Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Wednesday, October 8, 2008

17 năm đã trôi qua

Tình cờ gặp cô, ở ngay nơi ồn ào này. Đi với một cậu bé chừng 8 tuổi, cô trông già mà… trẻ. Gương mặt xương xương và cái nét ko lẫn vào đâu đc. Ngờ ngợ mãi rồi cũng hỏi thăm cô. Mình nhớ cô đã đành, bất ngờ ở chỗ chỉ cần tự giới thiệu tên mình là cô nói vanh vách luôn tên của cả 4 chị em. 17 năm đã trôi qua rồi còn gì…

Nhà cô vẫn ở chỗ cũ. Nhà mình chẳng dịch sang trái hay sang phải 1 cm nào. Cách nhau độ hơn 200m, ấy vậy mà cứ như là bặt tin nhau. Ko nhận ra nhà cô, dù về nhà hỏi mẹ mới nhớ ra đó là nơi mình cũng năng lui tới. Cô cũng chẳng thể tìm ra đc nhà mình khi nó đã ko còn vườn cây um tùm thưở xưa. Nhiều thứ đã thay đổi hết rồi. Cô hỏi thăm mấy chị em và ngớ ra: “Chắc giờ này mấy đứa nói giọng Nam hết rồi hả, hồi đó nói cô ko nghe đc gì hết…”. Đến lượt mình hỏi thăm cô nhưng biết sao bây giờ khi hỏi đến gì cũng chạm vào nỗi đau của cô. Anh lớn… “À, thằng bé… mất đc 3 năm rồi!”. Còn bé này? “À, ừ…” rồi ko muốn chạm đến nữa. Thầy cô khác, người mất, người thôi nghiệp gõ đầu trẻ, người chuyển sang làm hiệu trưởng một trường vùng ven hơn. “Con nít dạo này khôn hơn nhưng ko ngoan như mấy đứa hồi đó!”…

Mới đây mà đã 17 năm. Nhớ gương mặt cô lẩn sau đám đông ồn ào chật kín trong tiếng mõ lóc cóc ở không gian chật chội và nhang khói mịt mùng. Nhớ cầu vồng lần đầu tiên nhìn thấy trong một cơn mưa chiều cấp 1 với cái dáng cao cao và cái hất tóc rất đặc trưng của thầy phụ trách lớp 4… Cả 5 chị em đều học chung một trường cấp 1, đến 4 chị em từng học qua cô ở cấp lớp đầu tiên và ít nhất 3 người từng có chung thầy cô phụ trách. Ngày ấy nhà mình là một gia đình cá biệt, cá biệt ko phải chỉ vì cái giọng trọ trẹ trong thời điểm tìm đỏ con mắt chột con ngươi mới thấy được một người đồng hương đồng khói. Cá biệt ko phải chỉ vì những điểm số vượt trội từng có người nổi đình nổi đám hay do mấy chị em cùng học chung một trường mà còn là cái nheo nhóc và cả sự thương tâm đc xem là ko ai ko biết…

17 năm đã trôi qua. Những dãy phòng học mới, ngôi trường mới, thậm chí cái tên cũng mới. Giữa góc ngã tư, cách nhà mình hơn trăm mét, nơi giao nhau của hai ngôi trường cấp 1, cấp 3, sắp mọc lên một tòa cao ốc thương mại 18 tầng. Cô bảo Quận từng xin xây một trường cấp 2 ở đó cho đủ bộ cụm trường nhưng nghe đâu “ngoài vùng kiểm soát”. Lúc chia tay, cô định nói thêm gì nữa, nhưng ngả rẽ về nhà đã ngay trước mặt, chỉ còn kịp nghe: “Hồi đó em trắng bóc, sao giờ đen thế này?!”. Dáng cô vẫn gầy gò. Chừng 3 năm nữa về hưu. Cậu con trai có vẻ ốm yếu. Trong cái nheo mắt của cô là một cuộc đời nhiều đau khổ và buồn tẻ. Ai biết đc, cô cũng từng là sinh viên hai trường điểm một thời: Kinh tế và Văn khoa…

17 năm đã trôi qua. Thỉnh thoảng gặp lại người xưa, mẹ vẫn cùng nhau ôn việc cũ chỉ thiếu điều khóc lóc cùng nhau. Ngớ ra ko hiểu sao có thể vượt qua thời lao đao ấy. “Chỉ thương cho thằng bé nhà tôi, phải nghỉ học giữa chừng, đến giờ vẫn lận đận!”. Bao nhiêu năm bẵng đi ko gặp, vậy mà có những người bất chợt thấy nhau, vẫn có thể nhận ra nhau dễ dàng. Như cô mẫu giáo của mình hồi lớp chồi, lớp lá, gặp lại mẹ vẫn hỏi bé H dạo này ra sao, “Nhớ hồi đó nó hiền và nhát lắm mà?!”. Thì giờ vẫn hiền và nhát có điều hơn 17 năm đã trôi qua, cảnh cũ, người xưa giờ tản mác. Ngoái lại là bao nhiêu điều ko kể xiết. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu nụ cười. Nhớ một người và nhớ nhiều người…

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.