Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Wednesday, September 30, 2009

Ngày 30...

Có một điều gì đó luôn làm cuộc sống của mình gắn chặt với con số 30
30.11 - Ngày mình khóc hết nước mắt vì Kiki ra đi...
30.5 - sinh nhật V, người bạn đầu đời, mình vẫn hay gọi là snhat mưa. Tháng 5 - tháng mùa mưa bắt đầu...
30 - Mã số SV của mình, ko hiểu sao nhìn vào đã thấy thik
Ngày 30...
* 2 năm 2 tháng 2 tuần lẻ 2 ngày
* 3 năm 3 tháng
* 4 tháng...
Vẫn giữ tin nhắn đầu tiên, tin nhắn một dạo chỉ đọc lại thôi là chực khóc.
Món quà sinh nhật đầu tiên mình chăm chút... Vẫn giữ những tin nhắn yêu thương, những tin nhắn từng chọc mình cười, từng động viên mình rất nhiều trong những cơn mệt mỏi... Quá nhiều kỷ niệm với cái ngày 30.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn với những vui, buồn, bộn bề... Thấy mình hạnh phúc vì nhận được quá nhiều yêu thương, dù đôi khi hạnh phúc đó có làm mình đau đầu, đau lòng hay đau tim đi nữa... Người ta bảo hạnh phúc của ng này là bất hạnh của người kia, còn mình vẫn cứ "cầu toàn" đi tìm một hạnh phúc có thể đem lại niềm vui cho cả những người khác nữa... Hình như đó chỉ là ước mơ hão huyền...
Hai hôm nay vẫn mơ lại giấc mơ ấy. Giấc mơ ngày xưa vốn ko rõ hình hài... nay đã phác họa được ảo mờ những đường nét. Vẫn ám ảnh về một căn phòng trông ra biển, gió thổi tung bay những tấm rèm voan trắng toát. "You will be happy", niềm tin ấy liệu có giúp mình qua hết những thăng trầm, gập ghềnh sắp đến??

30/9/2009

Sunday, September 27, 2009

Nếu có kiếp sau...

Entry (trích) từ một blog ko quen. Một cô bạn trùng tên với mình, bằng tuổi mình. Từ bé đã rất thích những tình bạn như thế này nhưng hình như mãi, mình vẫn ko thể nào có đc... Entry có chút gì đó làm mình ngưỡng mộ và cũng có chút gì đó đồng cảm. Nếu có kiếp sau... Đã từng tự nghĩ, nếu có kiếp sau, ko biết mình có trả hết những ân tình của kiếp này hay ko...

***

VIẾT CHO NGƯỜI BẠN ĐẶC BIỆT

Quen cậu từ những ngày đi học đại học. Cậu đen đen, mập mập, miệng cười thật duyên, đúng kiểu con trai tớ mến nhưng tớ vẫn không thích cậu, đơn giản vì tớ thấy khó tiếp cận với người Hà Nội. Rồi khi đã thân nhau tớ thấy cậu không đáng ghét.

Mà tớ với cậu có phải bạn thân không? Tớ có mấy đứa bạn thân, nói với nhau nào là quan điểm sống, nào là hoàn cảnh gia đình, nào là chuyện tình cảm yêu đương, và cả mấy câu triết lý cụ non nữa. Ừa nhưng chả nói những chuyện như thế với cậu bao giờ. Thế thì là không thân.
Cậu là người mà mọi khái niệm đều rất rõ ràng. Những ranh giới có lẽ đều được xây bằng tường bê tông cao quá đầu người. Để bất kỳ người lái xe nào, dẫu có ngủ quên trên tay lái cũng không thể vô tình vượt qua. Tớ dẫu rất gần cậu nhưng không bao giờ biết cậu nghĩ gì. Thậm chí nếu không đi cùng nhóm, câu chuyện giữa hai đứa chẳng thể kéo dài. Lúc đó tớ thấy cậu như xa cách hàng nghìn năm ánh sáng hoặc thuộc một chủng loại nào đó khác với chủng loại mà tớ đang đại diện. Thế nên đôi lúc tớ tự hỏi, tại sao tớ lại yêu quý cậu nhiều đến thế?

Tớ đoán là hai đứa có điểm gặp nhau trong tâm hồn. Tuy chẳng nói chuyện hay tâm sự, hay cùng làm chung nhiều việc mà vẫn thấy cậu thật gần gũi. Thật đấy! Mà nếu không thật thì cứ cho là như vậy, tớ lười nghĩ thêm lắm.

Tớ với cậu có biết bao nhiêu kỉ niệm, kỉ niệm nào cũng rất đáng yêu, nhỉ? Tớ hay kể về cậu cho tụi bạn tớ. Đứa nào cũng quen với tên cậu dù chưa biết mặt (Yên tâm đi, tớ toàn kể tốt thôi). Tớ có lý do để tự hào về cậu mừ.

