Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, October 29, 2006

Bien Nha Trang na`y! (29/10/2006)



Nha Trang, biển, biển và biển!img

Cứ tưởng là không thể đi được, do dự mãi... Hấp tấp, vội vàng. 8 giờ 30 xe chạy mà 7h vẫn đang đi chụp hình, 8 giờ kém 10 vẫn còn ở... Q.7. Vơ vội vài thứ nào có thể thấy đc, xách giỏ nhẹ tênh, lúc ấy cả nhà mới biết mình đi NT. Riêng mình thì vẫn chưa tin lắm, chỉ đến khi ngồi trên xe mới biết đi Nha Trang rồi đấy à! Cứ tưởng sẽ đến với NT một ngày hè, có mẹ con H làm hướng dẫn viên, ngờ đâu lại đi lưng tưng như thế này. Lần thứ 3 trong năm đến biển, ngồi hoài, nhìn mãi, tắm liên tục mà vẫn không thấy chán! Ở một KS nhỏ đi chừng trăm mét là ra tới biển. Bởi vậy, hơn 6 giờ sáng qua đến nơi, vài fút để sắp xếp đồ, gần 7h hai chị em đã có mặt tại biển. Biển Nha Trang đúng là khác với biển Vũng Tàu, Long Hải thật. Sóng cuồn cuộn, ầm ào, chẳng thể nào ngồi yên cho sóng đẩy đưa đc như những nơi đó. Biển thấy đủ 3 lớp với 3 màu rõ rệt: xanh ngắt ngoài khơi, sẫm màu lục và trắng xóa ở gần bờ. Cát không mịn mà hơi to hạt, nhàn nhạt màu nắng, chỉ khi sóng "liếm" vào mới mềm mại hơn. Hàng dừa chạy dài tít tắp theo bãi biển, đúng "chất" Nha Trang như trong những bức tranh vẫn thấy! Ko hiểu sao dịp này đi lại hứng chí đến thế. Hai chị em clap, clap liên tục, hình đủ để làm cả một album về Nha Trang: Nha Trang liveshow! Có lẽ khi nào rảnh rảnh chút sẽ thực hiện nó vậy.

Bỏ tất cả những mệt mỏi, căng thẳng, bận rộn sang một bên. Thư thái, thanh thản, chỉ thỉnh thoảng mới gợn 1 chút... trong lòng.

Có phải cát nhiều nên con sóng mới cuộn sâu???

Post tạm tấm hình này lên nhé! Biển Nha Trang này, sóng buổi sáng "hiền" nhất mà còn vậy... Còn hàng tá điều thú vị khác khám fá ở đây. Hẹn gặp lại khi nào về TP.

See you later!img

Tuesday, October 24, 2006

24/10/2006

Dừng lại và... thở! Lâu rồi ko có thời gian để suy nghĩ. Cảm nhận rõ sự mệt mỏi, suy sụp trong người. Nếu Blog chỉ dùng để post niềm vui thì có lẽ ko còn là blog nữa. Nhưng mà mình có đang sa đà vào buồn chán ko nhỉ?? Dù sao thì vẫn phải sống, vẫn phải sống, vẫn phải cố gắng, hãy để tất cả mọi chuyện vào ngày mai...

Cám ơn những niềm an ủi mình đang có được trong khoảng thời gian này. Đã muốn tự mình suy ngẫm nhưng có lẽ chia sẻ thì vẫn tốt hơn, đúng ko!

Quá trễ để nói về 20/10 nhưng mình vẫn muốn nhắc lại. 3 lời chúc + chương trình của nhóm male trong lớp dường như vẫn là chưa đủ, thấy thiêu thiếu cái gì đó! Tự tặng cho mình bài thơ này vậy, biết đến chừng nào có người nói với mình điều này, dù biết chắc mình chẳng thể là nữ phóng viên trong câu chuyện nhưng vẫn mong... Đâu ai cấm người ta mơ ước...

