Thời gian có thể xóa nhòa tất cả những khoảng trống do một ai đó để lại. Trước đây mình đã từng nghĩ như thế. Nếu ta đau vì một người nào đó ko còn ở cạnh ta thì ngày mai, một người mới sẽ đến dần dần xoa dịu được nỗi đau đó. Đến một lúc nào đó, sự vắng mặt của người kia chẳng còn nghĩa lý gì với mình. Nếu một ngày ta bớt thân với đứa bạn này, thì chắc hẳn ta đang thân hơn với đứa bạn khác. Nếu một ngày chia tay người yêu cũ thì sẽ có một người yêu mới nào đó đang đợi mình... Nhưng càng ngày ta càng nghiệm ra, có những khoảng trống không thể nào bù đắp nổi. Có những chuyện đã qua, có những người đã quên nhưng đâu đó những ngày trở gió, những hình ảnh vô tình, những câu chuyện ko hề cố ý đọc vẫn cứ kéo ta về khoảng trống ngày xưa... Ta biết, dẫu mọi thứ đã qua, dẫu tất cả đã quên thì có ít nhất một người vẫn mải miết kiếm tìm, kiếm tìm... Như ta...
(Một đêm khuya lòng trở gió với Emily winsnap...)
(Một đêm khuya lòng trở gió với Emily winsnap...)