17, 2009

Lung linh tình mẹ tình cha...

Mọi người đã có mặt đầy đủ, bình an ở SG, nâng tổng dân số thường trực ở nhà mình lên... 14. Tuy vẫn còn thua con số 16 của hơn chục năm trước nhưng đây là con số ý nghĩa. Lần đầu tiên cả gia đình mẹ tập trung như thế này, nếu ko tính những ngày ông đi kháng chiến về phép từ cái thưở xa xưa nào đấy! Cũng chưa từng có cảnh cả nhà ra đón như thế này. Nếu tính cả "con trâu" sắp chào đời thì y boong "tứ đại đồng đường". Đây cũng là dịp mẹ O (mà theo những nơi khác hay gọi là bác, bá), lần đầu tiên về lại nhà mẹ đẻ một mình kể từ khi lấy chồng xa xứ. Khổ nỗi bố mẹ (tức ông bà mình), chị em rồi dâu rể của mẹ ấy phải nhặng xị cả lên chỉ vì mẹ ko nhớ đường, cũng chả nhớ địa chỉ... nhà mẹ ruột mình thế nào! Mỗi khi có dịp mọi người lại lôi ra chọc hoài. Ko tưởng tượng đc một lúc nào đấy mình lại có thể quên đường về nhà, dù lấy chồng "biệt xứ" đi nữa...
Nhà lúc nào cũng chộn rộn, nói cười ầm ĩ. Lẩn đâu đó là cái móm mém của bà, ánh nhìn của ông mà đã lâu lắm rồi mới thấy lại. Ko hiểu sao mọi người, ít ra là dì vẫn tin những lúc thế này luôn có sự hiện diện của... bố, nhất là từ sau việc xảy ra với nhóc cháu hồi nó còn ở đây. Đúng là "vợ chăm chồng ko bằng ông chăm bà" (biến tấu từ câu "con chăm cha ko bằng bà chăm ông" :D), nhìn ông bà quan tâm, chăm sóc nhau, mình chỉ mong cuối đời mình cũng đc như thế!
Mai đưa bà đi khám. Mong là ước nguyện của mẹ thành sự thật!
Hai hôm rồi đi về trong cơn mưa lất phất, lắm lúc rét chỉ muốn nhảy lưng tưng lên... Đang nhận và nhắn tin lúc 2g sáng. Cũng có ng... như mình! :D

Wednesday, July 15, 2009

Qua cơn mê

Xong rồi cơn mê. Cứ tưởng chắm chúi vào đó ko có đc đường ra. Gần 2 năm rồi mới lại lọt vào một cơn mê như vậy. Đau như ngàn mũi kim đâm. Thấy chực trào ra, cố kiềm nén lại, tưởng mình đã thành công vậy mà chỉ một cơn gió sẽ sàng lướt qua thôi cũng đủ làm vỡ òa tất cả... Ko tin đc nó bắt nguồn chỉ từ một câu nói, mà cũng có thể là một lời giỡn chơi. Vớ vẩn hết sức. Sẽ ko "mắc bẫy" lọt vào đó lần nào nữa đâu (hứa cố gắng hết sức mình), tránh để buồn lòng bao nhiêu người quanh mình. Bỏ hết tất cả để bắt đầu lại, biết là sẽ khó nhưng sẽ thử... Những gì cần nói với nhau đã nhắn tin cả rồi, hiểu rồi, đừng comment ở đây nữa nhé!
Tối là ông bà vào tới nơi rồi, nghĩ ngợi gì nữa cho mệt người, về sớm làm con ngoan, cháu thảo thôi nào!

Tuesday, July 14, 2009

Đời vắng em rồi say với ai





"Kiều nữ và đại gia" dù Táo bảo là "đại gia" hết thời :D

Em nào man hơn?