THƠ TÌNH TẶNG NỮ PHÓNG VIÊN

Anh yêu em bố mẹ cản ngăn
Con gái báo chí đoảng và vụng lắm
Đi viết tối ngày vắng nhà thăm thẳm
Anh cưới em về hoá đá vọng thê
Bạn bè anh cũng lắm đứa chê
Nhà báo quyết đoán đỡ mày khối việc
Nhưng cá tính quá đến trời cũng chết
Xưa Tây Thi hiền còn nghiêng nước Phù Sai...
Nhưng tình yêu thì kể gì đúng dở hay
Anh không chọn cho mình quý bà Ja-Can-Cook
Cũng không chọn cho mình một hoa khôi hiền thục
Anh yêu em vì... anh yêu em
Vì em xoa dịu nỗi buồn bằng một ánh mắt êm
Dù ngòi bút luôn tuôn lời bén ngời sắc cạnh
Vì em biết giận hờn cái lần anh trễ hẹn
Dẫu trước đó ngàn lần em kiên nhẫn một nguồn tin
Vì biết em vẫn dịu dàng nép dưới vai anh
Trốn hạt mưa đầu mùa hay tia nắng gắt
Dù trước đó bao lần em tự mình lăn vào dòng khắc nghiệt
Cho Chân-Thiện-Mỹ hiện lên trung thực đến vô bờ
Vì em hỏi: tình yêu chỉ ngắn ngủi hai từ
Sao nhân loại mất cả đời tìm kiếm
Chuyện chúng mình nào đâu phải sự kiện
Phải biết nuôi vấn đề thành một phóng sự hay
Vì em bảo rằng: dù gái hay trai
Hễ dân báo chí đã yêu là mãi mãi
Ừ, thôi mặc kệ mọi người cho anh là vụng dại
Bài bút ký của đời mình, anh nhất quyết đặt tựa: Yêu em

Thursday, October 19, 2006

25 cái xuân xanh (19/10/06)



Sinh nhật Bá. Có quá nhiều chuyện đã và đang xảy ra, quá nhiều mệt mỏi, căng thẳng khiến ko ai còn tâm trạng để có thể háo hức chuẩn bị hay chờ đón sinh nhật Bá đc nữa. Năm nay ko fải là một năm tốt lành, Bá nhỉ!

Mẹ bảo gà sinh tháng 10, thóc lúa đầy nhà tha hồ ăn! Bá còn tự hào vì có một can chi hợp nhau đến lạ: con gà mới! Theo ngũ hành, âm dương, Bá & em ko xung cũng ko hợp, mình chỉ giao nhau ở một chi ma` cả hai cùng hợp thôi! Bá hơn em 4 tuổi, vậy mà ai vào nhà cũng tưởng lầm Bá và em kế sát nhau. Ai cũng gọi nhầm tên Bá và tên em, đến ông ở đây 7 năm với tụi mình mà còn nhầm lẫn nữa là. Thậm chí ko biết bao nhiêu người đã hỏi Bá và em có fải là chị em… sinh đôi ko nữa! Chắc tại vóc dáng em và Bá giống nhau, lại hay đi cùng nhau nên vậy. Bá học trễ nên chỉ hơn em 1 lớp. Lớp 8, em & Bá cùng đến trường. Lớp 10 & 11, em với Bá cũng luôn đi chung. Nhờ đó, em biết đc những cái đuôi cứ theo Bá cả năm lớp 12. Nhưng Bá & em khác nhau nhiều lắm. Bá sốc nổi, bốc đồng và lắm lúc vô tư đến… vô tâm. Bá tự nhiên, nhí nhảnh và thực tế (chứ ko thực dụng). Lắm lúc Bá & em cũng khắc, cũng giận nhau (vì có nhiều "sự nghiệp" em kế tục Bá mà) nhưng chỉ là mâu thuẫn thứ yếu thôi. Em biết mình lắm lúc đã cho Bá leo cây đến khiếp vía nhưng mừ em biết làm Bá nguôi giận nhanh, cũng chỉ có 1 đứa em gái để Bá hợp rơ chia sẻ thôi màimg!

