SAD
Buồn như là gió
Trời chiều sau mưa
Buồn như là nắng
Hắt mành giữa trưa
Buồn như là có
Một người quên ta
Buồn như màu nước
Một thời trôi xa
Ngày không về nữa
Ngọt ngào tan mau
Hình như là phía
Những ngày không nhau!
Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...
SAD
Buồn như là gió
Trời chiều sau mưa
Buồn như là nắng
Hắt mành giữa trưa
Buồn như là có
Một người quên ta
Buồn như màu nước
Một thời trôi xa
Ngày không về nữa
Ngọt ngào tan mau
Hình như là phía
Những ngày không nhau!
Ngày của bố. Trời âm u, tối thui nhưng ko mưa. Cứ tưởng lần đầu tiên trời ko đổ mưa, vậy mà đến tối ngoài đường vẫn ướt những giọt nước của cơn mưa bất chợt. Cúp điện. Cả chủ lẫn khách đều mướt mồ hôi. Cũng chỉ là ngày sum họp gia đình, ngày của một người ít ai dám thốt gọi thành tên!
Nhớ quay nhớ quắt ngày be bé ngày
Mẹ thời trải hết đắng cay
Trầm tư con vẽ những ngày không cha
Mưa vẫn rơi đều trên phố
Như ngày tiễn bố đi xa
Kỉ niệm vẫn tràn nỗi nhớ
Mà năm tháng đã nhạt nhòa
Con cứ đi về phía bố
Vô hình thành kẻ ưu tư
Gió xoa buốt lòng giấc ngủ
Đường đi vẫn cứ mịt mù
Con vẫn đi về phía bố
Buồn vui thức, ngủ cùng đêm
Sao sa ngỡ là bố khẽ
Gọi yêu con, vuốt tóc mềm
Dấu yêu vẫn về khắc khoải
Mỗi mùa mưa rồi chỉ… mưa
Giá như một lần bố nhỉ
Được ôm người như ngày xưa!
LỜI RU
(Bách Hợp)
Lục bình tím cả sông quê
Ngược dòng kí ức tìm về tuổi thơ
Nghẹn lòng tiếng hát ầu ơ
Nhọc nhằn dáng mẹ gầy xơ xác gầy
Trở trời mưa nắng đổi thay
Rau răm ở lại dắng cay chịu lời
Cải kia giờ đã về trời
Một bầy cỏ dại giữa đời đục trong
Trời mưa bong bóng phập phồng
Bao kẻ lấy chồng mẹ ở nuôi con
Còn cha gót đỏ như son...
Lời ai vẳng suôt lối mòn tuổi thơ!
(Đông Ninh)
Dẫu biết rằng ba đã mịt mù xa
Khi tên Người chỉ còn là dòng chữ
Bóng dáng Người: những bức hình ố cũ
Bờ vai Người: cỏ mọc đã xanh um
Dẫu biết rằng ba vẫn mãi trong tim
Bằng yêu thương ấm áp của tình mẹ
Bằng suối nguồn hồi ức và chia sẻ
Của bao người đã, đang ở quanh ta
Dẫu biết rằng năm tháng đã đi qua
Nỗi nhớ giờ cũng chỉ là hư ảo
Những nhọc nhằn qua bao mùa giông bão
Cũng trở thành kí ức quá xa xăm
Dẫu biết rằng quay trở lại tháng năm
Mấy chị em đợi ba về mỗi tối
Mẹ hát lời yêu thương tràn mọi lối
Chỉ là điều mộng tưởng của thời gian
Dẫu biết rằng băng giá cũng sẽ tan
Nhưng ba giờ đã trở thành ảo ảnh
Ngày cuối năm, gió lùa se sắt lạnh
Quay quắt lòng, ai đó gọi "ba ơi ..."