Tớ thích cái cách cậu nói chuyện. Dịu dàng, nhưng sinh động. Ừ, tớ phát hiện ra là khi nói với cậu, giọng của tớ luôn nhẹ nhàng hơn lúc nói với người khác. Tớ không cố ý đâu, tự nhiên thế thôi. Giống như nước cứ đổ ra sông là sẽ chảy vậy.
Tớ thích cách cậu quan tâm hay chăm sóc người khác. Nó khác cái cách của tớ. Tớ cũng biết nói nhỏ khi người khác đang mệt; tớ cũng biết nói với ai đó một lời khen; tớ cũng biết dắt tay cụ già sang đường...Nhưng cậu biết tìm chỗ cho bạn nghỉ mệt, biết khen một lời khen đúng lúc, và tớ đoán cậu nắm tay cụ già sang đường ân cần hơn tớ. Lòng tốt của tớ là thứ học được. Tớ thấy bố mẹ làm thế, thấy người khác làm thế tớ làm theo, có lúc tớ nhớ, có lúc tớ quên. Còn lòng tốt của cậu là thứ có trong cơ thể cậu, tự nhiên như hơi thở, và trở thành bản năng.

Lần hai đứa chơi cầu lông cậu lỡ vụt trúng tay tớ. Cậu xoa dầu cho tớ, một tay đỡ tay tớ, một tay cậu xoa thật nhẹ, thật lâu. Thỉnh thoảng lại xót xa hỏi tớ "đau lắm phải không?". Tớ không đau, hoặc là tớ không thấy đau. Tớ thấy hơi ấm từ tay tớ vào tim thật ngọt ngào. Bọn bạn trong phòng cứ trêu mãi. Tụi nó bảo "đau tay mà được chăm như thế thì tụi tao cũng muốn được đau như mày"

Lâu thật lâu mới gặp lại cậu ( 8 tháng theo cậu tính), tớ đã mong được gặp lại. Có đầy đủ cả nhóm mình. Đi ăn, đi hát, kể chuyện, rồi đi Hồ Tây chụp ảnh...Ra Tết lại xa nhau nhỉ? Lần này chắc là lâu hơn thế nữa. Tớ sẽ rất nhớ cái nắm tay nóng ran của cậu. Nhớ rất nhiều...

Trước đây Thảo hay gán ghép tớ với cậu. Thảo nói cậu thích tớ? Tớ cũng cố lục tìm một biểu hiện nào đó để chứng minh lời Thảo. Nhưng tớ không tìm được. Dù là cậu hay tặng tớ những món quà dễ thương, chép tặng tớ một bài thơ, cứ nhìn thật lâu cho tớ đỏ mặt, hay xoa tay cho tớ thật dịu dàng... thì tớ vẫn luôn biết đó là bản tính của cậu, cũng giống như cậu quan tâm đến Ngọc (chỉ là theo một cách khác, thú thực là có 15 phút tưởng bở). Tớ biết cậu là bạn tớ - Người bạn đã cho tớ hiểu thêm một điều rằng: Con người có thể quan tâm đến nhau nhiều như thế, gần gũi và ngọt ngào như thế đấy. Bạn có thể nắm một bàn tay, dựa vào một bờ vai, chia sẻ một cái áo ấm, hoặc một cái ôm thật chặt... mà không cần bận tâm bạn là con trai hay con gái, hoặc sợ người khác nghĩ gì. Đơn giản đó chỉ là tình người. Ừ, đơn giản thế nhưng thật đáng trân trọng.

Nếu có kiếp sau, nhất định tớ sẽ yêu cậu (mặc kệ cậu có phản đối hay không). Còn ở kiếp này, tớ hạnh phúc vì được là bạn cậu.

(Theo HạnhC's blog)

Monday, September 21, 2009

Phía trước là bầu trời...



Đang ở TP biển Đà Nẵng. Lần đầu tiên đi công tác mà trước ngày đi lại mang tâm trạng... chẳng muốn đi tẹo nào... Mọi ng làm thủ tục hành lý toàn là dư ký với quá khổ thành ra dù đến sân bay lúc 5h sáng nhưng cả nhóm vẫn lên máy bay sau chót. Còn bị hù dọa: "Muốn ở lại 1 ng hay cả 6 người luôn đây?" khi chờ đợi nhau nữa chứ. Fai ké xe rước phi công để ra máy bay... May mà cuối cùng cũng trót lọt...
Đc cái chụp đc một seri ảnh trời mây non nước qua máy bay tuyệt đẹp, điều mình đã từng ấp ủ trc đó rất lâu nên thấy vui vui trở lại. Mây bồng bềnh, mặt trời ló dạng. Mây lãng đãng từng cụm nhởn nhơ trên đỉnh núi. Như thấy những con bò, con ngựa đang thản nhiên gặm cỏ. Như thấy từng dải sông uốn lượn thành một bức "tranh họa đồ"... Ngang qua sông, thấy bóng con chim sắt như con cá mập trên dòng sông... Cảm giác rất thú vị...