Ngày xưa Bá lém lắm, suốt ngày quấn chân bà ngoại. Nghe bà nội trách thì cũng cố ở nhà buổi sáng, giả bộ đắp gối, đắp chăn lên vờ như đã ngủ rồi lén chuồn sang bà ngoại ngay! Vào đây, Bá là chân chạy đắc lực của mẹ. Khắp vùng này ngày ấy có ai mà ko biết Bá đâu. Có một dạo ra chợ, Bá còn đc 1 cụ bà nhận làm cháu nuôi, hôm nào về nhà cũng có quà của bà cho đến ngày bà ko bán ở chợ nữa thì thôi.

Bá bốc đồng và rất dễ nóng giận. Ai chọc Bá n~ lúc ấy thì cứ y như rằng… tới số người ấy. Bá tung tẩy tất cả, nhưng qua cơn thì chẳng còn gì nữa! Ai ko biết tính, nhất là n~ N` mau tự ái chắc sẽ bị sốc với Bá dài dài. Bức xúc với Bá cũng có nhiều N` lắm, nhưng fần nhiều đều sợ cái cơn tam bành của Bá thui. Điều quan trọng là Bá ko giấu n~ điểm đó ở mình.

Bá nhí nhảnh, luôn khoái chí khi có ai đó buột miệng hỏi "Em khoảng 19 tuổi ko?" <- đc khen trẻ ấy mà! Em hay chọc Bá nhí nhảnh thái quá, chọn đồ hơi chói, có thể tung tăng với những thứ màu mè hoa lá hẹ, lắm lúc lại làm em fì cười vì cột tóc hai sừng như mấy đứa tiểu học. Bá có những món đồ độc chiêu khiến bất cứ… em bé nào cũng fải ghen tị & vòi ba mẹ nó mua cho kỳ đc. Nhưng có vẻ nhờ vậy mà Bá tươi & dạn dĩ hơn em? Nếu Bá chọn nơi làm việc liên quan đến con nít như công việc làm thêm bây giờ thì có thể thành công hơn đấy nhỉ!

Bá ăn vặt nhất nhà, đó là điều ko thể chối cãi! Từ bé, Bá đã vậy rồi, luôn khám fá n~ món ăn mới lạ nhất cho nhà mình. Bá hay thèm… sảng 1 món ăn nào đó, bất kể trái mùa hay giữa khuya khiến mấy lần nhóc em fải lùng khắp khu để tìm mua đc cho Bá. Em vẫn chẹp miệng bảo tội nghiệp cho anh rể tương lai, bình thường đã vậy, mốt Bá mà... ốm nghén chắc anh ấy fải nhiều fen vất vả đây! Vậy nhưng bao nhiêu người muốn vất vả thế mà không đc. Ừ, Bá lắm đuôi nhưng chưa bao giờ để xảy ra scandal nào cả! Ai cũng nghĩ Bá nên nhún nhường với anh một tí. Để kiếm 1 N` thứ 2 có thể làm cho Bá những gì như anh đã làm thì hơi khó đấy! Bá thực tế nhưng ko thực dụng, bằng chứng là Bá đã chọn anh: ko hình thức, ko tài sản, ko điều kiện chỉ mỗi cái thật thà, có nghề nghiệp & yêu chiều Bá thôi. Mọi N` fía anh fát hiện ra tình cảm của anh cũng là vì lần first thấy anh có thể chạy vòng vòng ngoài đường sau hơn 12 giờ đêm chỉ vì nghe Bá nói thèm ăn cái gì đó còn gì…    