ĐỢI BỐ
(Hợp Phố)
Bố ạ, con sẽ không chờ nữa
Khi chiều qua những chiếc bóng đổ vàng
Bố không về
Mẹ ơi thôi đừng khóc
Nước mắt chẳng làm ướt nổi nhân gian
Bố ạ, sáng ngày mưa đã tạnh
Con không khóc đâu
Thật đấy. Chỉ rất buồn
Giống như một ly rượu khi tàn tiệc
Rượu cạn rồi vẫn đọng vết môi son
Bố ạ, con vẫn còn đợi bố
Nghe tiếng cười quen, mùi thuốc lá và...
Những buổi chiều hai mẹ con ngóng đợi
Lẽ nào đã là một thơ ấu rất xa
NHẬT KÍ TUỔI HAI MƯƠI
(Nguyễn Thị Thùy Dung)
Ba ạ. Ngày mai con tròn hai mươi tuổi
Đêm chẳng dài ra để trọn vẹn giấc mơ
Cả tuổi thơ và đến bây giờ
Vẫn thầm ao ước
Giá mình có được
Ánh mắt nhìn của ba cho đủ lớn với tuổi đời
Ba ạ. Mỗi lần bước sang tuổi mới
Con lại thức cùng đêm
Nghe bóng lá ngủ yên bên thềm
Mắc lòng hát cùng miền cổ tích
Đã bao lần chờ đợi bước chân ba mà chỉ là tĩnh mịch
Con ảo tưởng rồi tự dối mình
Xòe bàn tay đếm những sinh nhật đã qua
Giống nhau thôi nhưng lần nào cũng rất lạ
Cứ xúc động cho lòng thôi hóa đá
Ban mai xanh về thắp nến mùa xa
Mẹ bảo:
Ngày sinh con hoa gạo nở tháng ba
Trời được rắc đầy ngôi sao bé nhỏ
Ba ôm con và hướng mắt về nơi đó
Có ngôi sao bay vụt sáng khoảng bình yên!
TÌM CHA
(Bách Hợp)
...
Con tìm cha trong những cõi đi về
Bước chân ai phố vẫn còn in dấu
Con tìm cha đôi mắt trong hiền hậu
Những cơn mưa thấm ướt cả mùa hè
Con tìm cha trong đáy lòng của mẹ
Trong nụ cười trong tâm tính của con
Con tìm cha giữa cuộc sống tuần hoàn
Từ bạn cha đến những người xa lạ
Con tìm cha trong lời kể của bà
Trong hoài niệm, trong hồi ức của ông
Con tìm cha giữa bốn bề vang vọng
Con tìm hoài cha có biết không cha?
(Bai` nay co hoi huong "tieu cuc", mi`nh dong cam nhung ko the dong y' voi chuyen viet tho ma du`ng tu "ba'n o'c" dc)
WA, cuối cùng cũng thi xong môn cuối. Vậy là cũng xong đc năm 2 rồi đấy, nhanh wá. Môn cuối ko suôn sẻ lắm nhưng cũng ko đến nỗi tệ hại. Chấm dứt n~ ngày vật vờ, muốn xem fim hay coi đá banh mà ko yên vì đống bài vở chưa dứt điểm.
Mấy người con trai nhà mình cũng ngộ, nhất là Bìm Bịp ấy, giành xem đá banh với mình… ko lại, bày đặt giận dỗi. Vậy mà đến lúc xong fim, chuyển wa coi đá banh thì mình lại độc thoại trong chuyện bàn luận. Ngó wa, đứa nào đứa nấy ngủ khì, chán thế! Ko xem hết các trận đc (có mấy trận coi dở òm, hơn cả mình tưởng tượng), chỉ thích trận nào… kịch tính & nhiều bàn thắng thôi! Ko hiểu sao mình lại ko ưa “ông” Crouch của đội Anh ngay từ… "cái nhìn đầu tiên". Điệu bộ, kiểu cách, dáng vẻ… nói chung là tổng thể (ngoại trừ tính cách, lối sống là mình ko biết thôi) tạo cho mình cái cảm giác khó chịu thế nào ấy! Vậy mà cũng đem về bàn thắng đầu tiên phá vỡ những áp lực đang đè nặng lên đội Anh trong trận gặp Trinidad & Tobago.