Vào KS đã thấy ngay cái view đổ nát hoang tàn phía sau, nhìn là đã ko có hứng làm việc rùi, Ms Tomorrow bảo vậy. Thêm em gián nằm chổng kềnh ngay đơ chả bít "ra đi" từ khi nào. Buồn miệng bảo "KS gì đến gián còn chết huống chi là... người", thế là đc đổi phòng khác, hehe...
Nằm tám chuyện mí phát hiện ra 1 sự thật thú vị: Ms Tomorrow là em gái của Nguyễn Trung Kiên, tác giả bài thơ "Đôi dép" mà cả đám từng thích và chuyền tay nhau chép. Ms Tomorrow bảo "Ổng là dân cơ khí, làm bài thơ đó để tặng ngiu (là vợ bây giờ). Thích ko thì để chị gthieu gặp nói chuyện cho vui". Theo những gì Ms Tomorrow bảo thì thông tin lưu truyền trc giờ sai từa lưa còn gì...
**
Dạo này lịch ăn chơi kín mít. Nhìn vào còn thấy hoảng. "Book" trước vài ba ngày cũng ko kịp. Nhiều kỷ niệm vui, nhiều điều để nghĩ và cũng có gì đó man mác buồn. Cứ như sợ những ngày này sẽ qua mất... dù đó là điều hiển nhiên thôi.
Trở về, lại sẽ là những "hẹn hò" kín mít với... đám cưới. Ngọc, Trúc, Loan, Nga... Bạn bè dần có cặp có đôi, ổn định mà thấy mình sao vẫn chưa lớn đc. Có những điều mãi vẫn chưa quyết, cứ dùng dằng. Chông chênh...
Phía trước là bầu trời...

* Cấm sao chép hình ảnh dưới mọi hình thức khi chưa xin phép :D

Saturday, September 5, 2009

Nước chảy hoa trôi...

Ko biết sao mình lại quên, một ngày cứ nghĩ là luôn nhớ. Hay là đam mê đã qua? Khao khát đã qua??
Tình cờ gặp lại... Có những sự tình cờ cứ như là xếp đặt sẵn, để gợi nhắc trong mình vẫn tiềm tàng, nung nấu chút gì đó thuở xưa. Mỗi lần như vậy lại cứ suy nghĩ nhiều thật nhiều, liệu có thể ngược dòng đc ko, hay là
cứ để mặc "nước chảy hoa trôi"? Nhiều gềnh thác, nhiều đoạn dốc, nước xiết và cũng ko thiếu đá ngầm lởm chởm. Thời gian dài như vậy rồi mà vẫn chưa đủ can đảm hay sao? Phải can đảm thôi, dù chỉ là lần duy nhất trong đời...
**
Mấy hôm nay trời SG se lạnh, có thể nghe được cả "rét mướt luồn trong gió". Thích tiết trời này, dẫu nó có làm lòng đôi chút chênh chao...

Tuesday, September 1, 2009

HN ngày chia xa...

Lại đêm cuối ở HN. Năm rồi mình cũng viết entry trc khi về lại SG. Cũng vào dịp lễ Vu Lan.
Mai SG mà mưa nữa thì mắc cười. HN nắng nóng là thế, mình vừa đến Thái Bình, TB đổ mưa, mình vừa ra T.H, T.H sáng nay cũng đổ trận mưa tầm tã, giống hệt kiểu "sụt sùi chia tay" vậy.
Đang ở nhà Táo sau một chiều mệt nhoài lang thang ở khúc chợ Đồng Xuân, Hàng Đường tìm mua món đồ cho bà chị nhí nhảnh. Cũng ko thể nào nghĩ đc lại có lúc mấy đứa tập trung, gặp mặt nhau đc ở cái đất này... Nhìu kỷ niệm và thấy thoải mái vô cùng. Lại nghĩ ko biết bao giờ mới lại đc như thế này nữa???
Chưa chán HN nhưng đã nhớ SG rồi. Muốn vào kịp xem bắn pháo hoa khánh thành cầu Phú Mỹ. Có độ chục ngày đi xa mà cứ như đã mấy tháng... Táo còn bảo hay ở lại đến... hết tuần? Trc đó thì fai dứt bỏ lời rủ rê hấp dẫn: Ăn lễ ở nhà e Cua, rốt cuộc , gần vậy mà vẫn chưa về đc nhà nó.
Đang ngứa khắp ng, nổi mẩn đỏ như là... ghẻ. Ko rõ là do lạ nước hay do con giãn, "đặc sản" ở Thái Bình cắn (e Táo thì cứ tin chắc là con giãn cắn vì e ấy gãi từ TB gãi lên HN luôn mà :D). Gãi điên cuồng, sồn sột phát khiếp. Cả mình lẫn Táo, ngồi xức thuốc cho nhau, đến buồn cười. Ngủ thôi, mai còn bay sớm. Mơ SG...

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.