Bá mà đọc đc n~ dòng này chắc trợn tròn mắt, ak ak lên mà cười mất. Nhưng cũng ko loại trừ khả năng Bá dí em chạy vòng vòng vì dám kêu là Bá to như vậyimg! Ở nhà, chỉ mỗi em có cái đặc quyền gọi Bá vậy thôi, quen rồi ko sửa đc. Lúc trước Bá cũng bực mình khi em cứ gọi vậy, nhưng một ngày, em thấy bạn em (N` Bắc) gọi chị của mẹ là Bá. Thế là mỗi lần Bá cự, em bảo đó là em gọi thay… con em imgß Bá hết nói đc & dường như cũng có vẻ chấp nhận điều đó! Bá nên tự hào về anh, vì bao nhiêu đứa bạn em vẫn xuýt xoa, ao ước đc như Bá đấy. Anh ko hiểu tâm lý con gái lắm để làm đc n~ việc lãng mạn hơn, nhưng chắc gì những N` khác làm đc vì đó là khuyết điểm chung của con trai mớI yêu lần đầu mừ! Sinh nhật Bá năm nay có thể ko rộn rã, có thể ko mưa tầm tã nhưng chắc anh cũng có cách khiến Bá cảm động như cái lần ôm một con gấu bông to đùng đến nhà mình với tiêu chí "có thể ướt người nhưng ko đc ướt gấu" cho xem! Bá à, ko còn trẻ nữa đâu, thêm 1 tuổi mới nữa rồi, có thể còn nhiều biến động nữa nhưng vẫn mong Bá sớm có một công việc ổn định và luôn hạnh fúc nghen!img  

Monday, October 16, 2006

Chuyen doi thuong



Gần 1 tuần mình ko viết blog. N` chuyện đã xảy ra nhưng giờ mình vẫn chưa đủ hơi để kể đc. Mình đọc đc câu chuyện này & tự nhiên muốn chia sẻ dù có thể có N` cũng ko xa lạ gì...

Ðây là một câu chuyện đời thường, cảm động của nhà văn Nghị Minh (Trung Quốc). Hai nhân vật chính trong truyện đã trải qua những ngộ nhận, bi kịch để cuối cùng nhận ra nhau khi một người không còn nữa trên đời.

Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.
Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh.
Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo: " Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!".

Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy. Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo: "Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả.
Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ? ". Tôi cười: "Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả". Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo: "Ðây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi."
Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm: "Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?".

Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai. Ðiều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Ðàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng.
Ðôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.

Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại: "Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?". Anh trợn mắt: "Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?".
Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.

Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Ðể thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn.
Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo: "Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?" rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài: "Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?".
Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề. Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu.
Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.

Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây?
Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo: "Sắc mặt cậu xấu lắ
m, nên đi khám bệnh thôi!". Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?
Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi.
Tôi tự nhủ "đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng.
Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã.
Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ? Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên.
Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi.
Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện.
Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi: "Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà". Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi.
Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?
Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ.
Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà...
Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.
Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu!
Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.
Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì.
Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết.
Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống.
Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.
Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh.
Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.
Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu.
Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.
Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo: "Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây". Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa."
Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.
"Em có bầu rồi đấy à?".
Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. "Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi".
Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi.
Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.
Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy.
Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa.
Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những t
hức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.
Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.
Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu?
Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời.
Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.
Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?
Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình..., anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...
Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.
Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...
Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình:

Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ... Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở.
Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé.
Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất...
Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:
Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em.
Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé...

Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: "Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ... ".
Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...

Wednesday, October 11, 2006

Ta pi' lu` (11/10/2006)



Tả pí lù, giống tâm trạng lung tung của mình lúc này...

 

Nhóm mình thuyết trình báo SGGP. Lẽ ra thầy fân cho nhóm mình báo TTrẻ kia, nhưng vì nhóm 9 giành nên thôi. Nhóm mình dễ mà, fân sao làm vậy, ko đòi hỏi, thắc mắc! Rõ ràng TTrẻ bao giờ chẳng fổ biến hơn. Mua SGGP còn khó, đến nỗi T. nhóm mình còn "nhầm tưởng" là báo SGGP chỉ có thể được đặt chứ mua thì ko có. Nhưng dù sao mình cũng ko để ý nhiều đến chuyện đó. "Gặp lại" SGGP, thấy có chút gì đó gần gũi. Tờ báo đầu tiên có tác phẩm của mình! Tuy ko fải là báo tờ khổ A2 to bự kia nhưng dù sao cũng là một ấn phẩm của nó, chuyên san ra vào T7. Mình có vẻ thích ấn fẩm này hơn, nó có nhiều trang, mục gần gũi, bay bổng chứ không thuần về chính trị xã hội như SGGP tờ.