Nghe mình càu nhàu, Bìm Bịp cứ chọc mãi là “cầu thủ yêu thích nhất” của mình, rồi “cho chị số đthoại của nó nè”. Bất ngờ là trận Ghana – Czech, ai ngờ đội “trên cơ” như Czech mà để Ghana “vờn” như “mèo vờn chuột”. Bị thua 2-0 là còn ít đó! Chia buồn với bà, Mandy, Nedved của bà… xấu như chưa bao giờ đc xấu vậy đó!
A ha, mình thắng Bìm Bịp rồi, Pháp-Hàn Quốc: 1-1. Hơ, may mắn là mình “chuyển ý” kịp thời!
Mình biết rồi. Đó là hoa Ngọc lan, cây hoa trong trường mà mình vẫn thắc mắc mãi đấy! Cây cao, lá to, hoa cánh dài, nhỏ, màu trắng, hương thơm hơi hăng hắc. Hà bảo “ngửi nhiều chỉ tổ nhức đầu!”. Có gì đó giống hoa sữa nhưng hoa sữa hắc hơn nhiều. Ko ngờ là chỗ Hà cũng có hoa sữa đấy!
Vào trường Tự Nhiên, vẫn ấm ức mãi tại sao N` ta học n~ ngành “khô khan” mà lại sở hữu 1 khuôn viên như… thiên đường tnày! Nào cây, nào hoa, nào hồ nước, fòng ốc… all đều hơn hẳn trường mình. Mà nói trắng ra ở đây ít ra còn thấy “tầm vóc” of 1 trường ĐH ai như trường mình, còn thua cả 1 trường cấp 3. Con nhóc khéo “an ủi”. Nó bảo “Trời ơi, N` ta khô khan nên mới cần n~ thứ nhân tạo này để lãng mạn bớt. Còn trường mình lãng mạn sẵn đâu cần fải có n~ thứ này” (thêm nữa chắc thành… ướt át nhỉ!). Mà sao ai nghe tiếng “con gái NV” cũng bảo là… ăn nói nhỏ nhẹ, dịu dàng thế ko biết? Con gái lớp mình đã cminh điều ngược lại rồi còn gì!
Lên thăm bố một ngày nắng ráo. Mới khám fá ra một điều: thật ko thể tin đc là ở chỗ bố lại có n` phượng đến vậy, rực rỡ, thắm đỏ lối đi. Chợt nhớ câu hát “hoa rơi như cơn mưa tươi thắm n~ con đường”. Fải rồi, xưa nay có bao giờ mình lên thăm bố vào thời gian này đâu! Con hẻm thay đổi nhiều wa’, ồn ào hơn, “hoang tàn” hơn, suýt chút mình nhận ko ra. Mấy nhà hàng xóm cũng vậy, có nhà dời đi, có nhà trở nên “xấu xí” hẳn!
Ko đc họ quân sự vào T.7. Bởi vậy mới nói N` hiền luôn gặp n`… trắc trở! T.8 học chung với mấy N` bị rớt, đủ trường, tạp nham! Lại ko đc “chính sách” như đợt đầu. Thôi kệ, dù gì cũng có vài ba đồng minh.
Hết mình rồi tới Hà. Con nhóc làm gì mà nhầm lẫn môn thi hôm nay. Đến trường với kiến thức của môn LLVH con` bai vở môn LSBC thi` chua đụng đến. Ko biết là may hay rủi, môn này thi đề mở, vậy mà tập sách của nó lại đang ở… đáy vali, chưa lấy ra nữa. Đáng đời bà chưa, đểnh đoảng. Còn Q nữa mới sợ, sáng mai thi, tối thức xem World cup het 3 trận, nhất định ko bỏ trận nào, chẳng bù cho mình gì cả!
