Bão! Đâu đâu cũng bị ảnh hưởng. Mưa gió ầm ào còn thấy sợ huồng gì bão! Ngay đến đọc thông tin thôi cũng thấy rùng mình rồI huống gì n~ N` đang trực tiếp trảI qua cơn bão. Ko còn là n~ suy nghĩ trẻ thơ: Bão xong đi nhặt cây trái đầy đường… NỗI đau thật sự. Gió gào thét. Gió lốc hết cây cốI, gạch gộc, nhà cửa. Những tấm tôn dúm dó bay vèo vèo… Ai còn? Ai mất? Những dòng ngườI trở về nhặt lạI tàn tích sau “trận bom” của thiên tai. Bao N` kéo đến chỗ an toàn. Có n~ N` lạI từ nơi bình an đi ra tâm bão, nơi “Ko điện, ko nước, ko tiếng cườI” (mình cũng chùng lòng khi dc chị đọc cho nghe tin nhắn ấy). N~ ngườI ko ngạI những vất vả, đi trong bão với sức gió giật cấp 12 để có đc n~ tấm hình về bão. Những tấm hình ko chỉ là những tấm hình, đó là công sức, là tấm lòng mà chỉ những N` yêu nghề mớI đủ can đảm làm dc!
Nhà mình cũng có bão: Bão lòng. Tuy ko quét đi nhà cửa, cây cốI nhưng nó cũng làm mọI N` thất thần, hoảng loạn và tai hại nhất là nó đã quét đi niềm tin và tiếng cườI vui vẻ thật sự trong nhà…
MẶT BÃO (Trần Đăng Khoa)
Bão đến ầm ầm
Như đoàn tàu hỏa
Bão đi thong thả
Như con bò gầy
Xanh đẹp là cây
Bão vặt trụi hết
Mặt bão thế nào
Suy ra cũng biết...
BA VẮNG NHÀ MÙA LŨ
Ba vắng nhà mùa lũ
Làm thợ hồ chốn xa
Cho ngườI ấm giấc ngủ
Để lạnh lẽo nhà ta
Ba vắng nhà mùa lũ
Con mớI bảy tuổI đầu
Mẹ vẫn thường trăn trở
Những nhọc nhằn lo âu
Ba vắng nhà mùa lũ
Nghe tin lũ ở nhà
Lòng bồn chồn xót xa
Bốn bề như bão nổI
Ba trở về mùa lũ
Giữa đêm rằm Trung thu
Hoá thân làm chú CuộI
Nhà mình ấm thương yêu
Ba trở về mùa lũ
Mẹ bỗng hoá chị Hằng
Cho con làm Thỏ Ngọc
Cùng vui đùa dướI trăng!
H.V
MẸ VẮNG NHÀ NGÀY BÃO (B. H)
Mấy ngày mẹ về quê
Là mấy ngày bão nổi
Con đường mẹ đi về
Cơn mưa dài chặn lỗi
Hai chiếc giường ướt một
Ba bố con nằm chung
Vẫn thấy trống phía trong
Nằm ấm mà thao thức
Nghĩ giờ này ở quê
Mẹ cũng không ngủ được
Thương bố con vụng về
Củi mùn thì lại ướt
Nhưng chị vẫn hái lá
Cho thỏ mẹ thỏ con
Em thì chăm đàn ngan
Sáng lại chiều no bữa
Bố đội nón đi chợ
Mua cá về nấu chua
Thế rồi cơn bão qua
Bầu trời xanh trở lại
Mẹ về như nắng mới
Sáng ấm cả căn nhà...
BÃO (Tế Hanh)
Cơn bão nghiêng đêm
Cây gãy cành lá bay
Anh nắm tay em
Qua đường khỏi ngã
Cơn bão tạnh lâu rồI
Hàng cây xanh thắm lại
Nhưng em cũng xa rồI
Và cơn bão lòng ta thổi mãi…
No comments:
Post a Comment