Muốn làm một bài thuyết trình thật kỹ về nó nhưng lại vào trễ. Có lẽ là lỗi ở mình khi ko hề biết có một cuộc hẹn họp nhóm lúc 7 rưỡi trước giờ vào lớp. Thành ra cùng với Lê & Nga, 3 đứa lỡ hẹn ngồi tự bình fẩm, đánh giá với nhau. Nhận xét đầu tiên: tràn ngập tin thị trường (ngay dòng chủ lưu thời sự cũng có liên quan đến… nữa là). Nhận xét thứ hai: tin nhiều hơn, có lẽ do SGGP dành nhiều đất cho tin. Nhận xét thứ 3 (có lẽ ko cần thiết): cách viết tin hình chóp ngược ß Bây giờ kiếm tin viết theo hình chóp thường khó hơn nhiều so với hình chóp ngược đấy thôi, đâu cần bàn cãi!

Những nhận xét ấy chỉ cho riêng mình, cùng lắm thêm L. nghe vì nhóm trưởng V đã lên trình bày. Mình nhận thấy rõ sự loanh quanh, vụng hơn nhiều của nhóm mình so với nhóm trước đó. Sự không thống nhất giữa hai thành viên thuyết trình nhưng vậy lại hay, có nhiều ý kiến để chọn lựa. Mình chỉ không đồng ý, có lẽ là từ mấy buổi thuyết trình trước nữa, nhiều người cứ lấy bài ra bình fẩm mà tưởng là tin, làm nhiều lúc mình cũng hoang mang. May có thầy khẳng định lại mới fần nào yên tâm những hiểu biết trước đó.

Mình có tên trong top n~ N` thực hành viết tin mà theo thầy là "ổn". Vài người quay sang… chúc mừng (nghe có vẻ to tát quá) làm mình thấy ko quen. Vui nhưng sợ những hào quang ban đầu. Vui là vì sau hơn 1 năm ko viết tin chính thống, mình vẫn ko bị lạc ngòi bút. Vui vì sau những lo ngại khi ko thể biên tập tin trực diện trên giấy, kỹ năng BT của mình vẫn ko đến nỗi ghê lắm! Kinh nghiệm từ VTM hay nhờ những kiến thức mà mình có đc từ RTC2? Có lẽ là cả 2. Vì dù sao mình cũng đã đem những gì học đc ở RTC2 thực hành tại VTM mà.

Hào nhoáng, đó là vì mình biết mình hay thất thường. Hứng lúc nào thì làm tốt lúc ấy thôi. Sau 2 bài, đến bài thứ 3 hôm nay mình ko tự tin lắm. Thì có bao giờ mình tự tin đâu, if tự tin mình đã ở một chỗ khác từ lâu rồichứ ko ngồi đây viết n~ dòng này! Bạn Q. củng cố thêm vẻ tự ti của mình = 1 câu fán xanh rờn: bạn H mà làm bài này tốt nữa là bạn Q sẽ bao một chầu cà fê. Đính chính lại: 1 ly cafê thì đúng hơn! Tiếc thật, sao ko chịu nói trước khi mình làm bài chứ!Image

                                                _____________________

 

Đọc tự truyện of Lê Vân. Ko fải lĩnh vực đam mê nhưng mình cũng đủ biết đó là ai. Với lại những tự truyện bao giờ cũng thu hút đc sự tò mò của người khác. Cuộc đời của ai mà chẳng hay, chẳng đủ viết nên một thiên tiểu thuyết

"Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời 

Mỗi số phận chứa một điều cao cả" cơ mà!