Co`n 2 môn nữa thôi, cố lên! Mi`nh có thể ỷ y mới năm 2, nhưng mình sợ lặp lại 1 lần nữa như cái đợt lớp 12, đến giờ vẫn còn thấy tiếc. Có lẽ đó là điều hồi tiếc duy nhất trong chuyện học tập cấp 3, dù rằng mặt bằng chung mình cũng chẳng giỏi gì. Chỉ vì nó là… môn Văn. Mình đã để vụt qua cơ hội thi HSG cấp TP, chỉ vì lơ là trong 1 bài kiểm tra. Có ai ngờ nó lại là bài q’ định cơ chứ! Thành ra dù n~ bai` sau toàn 8, 9 & dù cũng có mặt trong lớp bồi dưỡng đi thi nhưng mình vẫn ko đc chọn! Hồi ấy cứ ấm ức mãi vì thầy ko cho cơ hội khác để thể hiện, như một bài thi sau khoá bồi dưỡng để chọn ra người được dự thi chẳng hạn.
Giờ, sau khi đã cầm tấm bằng tốt nghiệp Trung cấp, sau khi đã tập tành - làm quen với công việc, sau khi đã vào Đại học và biết nó chẳng là gì to tát như hồi đầu, nhưng mình hiểu trong sâu thẳm tiềm thức của n~ N` như chị, vẫn là khao khát được học đến nơi đến chốn, vẫn là nỗi hối hận vì đã từ chối cơ hội đó - thời còn bồng bột!
Muốn đi mùa hè xanh quá nhưng ko còn cơ hội nữa. Năm nay trường mình ko đi tỉnh nên chẳng có đợt 2 để mà đi. Lại về đúng Quận 7 công tác cơ chứ, nếu có tham gia được, đi đâu cũng đụng người quen chắc… mắc cười! 1 tháng học quân sự, ko biết có ở trên đó luôn ko. Hay đi - về? Lưỡng lự wa'! Mà biết mình quá rồi, thà ở trên đó, chứ đi về ko ít thì nhiều cũng cúp mãi cho xem. Ai dựng đc mình dậy lúc 5h sáng mà vẫn “bình an vô sự” mới hay đó!
Cứ vào khoảng thời gian này tâm trạng mình lại thất thường. Hôm qua đang cười tươi, tung tăng, hôm nay có thể lang thang hết nơi này đến nơi kia rầu rĩ như kẻ mất hồn. Đói mà không muốn ăn. Triệu chứng kiểu này bảo đảm mấy thầy lang mang tên... bạn mình sẽ bảo là xì dầu bốn cho xem! Không phải là thật sự có chuyện không vui, đôi khi chỉ là những chuyện nho nhỏ, những cảm xúc mơ hồ khi bắt gặp một cơn gió mạnh, một cơn mưa, cử chỉ của một ai đó… Tháng sáu mùa mưa, tháng sáu mùa thi, tháng sáu là tháng năm âm lịch, tháng sáu khắc khoải với một người...
Mới biết đến Ngày của cha, cũng vào tháng sáu – ngày 18. Năm nay, lần first biết đến ngày này, cũng ko cách xa bao nhiêu với “ngày của bố”. Tối, “nghe” thoảng trong gió mùi nhang bài, chắc là toả ra từ một cửa hàng bán đặc sản Bắc. Thỉnh thoảng nhà mình cũng có nhưng chỉ dịp giáp Tết thôi. Chỉ 2 điều gắn mình với kí ức thời còn bé, tất nhiên là ở trong này chứ ở quê thì làm sao mình nhớ nổi! Đó là mùi nhang thơm và hương thơm của xà bông Co. Lý do tại sao có những khoảnh khắc mình chạy tới chạy lui một con hẻm sực mùi nhang thơm, hay lần first đến siêu thị, mình không thể không dừng chân trước kệ xà bông Co. như gặp lại một “người quen” đã xa từ lâu lắm, dù ko mua. “Nghe” hương thơm của Co., lại hiên ra khung cảnh gia đình mình ngày trước. Ấm lòng và hay hơn nhiều những kí ức đau lòng mà mùi nhang bài gợi ra. Vậy mà ko bỏ được cái nào. Cứ như “hai mặt đối lập của một chỉnh thể” vậy!
