Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Thursday, January 28, 2010

Em...


Từ lâu rồi bỏ quên một thói quen ngày xưa em vẫn thích: Viết. Vì công việc, vì "mải mê chinh chiến và yêu đương" hay đã bớt tâm trạng, đã vơi dần những cảm xúc muốn sẻ chia? Em ko biết, chỉ biết ngày xa xưa ấy, em đã bảo với lòng nếu chỉ còn một tháng, một tuần hay một ngày để sống, em vẫn chỉ muốn đi và viết. Viết cho mình và cho những người em yêu thương…

Em! Ngày lớp 8 đã nghĩ nếu có một đứa con gái, em sẽ dạy nó cứng rắn và tự lập để không ai phải lo lắng vì nó. Nếu có một đứa con trai, em sẽ dạy nó biết quan tâm, chia sẻ và hơi lý tưởng là làm những điều nghĩa hiệp…

Em! Vẫn hay gọi mình là người đặc biệt, vì đã trải qua những điều không bình thường. Quen tự quyết định, quen tự thân làm, quen những cảm xúc ko muốn kể cùng ai, quen những bất cần lẫn những thất thường của vui-buồn-hờn-giận. Ít ai "bắt mạch" được cảm xúc của em. Khi em vui, mắt em vẫn buồn so đến lạ. Khi em buồn, vẫn có thể nhí nhảnh cười đùa lúc ai đó hỏi han. Vui với niềm vui người khác, buồn với nỗi buồn người khác và không ít lần làm cây cột để người khác tựa đầu vào mà khóc… Nhưng em lại chưa từng khóc cùng ai. Có những ngày đau quặt quẹo, có những ngày rưng rưng nước chực trào ra, em vẫn nén lại được, để nuốt ngược vào trong hay để vỡ òa những khi em… một mình!

Em đã tìm thấy một người, người có thể vui cùng niềm vui của em, an ủi lúc em chông chênh những ngày trời trở gió… Người đã cùng em đi qua những cột mốc của những ngày mới vào đời. Em đã tưởng đó là người duy nhất em có thể sẻ chia. Người tự biết đi tìm những bí mật em không muốn cho biết, người có thể làm em yêu đời khi thấy chán, người luôn hiếu ý và làm em bất ngờ từ những ngày đầu tiên. Nhưng những gì em mong đợi chẳng bao giờ đến. Người vô tình hay cố ý làm em đau. Người có thể xoa dịu hết thảy những nỗi đau của em, ngoại trừ nỗi đau của chính người gây ra.

Em! Khi tưởng không còn gì để trông mong thì một cơn gió mới lại đến. Em hoang mang với những cảm xúc lẫn lộn của riêng mình. Bạn có thể sẻ chia những nỗi đau của em, kể cả nỗi đau mà người ấy gây ra, bởi bạn không phải là người ấy… Bạn khơi gợi những điều em không thể kể cùng ai, kể cả những bí mật mà em từng cố giấu. Cứ như thể mật khẩu của bí mật chính là bản thân bí mật ấy, để khi khám phá được rồi thì tất cả hiển hiện ra rõ ràng… Em đã từng ko khóc đc với ai nhưng sao trước bạn, em bỗng dưng lại trở nên mít ướt đến vậy? Em – đứa con gái cứng rắn là vậy mà một nghĩ suy thôi cũng rớt nước mắt ngon lành. Bạn đem đến nhiều niềm vui, nhiều cảm xúc mới mẻ mà sao cũng đầy niềm đau đến vậy?

Em, những ngày cuối năm đang ùa về. Những việc trc đây em vẫn làm một mình, giờ đã có một người đi bên cạnh mà sao có lúc vẫn thấy mình đơn độc đến thế. Nhớ lời một người bạn từng nói với em, những gì đang có thì sợ mất, phải chăng vì vậy mà em luôn đòi hỏi quá nhiều yêu thương???

Em, vẫn mải miết với những nhớ-thương-hờn-giận của riêng mình, sợ cánh cửa mở ra, gió đã kịp lẻn vào cùng lạnh lẽo...

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.