Quả thực mình cũng ít nhiều có những điều đồng cảm, nhất là cái đoạn: 

Với thói quen một mình chịu đựng từ nhỏ nên dù có ốm đau, bệnh tật thế nào tôi cũng gắng gượng dậy. Tôi chỉ chịu nằm xuống khi không thể nào nhúc nhích được nữa. Vào những lúc ấy, nếu ai đó cho tôi một câu hỏi thăm, một chút ân tình cũng đủ làm tôi òa vỡ.

                                               _________________________

 

Bữa giờ mình bị cuốn vào quá nhiều việc, bài vở khiến mình ko còn đủ thời gian để nghĩ đến những chuyện linh tinh xung quanh, chỉ riêng một chuyện lúc nào cũng có chỗ để xen vào… Trời mấy bữa nay lạnh quá, có những hôm mưa rả rích từ sáng tới chiều khiến bất cứ ai cũng muốn cuộn tròn trong chăn mà ngủ. Trắng trờ
i trắng đất. Có lúc chập chiều mà như thấy đc sương mù lúc ngang qua dinh Thống Nhất. Cơn CC lại hành mình đến mệt mỏi, mùa này bao giờ mình cũng bị vậy! Có cảm giác mình bị "hành" nhiều hơn bình thường, thấy tệ hại hơn mà có kẻ dám bảo mình "có da có thịt" hơn mới ghê!img

                                                _______________________

 

Mặt mình ko vẽ lên bất kỳ chữ "BUỒN" nào, vậy mà có đến 3 N` cùng hỏi vặn mình 1 câu như vậy. Q, L và cuối cùng là… mẹ! Chắc tại nhiều việc linh tinh làm mình rối trí và hay tiu nghỉu vậy cũng nên!

 

Đậu phộng đường. Có lẽ ai ở Sài Gòn mà chưa bị đậu fộng đường vì những con hẻm thì chưa gọi là biết SG! Con đường Tôn Thất Thuyết quen đến vậy, gần mình đến vậy mà đi cả nửa vòng SG mới ra, đúng thật là…img

 

HẺM

Hẻm ngoằn ngoèo

Hẻm quanh co

Hẻm sâu hun hút

Hẻm dọc ngang như bàn cờ thế

Ngày nắng đốt , mái tôn hầm hập nóng

Ngày mưa dầm dề

Bì bõm gánh hàng rong

Văng vẳng tiếng rao

Hẻm hình phễu ngược

Những ngôi nhà to cao

Tuy không nhiều nhưng cũng không phải ít

Nhà sát nhau sin sít

Nhiều tình chòm xóm ,lắm chuyện phiền hà ...

Bao người từ hẻm đi ra

Bao người từ khắp phương xa đổ về

Hẻm ngày mưa dầm dề

Hẻm gió nắng hanh hao

Đã trở thành một vẻ gì rất "phố"

Nơi bắt đầu tình yêu và nỗi nhớ

Đôi khi chỉ là gói bánh tráng từ một gánh hàng rong!

 

Friday, October 6, 2006

Trung thu ko mua... 6/10/2006



Hôm nay là Trung thu mà bữa giờ mình cứ đinh ninh là hôm qua! Có lẽ tạI đường fố rộn ràng và dư âm của chương trình Đêm hộI trăng rằm của M&C mà mình có dịp nghía qua. Trung thu vào cuốI tuần, lạI ko mưa. TrờI chỉ lâm râm, âm ẩm, se lạnh đủ để N` ta dập dìu kéo nhau đi chơi. Khác hẳn mọI năm, Trung thu nào trờI cũng khóc lướt thướt. Cung đường chỗ dinh Thống Nhất bao giờ cũng đông nghịt ngườI xe mỗI dịp lễ tết. TộI cho công ty Vinamit lần này, tổ chức event Trung thu mà chẳng hiểu sao ai nhìn vào cũng tưởng event của… Vinamilk mớI sợ! Lồng đèn treo khắp đường, tưng bừng. Một ngày về sớm mớI thấy đc cái cảnh vợ chồng đưa con cái, ngườI yêu đưa nhau đi chơi Trung thu đông thế nào…