Đang băn khoăn chuyện T. thì T. đến thật . Vẫn tươi tỉnh, dí dỏm chứ ko “trầm cảm” như tự nhận khi nhắn offline cho mình. Dứt quách cái tình cảm ko có tương lai ấy đi T. Có tình cảm với… mình làm gì rồi khổ thế, ko gian lại cách trở thế này? Có tình cảm với 1 con bé thất thường chỉ “khổ” thôi T. a`. Tưởng là gán ghép, giới thiệu cho vui ai ngờ T. lại nặng tình cảm đến vậy! Lúc đầu nghe T. tâm sự mình còn ko biết cô gái đó là ai, vì đã 2 năm rồi mà… Cứ là bạn của anh H. của gia đình mình thì tốt hơn, T. ạ!
Quýnh chân trước cơ man hàng hoá, đông đúc người và xôn xao tiếng nói cười hạnh phúc. Bất chợt hỏi mình sao ko thể bớt đa cảm, bớt thất thường để lòng mình phẳng lặng hay tối thiểu là cho T. một cơ hội? Đọc VTM, xem fần cung sao, bao giờ cũng vậy gộp hai cung lại mới ra… mình. Tuần trước chẳng đúng đc 1 chữ nhưng tuần này… trùng hợp đến lạ! Như cái lần đọc câu đoán trúng, mình đã… hớn hở cả đêm!!
Lên rừng mãi rồi lại thèm nhìn thấy biển... Với người bình yên, sao với ta mãi ồn ào?
Này là sóng
Ôm vào cho đỡ nhớ
Này là mây
Bay bổng tận trời xa
Níu vào nhé
Gió lùa cho khỏi ngã
Em mãi là cây
Anh mãi gió cợt đùa!
Hic! That ko the nao dien ta noi su bat ngo, sung sot cua minh trong buoi thi sang nay. Mi`nh da tu tin, ung dung voi mon nay biet bao nhieu. Bao nhieu lan mi`nh da nghi, can than cho da~, cuoi cu`ng lai “chet” ngay cai tat de tin nguoi. Nhung ma` ai chu, lai la` nho’c Ha`. No von dau co be boi trong ba cai chuyen bai vo hoc thi?
Tra’ch nguoi ta truoc het cung trach mi`nh. Cai tat di hoc bua duoc bua mat, bo dung nga`y cuoi cu`ng co dan noi dung on thi. Luc on bai minh cung da tung nghi “sao bai co thi it the nay?”, roi lai ko kiem tra tuo`ng ta^n. Du` gi` minh cung~ chi bo co’ 1 ba`i. 20’ doc luot qua chac cung nho nho’ duoc cai gi do de them diem. Cu`ng lam no’ chiem 1/3 so diem chu nhieu, ma` chua chac ra nua la!
Gap nho’c Ha`, mi`nh da “e e” kho’c than voi no’. Va`i dua cung than ca’i ba`i mi`nh bo la` kho’ nuot nhat. Vua nhac den no’ da nghe thay giam thi doc de “Quan diem ve dong nghia- trai nghia”. Toat ca mo^ ho^i ho^t khi cau co`n lai trong de^ la` 1 fa^n rat ngan, trinh bay chung vai ba do`ng!
Quay sang nho’c Ha`, 2 dua nhan rang cuo`i. Ko co’ co hoi de^ go~ diem! Noi dung thi den 7 bai, ai ngo co^ lai cho ca’I de oai oam nhu the^! No biet noi dung thi nhung chua hoc kip ba`i nay. Co`n mi`nh thi` vuong phai “tai nan” vi` tap cua no’. Xong fim 2 dua, ngoi can but den het gio.
A^m uc, a^m uc chet ma^t thoi!! Neu biet noi dung on thi, day la` de^ “de xoi” nhat! Bat tay cu`ng thi lai. Nhung la`m sao cho he^t tuc day ha troi???