Một ngày dài, thật dài... Táo ra Hà Nội. Chọn một ngày cũng thật hay, mưa gió mịt mùng. Có cả lốc xoáy nữa mà Táo cứ "ngông" bảo chẳng cần áo mưa - như muốn thấm đẫm những cái chất của SG cuộn đầy trong cơn mưa, cơn lốc ấy đem về HN. Táo cũng thích SG mưa dù mưa thì đường sá lầy lội, xe cộ qua lại bẩn hơn nhiều.
Quyết định về Hà Nội ko đột ngột nhưng thời điểm đi thì đột ngột, đến độ Đầu gà oang oác bảo: "Làm gì mà gấp dữ vậy, bỏ của chạy lấy người hay sao?!". Ai đời tối thứ bảy mới cho bạn bè hay, tối thứ hai đã "biến mất" khỏi SG (giá biết Táo đi sớm như vậy đã kéo em ấy về VT chơi cùng, lại chả có ng tắm biển chung). Đã thế lại còn đòi ko chia tay chia chân gì cho rách việc (chắc lại sợ sụt sùi ko đi đc đấy mà) làm phải ép buộc + đe dọa để có ngày tụ tập chia tay ở "biệt thự" nhà Táo (Táo vẫn luôn tự hào nói về căn hộ 80m2 chị em mình đang thuê ở chung cư bộ Công An như vậy). Đúng là ko có địa điểm nào tổ chức hội hè tốt hơn, bởi thế mới gọi Táo là một "nhà tổ chức sự kiện" giỏi. Chỉ cần một gợi ý đc đưa ra vào tối hôm trước là y như rằng sáng hôm sau "chiến hữu" đã đủ mặt ở căn "biệt thự ko số" ấy. Lần này cũng vậy. Cả đám tập trung là nhức hết cả đầu, mỗi đứa một ý, một thói quen, một miền thành ra mỗi món ăn cũng pha trộn đủ vị khen chê Bắc - Trung -Nam. Vẫn đùa nhau nếu nhà nào có một mẹ chồng - một con dâu thế này thì cũng đủ loạn, chỉ khổ thân các ông chồng... Ko tưởng tượng đc có lúc đám này ngồi với nhau mà nói chuyện nghiêm túc, ko đâm đứa này một cái, thọc đứa kia một cái, dập đứa nọ te tua, chắc sến vô cùng!
Mỗi lần tiễn một ai đó đi, dù là đi chơi, về thăm nhà thôi cũng đều thấy lòng chênh chao, hụt hẫng nhưng lần này còn man mác một nỗi buồn. Táo bảo muốn "đổi gió" và cũng muốn ổn định cuộc sống. Hai đứa cầm dù đi dạo dưới mưa, Táo vẫn mang trong mình băn khoăn về cuộc sống ở đất ngàn năm văn hiến. Cô nàng đang đi ngược lại dòng chảy "văn Bắc, báo Nam" nhưng ai biết đâu đc, Cua bảo: "Tính Táo hợp với Hà Nội". Có thể rồi dăm tháng, nửa năm nhớ SG, Táo lại cuốn gói vào đây. Nhưng cũng có thể sẽ là một ngả rẽ nếu Táo có một công việc tốt và một ai đó đủ níu chân cô nàng đi rong? Ôm mỗi đứa một cái rồi vác ba lô đi. Toe toét miệng cười ba tháng sau gặp lại nhưng đứa nào cũng thừa biết cái hẹn ấy khó mà giữ đúng đc. Chia tay ko hơi men mà cũng lâng châng. Cua ngân nga: "Đời vắng em rồi say với ai?". Ừ, bình thường sau mỗi cuộc tụ tập dù ở "biệt thự ko số" nhà Táo hay nhà mình thì Táo vẫn luôn là người tỉnh nhất để... "thu dọn chiến trường". Táo đi, căn nhà 80 m2 trở nên thênh thang quá đỗi với chị Yến. Loay hoay đuổi kiến, vờ như ko để ý gì nhưng đứa nào cũng biết chị đang buồn. Cả đám ngồi lại nói chuyện tếu táo, chí chóe rồi hẹn hôm nào lại sang thuê "biệt thự" nhà chị để hội hè.
Táo đi, trời SG vẫn mưa lích rích, gió lùa vào lòng trống hoác. Táo đã uống quá nhiều cafe ở SG đủ để mang theo cái vị của nó đến bất cứ nơi đâu, vào
bất cứ lúc nào. Dẫu biết rồi cũng có lúc mỗi đứa phải chọn một con đường riêng của mình nhưng sao cứ ngậm ngụi thế ko biết. Quen những ngày thực tập, đi học rồi ngay cả tốt nghiệp đi làm, hú cái là có mặt nên ko nghĩ đc có ngày vắng bóng một ai đó. Những tin nhắn cho nhau lúc nửa đêm, khi tờ mờ sáng. "Táo đi mà sao lại buồn thế nhỉ?". Dù sao cũng là quyết định của Táo, mình níu giữ chỉ làm nó thêm chộn rộn, rồi Táo cũng sẽ có công việc mới, những người bạn mới, ko biết rồi HN có làm cô nàng manly nhất nhóm này nữ tính ra đc chút nào ko. Táo về HN nhưng mình cũng hiểu SG với những đứa như Cua, như Táo "không chỉ là một nơi để kiếm tiền và lập thân"...

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.