Trung thu. Chưa bao giờ mình dc dẫn đi chơi ở những nơi rực rỡ như thế này, tất nhiên là hồI bé đến trước hôm qua. Trung thu trong mình là những chiếc lồng đèn bằng giấy kiếng tự đi mua hoặc làm lấy, là những ngày mưa sáng tốI ngập sân trường, là những đêm cúp điện tốI thui, chỉ lung linh ánh nến hắt ra từ những chiếc lồng đèn. Cả xóm lung linh. Trung thu trong mình là lễ hộI trò chơi do thầy cô trong trường tổ chức. Quanh đi quẩn lạI cũng chỉ có mấy trò nhưng vui và ấm cúng. ĐộI mưa về trong đêm, tưởng như đã khuya lắm rồI, cầm bánh trúng thưởng và đèn cầy về khoe ông! 

 

                                 ********* 

 

Trung thu vào đúng thứ 6 nên trùng hợp năm nay cũng cúp điện (chỗ mình thường cúp điện định ký vào T6). Ấy vậy mà mình lạI quê béng nó đi. Sáng ra hí hửng đi gửI bài, đĩa A hư. Về nhà mở máy lên chưa kịp chép file sang đĩa mới… cúp điện. Mình đã linh cảm về một trục trặc gì đó vào hôm nay nhưng ko nghĩ dc chuyện cúp điện. Nhà đèn lãng xẹt, vô duyên! Đi khắp chỗ này đến chỗ kia thữ đĩa A, cuốI cùng dừng chân ở toà soạn mà vẫn bó tay, bó cẳng! Lo sốt vó vì hôm nay gút bài, tiết tin của thầy lạI đang dí tớI nơi…

Vào lớp vớI tâm trạng mệt mỏI đầy lo âu… Thế nên khi bạn Quang đen xì xàm cái gì đó liền bị mình gắt cho 1 chặp, nghĩ lạI thấy tộI lỗI quá chừng!

RồI thì cũng ổn, nhưng tất nhiên bài ko lấy ra đc vì đến 7h chỗ mình mớI có điện. Đã có lúc mình muốn gỡ CPU đem đi đâu đó để lấy bài ra nhưng ko có thờI gian để làm… May mà ko có gì ảnh hưởng lắm. Chỉ tiếc cho mình, đi toong một ly trà + 1 ly CF + 1 đêm trắng ko dc gì cả!

PhảI công nhận mình… bướng đến lạ kìimg! Thà ko đả động gì thì thôi, ai mà nhắc tớI nhắc lui là y như rằng mình cố tình làm điều… ngược lạI. Khổ thân những ngườI phảI chịu đựng cái tính khí đó của mình!

 

                             ____________________________________

 

Đọc đc một câu chuyện gia đình của Mai Phương Thuý. Thú thật mình có biết, có quan tâm chút chút nhưng ko fai lĩnh  vực yêu thích nên mình chẳng tìm hiểu làm gì. Chỉ tò mò khi nghe thông tin có ngườI fa`n nàn fục trang của Cún bông dc thiết kế vớI cái lúp y hệt vương miện của Nam Phương hoàng hậu thì Cún nhà ta làm sao có cơ hộI để độI lên đầu bất kỳ chiếc vương miện nào khác? Cả cái góp ý có thể là hơi khó tính nhưng không hẳn vô lý của một độc giả vnexpress về lốI ăn mặc của cô Cún sau khi trở về từ Ba Lan. Đành rằng cô nàng Cún đang đạI diện cho vẻ đẹp của cả VN.

