Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Tuesday, November 4, 2008

Ngày lá dát vàng

Ngày cứ trôi vèo vèo qua cửa sổ. Tháng 11 đến lúc nào chẳng hay. Mấy hôm rồi nhìn lên máy tính, điện thoại, cứ ngỡ như là cài lệch hết một ngày. Đầu tháng 11, trời Sài Gòn vẫn lác đác những cơn mưa nhưng cái không khí se lạnh của những ngày thu nắng dịu làm ra đường không ít lần em phải thoáng chút ngẩn ngơ.

Đi trên những con đường dát lá vàng, cứ nôn nao cái cảm giác của hôm qua, hôm nay và ngày mai. Cái cảm giác tươi mát của hương xà phòng C từ ngày còn bé tí. Cái cảm giác của không khí rộn rịp mùa Giáng sinh, giáp tết… và ngoảnh lại, dường như em vẫn chưa làm đc gì!
Có những ngày chạy về trong cái lạnh tái tê. Lắm lúc suy nghĩ miên man những điều ko đầu ko cuối, thắng Kéttt… trước một cái xe bất chợt sang đường. Em lại giật mình, đi chầm chậm lại. Em còn nhiều việc chưa làm lắm. Dù bạn bè em vẫn bảo “Không mợ thì chợ vẫn đông. Ko mày cũng chả ma nào chết!” nhưng em vẫn chưa muốn... làm ma bây giờ. Ừ, đã là ma làm sao chết đc nữa. Dù sao thì tháng 11 này có 2 điều trọng đại và em ko muốn xấu như ma một tẹo nào!
Mùa vẫn trôi rầm rập qua ngõ nhỏ. Con phố của em ngày trước mỗi bận mưa đều ngập cả vào nhà. Trời vừa ngớt người ta túa ra đường đi kiếm đồ đạc, trẻ con thì được nghịch nước một trận tưng bừng vui lắm còn em chỉ sợ nhất cái ý nghĩ điện dưới nền nhà chập mạch mà cả nhà đang lênh láng nước thôi. Em sợ những lúc tối trời trong cái ko gian ẩm ướt, lội bì bõm...

Có lúc em vẫn tiếc chưa ra đc Hà Nội những ngày thu. Mọi người vẫn bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa này. Những con phố đầy hoa, những cái hồ mênh mang nắng. Vậy mà giờ đây, em thấy mình may khi ko ở Hà Nội mùa này, ko phải trở lại cái cảnh bì bõm trong nhà một lần nữa, vì Hà Nội đang mùa nước nổi. Em cũng chẳng thể lãng đãng với cái nắng cái gió và cái se lạnh trong này được bao lâu, vì em biết ngoài kia đang mùa nước nổi. Thấy người ta đặt nơm bắt cá ngoài đường, buồn mà phải cười. Thấy người giàu cũng khóc, người nghèo càng khóc dữ hơn. Người ta bảo thiên nhiên đang nổi giận, ko có thiên tai nào vô cớ, chẳng có phúc lành nào ko lý do...
"Con đường Hà Nội của em" cũng đang bị chặt bớt cây, chẳng biết mùa gió, mùa bão hay mùa làm nhà, chỉ thấy đi ngang cái khoảng trống hụt hẫng ấy, chênh chao gì đâu... Rồi 1 năm hay nhiều năm nữa, có thể em vẫn gọi đó là con đường Hà Nội nhưng biết đâu chừng là con đường của một Hà Nội mùa nước nổi...

2 comments:

  1. ok nhất entry câu này "ko có thiên tai nào vô cớ, chẳng có phúc lành nào ko lý do...
    "...

    ReplyDelete
  2. T thích cái tít nì, giống như là đi trên vàng SJC vậy, kekeke. Sorry vì hok nhớ ngày sn của bà hé, quên chúc mừng rùi. Chúc muon cho sao ko ne`? Chúc ba ăn ngon chóng lớn để còn lây' chồng nữa chứ! Thay cái avarta đi, nhìn bà ốm giong y như t vậy đóa, hic hic. xí lắm.

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.