Về nhà!
Những ngày tất bật chưa từng thấy. Mệt. Mắt mỏi dừ mà ko ngủ đc. Thế mới bi kịch.
Từ khi đến tới lúc về, hôm nào cũng mưa. Ko sáng sớm thì chiều tối. Ầm ào. Rả rích. Ti tỉ như mấy đứa trẻ khóc dai, dỗ mãi cũng ko chịu nín. Ở ngay bến Ninh Kiều mà chẳng thảnh thơi ra đấy đi dạo được lần nào! Bi kịch tập 2.
Xong việc lúc 1h sáng. Họp hành và những thứ lặt vặt ko tên. Thêm gần 2 tiếng nữa để có thể nhắm mắt được. Mở mắt ra đã bị giục vì mọi người đang đợi. Ập vào mặt là bài lobby. Ko kịp ăn sáng. Chưa xong thì đã đến hẹn công việc chờ sẵn. Việc để dành lâu dài, nhưng dịp để thực hiện thì chỉ có lúc này thôi. Dồn một cục. Ko kịp ăn trưa. Ngồi hỏi chuyện mà cứ bị giục vì đến giờ lên xe về SG. Ko kịp dọn dẹp đồ. Mỗi người gom phụ 1 món và chờ sẵn, rốt cuộc chẳng biết thiếu thừa cái gì. Lên xe bụng vẫn đói meo. Vật vờ. Vật vờ. Chẳng biết đã đem đi và để những gì ở lại.
Về nhà. Vẫn là cái ổ chuột của mình. Vẫn là cái máy tính khìn khìn, cùi bắp, chạy chậm như ốc sên đội rùa. Vẫn là mẹ với những câu chuyện loanh quanh dòng họ. Rằng một ông nào đó, mà theo bên ngoại thì mình gọi là cháu còn theo bên nội thì mình gọi bằng... anh sắp cưới rồi. Rằng bà chị mừng hụt vì ko đc ra đón mình khi đã chuẩn bị sẵn đồ và tâm thế. Rằng con cá ba đuôi vẫn ngoe nguẩy đuôi dù mình tưởng nó "ngáp ngáp" cách đây cả tuần và... hầm bà lằng thứ trên đời. Nhưng đúng là nhà mình, ko đâu thoải mái và ấm cúng bằng.
Trời lại tiếp tục mưa. Rỉ rả, rỉ rả... Điều may mắn duy nhất là đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu bệnh như những lần đi trước đó. Thanks Ms Tomorrow đã đưa mình về tận nhà!
Những ngày tất bật chưa từng thấy. Mệt. Mắt mỏi dừ mà ko ngủ đc. Thế mới bi kịch.
Từ khi đến tới lúc về, hôm nào cũng mưa. Ko sáng sớm thì chiều tối. Ầm ào. Rả rích. Ti tỉ như mấy đứa trẻ khóc dai, dỗ mãi cũng ko chịu nín. Ở ngay bến Ninh Kiều mà chẳng thảnh thơi ra đấy đi dạo được lần nào! Bi kịch tập 2.
Xong việc lúc 1h sáng. Họp hành và những thứ lặt vặt ko tên. Thêm gần 2 tiếng nữa để có thể nhắm mắt được. Mở mắt ra đã bị giục vì mọi người đang đợi. Ập vào mặt là bài lobby. Ko kịp ăn sáng. Chưa xong thì đã đến hẹn công việc chờ sẵn. Việc để dành lâu dài, nhưng dịp để thực hiện thì chỉ có lúc này thôi. Dồn một cục. Ko kịp ăn trưa. Ngồi hỏi chuyện mà cứ bị giục vì đến giờ lên xe về SG. Ko kịp dọn dẹp đồ. Mỗi người gom phụ 1 món và chờ sẵn, rốt cuộc chẳng biết thiếu thừa cái gì. Lên xe bụng vẫn đói meo. Vật vờ. Vật vờ. Chẳng biết đã đem đi và để những gì ở lại.
Về nhà. Vẫn là cái ổ chuột của mình. Vẫn là cái máy tính khìn khìn, cùi bắp, chạy chậm như ốc sên đội rùa. Vẫn là mẹ với những câu chuyện loanh quanh dòng họ. Rằng một ông nào đó, mà theo bên ngoại thì mình gọi là cháu còn theo bên nội thì mình gọi bằng... anh sắp cưới rồi. Rằng bà chị mừng hụt vì ko đc ra đón mình khi đã chuẩn bị sẵn đồ và tâm thế. Rằng con cá ba đuôi vẫn ngoe nguẩy đuôi dù mình tưởng nó "ngáp ngáp" cách đây cả tuần và... hầm bà lằng thứ trên đời. Nhưng đúng là nhà mình, ko đâu thoải mái và ấm cúng bằng.
Trời lại tiếp tục mưa. Rỉ rả, rỉ rả... Điều may mắn duy nhất là đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu bệnh như những lần đi trước đó. Thanks Ms Tomorrow đã đưa mình về tận nhà!
No comments:
Post a Comment