Quay lạI vớI câu chuyện gia đình của Thuý. Có lẽ là đồng cảm vớI những ngườI cùng cảnh ngộ cũng nên. Ko ngờ rằng mình và Cún lạI giống nhau ở cột mốc năm 6 tuổi. Mẹ mình & mẹ Cún cũng có quan điểm tương đồng… Chỉ hai điều ấy thôi có lẽ đã đủ để mình nhìn Cún bông khác đi một chút…

Tuesday, October 3, 2006

Bao~... 03/10/2006



Bão! Đâu đâu cũng bị ảnh hưởng. Mưa gió ầm ào còn thấy sợ huồng gì bão! Ngay đến đọc thông tin thôi cũng thấy rùng mình rồI huống gì n~ N` đang trực tiếp trảI qua cơn bão. Ko còn là n~ suy nghĩ trẻ thơ: Bão xong đi nhặt cây trái đầy đường… NỗI đau thật sự. Gió gào thét. Gió lốc hết cây cốI, gạch gộc, nhà cửa. Những tấm tôn dúm dó bay vèo vèo… Ai còn? Ai mất? Những dòng ngườI trở về nhặt lạI tàn tích sau “trận bom” của thiên tai. Bao N` kéo đến chỗ an toàn. Có n~ N` lạI từ nơi bình an đi ra tâm bão, nơi “Ko điện, ko nước, ko tiếng cườI” (mình cũng chùng lòng khi dc chị đọc cho nghe tin nhắn ấy). N~ ngườI ko ngạI những vất vả, đi trong bão với sức gió giật cấp 12 để có đc n~ tấm hình về bão. Những tấm hình ko chỉ là những tấm hình, đó là công sức, là tấm lòng mà chỉ những N` yêu nghề mớI đủ can đảm làm dc!

 

Nhà mình cũng có bão: Bão lòng. Tuy ko quét đi nhà cửa, cây cốI nhưng nó cũng làm mọI N` thất thần, hoảng loạn và tai hại nhất là nó đã quét đi niềm tin và tiếng cườI vui vẻ thật sự trong nhà…

 

MẶT BÃO (Trần Đăng Khoa)

Bão đến ầm ầm
Như đoàn tàu hỏa
Bão đi thong thả
Như con bò gầy
Xanh đẹp là cây
Bão vặt trụi hết
Mặt bão thế nào
Suy ra cũng biết...

 

BA VẮNG NHÀ MÙA LŨ

Ba vắng nhà mùa lũ

Làm thợ hồ chốn xa

Cho ngườI ấm giấc ngủ

Để lạnh lẽo nhà ta

 

Ba vắng nhà mùa lũ

Con mớI bảy tuổI đầu

Mẹ vẫn thường trăn trở

Những nhọc nhằn lo âu

 

Ba vắng nhà mùa lũ

Nghe tin lũ ở nhà

Lòng bồn chồn xót xa

Bốn bề như bão nổI

 

Ba trở về mùa lũ

Giữa đêm rằm Trung thu

Hoá thân làm chú CuộI

Nhà mình ấm thương yêu

 

Ba trở về mùa lũ

Mẹ bỗng hoá chị Hằng

Cho con làm Thỏ Ngọc

Cùng vui đùa dướI trăng!

H.V

 

MẸ VẮNG NHÀ NGÀY BÃO (B. H)

Mấy ngày mẹ về quê
Là mấy ngày bão nổi
Con đường mẹ đi về
Cơn mưa dài chặn lỗi

Hai chiếc giường ướt một
Ba bố con nằm chung
Vẫn thấy trống phía trong
Nằm ấm mà thao thức

Nghĩ giờ này ở quê
Mẹ cũng không ngủ được
Thương bố con vụng về
Củi mùn thì lại ướt

Nhưng chị vẫn hái lá
Cho thỏ mẹ thỏ con
Em thì chăm đàn ngan
Sáng lại chiều no bữa
Bố đội nón đi chợ
Mua cá về nấu chua

Thế rồi cơn bão qua
Bầu trời xanh trở lại
Mẹ về như nắng mới
Sáng ấm cả căn nhà...

 

BÃO (Tế Hanh)

Cơn bão nghiêng đêm

Cây gãy cành lá bay
Anh nắm tay em

Qua đường khỏi ngã


Cơn bão tạnh lâu rồI

Hàng cây xanh thắm lại
Nhưng em cũng xa rồI

Và cơn bão lòng ta thổi mãi…  

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.