Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, May 16, 2010

Ngày CN của em...


Một ngày CN ở nhà, trời vàng nắng. Chăm chỉ với việc nấu nướng, ăn ngủimg. Lâu rồi mới có dịp nhìn ngó lại những khoảng xanh trong nhà. Này là... "vườn cải", thực chất là những luống cải mẹ trồng trên bồn hoa hay những thảm đất trên sân thượng - xanh mơn mởn. Này là cây ớt chiu chít quả - cây ớt sừng trâu mẹ mua làm kiểng từ hồi tết, đem ra chậu trồng bỗng "phát tướng". Này là cây tắc với những quả nhỏ xanh xanh và những bông trăng trắng đang dần đậu trái... Kia là những bụi nha đam mơn mởn - thứ gia vị mẹ bỏ vào món chè đậu xanh mà lúc đầu vẫn chê ỏng ẹo nhưng bỏ vào sữa chua thì mình fai đi tìm kiếm khắp các siêu thị mới có được một nơi còn hàng. Kia là hàng đu đủ vừa trồng, nọ là cây dứa kiểng đang bám đất xanh um (mà gốc tích của nó vẫn là một "bí mật" nhỏ của riêng hai đứa), kia là cây rau mơ đang nảy lộc (hấp với trứng gà ăn thì... chẹp chẹpimg)... Cứ góc nọ, góc kia lại phát hiện thêm cây hành, cây ngò gai mà thinh thích. Mẹ còn định ươm thêm đậu xanh làm giá ăn cho mát trong mùa nắng nóng này. Chắc kiếp trước mình là một... cái cây hoặc chăng cũng là một nông dân chính hiệu nên nhìn những cây trái này mới thích thú đến vậy... Thấy cuộc sống bỗng yên bình đến kỳ lạ. Ko bài vở, ko toan tính, bon chen. Mới hiểu vì sao về già, người ta vẫn cần lắm một khu vườn của riêng mình. Như nhân vật cùng tên với mình trong bộ phim "Trăng nơi đáy giếng" (mới xem ngày hôm qua) vẫn ao ước có một khu vườn của riêng ta - nơi chỉ có anh và em... Nhà bên có ai đó vừa lên xe hoa, một mái ấm nhỏ đang định hình. Lại ấp ủ ước mơ và hi vọng bình dị của một đứa con gái... img!

VƯỜN XUÂN
Thảo Phương

Em tìm kiếm mảnh vườn cho riêng ta

Nơi chỉ có em và anh trong đó
Nơi chỉ có anh cùng em và cây cỏ
Để ta nghe lòng mình khi cơn gió thoảng qua...

Em tìm kiếm mảnh vườn cho riêng ta

Nơi bóng lá xanh rập rờn nắng gió
Nơi anh và em bình yên trên thảm cỏ
Xa cách cuộc đời

Em chỉ kiếm một mảnh vườn riêng thôi

Bởi cuộc đời không có thật
Và tình yêu...
Tình yêu không ân hận
Để ta nhớ nơi ghi dấu ấn cho tâm hồn

Khi chiều về cây lá cũng bâng khuâng

Em lại thiếu anh -
Ôi thiếu vô chừng
Hãy ở lại cùng em nơi vườn xuân hoang dã
Để em nghe tiếng thì thầm của tình yêu nghiệt ngã - si mê...

Tháng 5 đã về. Mới tết đây thôi mà ngoái đi ngoái lại, ve đã kêu váng khắp con đường, góc phố. Tháng 5 của deadline cứ đếm ngược từng ngày. Tháng 5- có một ai đó đang mong chờ cho tròn trịa năm... Vô tình tìm lại được những cuốn tập Văn cũ - những cuốn tập mình từng rất nắn nót, chăm chút cho mỗi nét chữ, bài giảng. Những cuốn tập mà ko đầy những ghi chú thì cũng đầy những thơ thẩn của riêng mình một dạo. Đọc lại đc lời mình từng khuyên một người bạn: "Hãy suy nghĩ những gì mình nói nhưng đừng nói những gì mình nghĩ" và lại được khuyên ngược lại rằng: "Nhưng có những khoảnh khắc chúng ta cần phải nói hay thậm chí nói thật nhiều về những điều mình nghĩ (điều thầm kín)"... Qua rồi tháng 5 của một ngày đã xa...
Thêm mùa mưa nữa lại về. Còn bao nhiêu điều ấp ủ nhưng rồi hình như cứ hao mòn theo năm tháng. Cứ mỗi một mùa mưa qua, nhìn lại mình đã thay đổi nhiều lắm. Mong sẽ là một mùa mưa trong trẻo và yên lành...

Wednesday, May 5, 2010

Ngã rẽ...


Có một ý nghĩ thoáng qua, ta biết mình lại đang đứng trước một ngã rẽ... Chỉ mỗi việc rẽ hay đứng im thôi đã khiến ta suy nghĩ đau đầu rồi. Mỗi lựa chọn đều dẫn đến những con đường riêng nhưng đích đến thì chỉ có 2 thôi (ngay cả khi lựa chọn có là... lửng lơ con cá vàng): Thành công hay thất bại, hạnh phúc hay đau khổ. Ngày xưa, cũng vào một mùa mưa, ta đã có những quyết định... Dù có nuối tiếc hay ko thì với ta, quyết định đó luôn đúng đắn và sáng suốt ở tại thời điểm đó. Ta sợ những đắn đo, cân nhắc rồi cũng đưa mình về với ý nghĩ đầu tiên - giống bài thơ nước ngoài mình được học hơn 6 năm về trước: Người lữ khách phải gõ lên bao nhiêu cánh cửa mới tìm thấy nhà mình ở cánh cửa đầu tiên...
Cần một chút can đảm. Cần một chút nổi loạn, một chút bình tâm... 25 tuổi, có quá trễ để bắt đầu lại một cái gì đó? Nếu ko phải bây giờ thì có thể sẽ là chẳng bao giờ nữa. Đã bao lần ta tự nhủ với mình rồi? Ta đang ngủ quên với một hiện tại bình lặng nhưng luôn ẩn hiện những cơn sóng ngầm mạnh mẽ, dữ dội. Câu nói của một cây viết trẻ đã ám ảnh ta từ thời 20 và đến giờ vẫn còn thấm thía thế: "Hãy cố gắng hết sức để nếu không trở thành đc người như mình mơ ước thì cũng ko trở thành kẻ như mình không mong muốn"... Ai sẽ đi cùng ta cho hết chặng đường này?

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.