Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, November 30, 2008

Những mùa đông của mình (30/11/2008)

Mấy bữa nay lạ. Gió lạ, thổi lộng hơn. Gió đến chênh chao. Trời cũng lạ, lạ đến nôn nao. Cứ hanh hanh, se se, chợt lạnh như… mùa đông đã về. Khát khao một vòng tay. Khát khao một nỗi nhớ. Nhớ để… tìm quên.

Những ngày này cứ muốn vi vu ngoài đường, ngắm thiên hạ từng đôi dập dìu xuống phố. Ta với mình cũng một đôi, mỗi đứa một nửa chênh chao ghép lại. Những mảnh ghép rời rạc nhưng… logic.

Những ngày này, phố đang đổi màu. Màu xanh của lá, của những cây thông Noel đang đến gần. Màu đỏ của những ánh đèn lấp lánh, đỏ của sắc phục ông già tuyết, đỏ của những hộp quà xinh xắn và đỏ của những lá trạng nguyên ước vọng bay cao…

Em đang đi trên những con đường ngày đông sảng khoái. Ấm áp lòng trước những nhắn nhủ "trời bắt đầu trở gió"… Xen đâu đó là giấc ngủ mộng mị. Mơ về những tháng ngày đã qua, những gương mặt thân quen hiện diện trong một vị trí khác, vai trò khác. Và đâu đó là mơ về... anh. Thương những con đường đang đi biết đâu chừng lạc lối. Muốn níu giữ mà bất lực. Muốn hối thúc cũng chẳng đặng đừng. Thờ ơ, thờ ơ rồi “lạc tay nhau chẳng hiểu tự bao giờ”. Chỉ những ngày gió lạ, như ngày hôm qua, như ngày hôm kia, lại xốn xang, lại buốt lòng.

Em đang đi trên những ngày mùa đông của mình. Vẫn toét miệng cười vì niềm vui của người khác. Vì ai đó bảo: “Này em, em tươi nhất khi cười. Tươi lắm! Chẳng như mọi người, lúc bình thường trông em buồn, buồn đến lạ!”. Thế mà có lúc qua cơn mộng mị, thấy khóe mắt mình có nước. Nhớ đâu chừng là của một niềm vui chưa trọn vẹn, chưa kịp thành hiện thực, dẫu nó thực, như em.

Sắp hết tháng, trời SG lập đông. Em nhớ, những mùa đông của mình...

Monday, November 24, 2008

Mùa hoa cải bên sông

Rõ ràng là ko đam mê màu vàng, vậy mà chả hiểu sao vẫn cứ chùng lòng trước màu vàng rực rỡ của hoa bò cạp nước và hoa cải. Vàng như màu nắng. Xem lại vài lần, vẫn ko rời mắt đc.
Cái cảm giác ấn tượng đến sững sờ trước triền sông vàng rực màu hoa cải trong bộ phim Mùa hoa cải bên sông vẫn luôn vẹn nguyên dù mình xem nó từ hồi còn bé tí. Ấn tượng đến độ ko nhớ tên phim, ko nhớ tên nhân vật, diễn viên, cốt truyện mà gần chục năm sau vẫn cứ mê mải tìm cho ra chỉ với cái từ khóa "hoa cải vàng".
Nhớ cái 'ký ức vàng" với vườn rau cải trổ hoa của mẹ. Nhớ cái khốc liệt "đi qua lời nguyền" của những số phận trong
Mùa hoa cải bên sông. Nhớ mình đã từng ao ước được chìm đắm trong cái ko gian vàng rực của một triền sông đầy hoa cải... Trong trẻo, nguyên sơ, lộng gió mát lành...
Tình cờ bắt gặp, như bắt gặp màu của ký ức, mà ký ức lúc nào cũng đẹp và êm đềm...img


img
img
Vườn hoa cải dưới chân đê sông Đuống khoe sắc vàng trong tiết trời đầu đông.
img
img

img


img



img
Lung linh dưới nắng hoàng hôn.
(Nguồn: Vnexpress)

Sunday, November 23, 2008

Đèn xanh, đèn đỏ (23/11/2008)



Có một ngày ra đường, bạn bảo: “Hôm nay xui thật, đến cột đèn nào cũng đỏ là sao?!” và toe toét với những ngày ra đường “xanh” một mạch. Ai cũng muốn chạy nhanh hơn chứ có ai muốn dừng lại bao giờ.

Cuộc sống tất bật. Cứ chạy, chạy, chạy. Để rồi có những ngày ra đường thèm một cái chốt đèn đỏ, để có một cái cớ dừng lại. Để kịp gài lại chiếc áo khoác giữa lúc những hạt mưa nặng trĩu, lạnh ngắt quất ran rát vào người, tê tái.

Thèm một cái chốt đèn đỏ, dừng lại để kịp mang vào chiếc khẩu trang giữa khi đường khói bụi mịt mùng. Để cột lại dây giày hay để chỉnh lại chiếc mũ cho ngay hơn...

Chẳng phải là ko thể dừng lại nhưng cứ bị cuốn theo những dòng xe, những dòng người vội vã. Chạy, chạy, chạy, rồi chẳng biết mình đang làm gì. Cần một cái cớ để dừng lại như là... đèn đỏ.

Có những ngày, thèm một cái đèn đỏ để dừng lại. Để nghĩ suy và để... thở, dù chỉ là một vài khắc thôi…

Tuesday, November 18, 2008

Người xưa

Có một ngày, người xưa gọi lại, đôi khi chẳng biết nói gì, chỉ để chúc em một ngày Chủ nhật bình an.
Có một ngày, người xưa gọi lại, lúng búng chẳng thành câu, chỉ để biết em đang làm gì. Chỉ để thẩm định lại cái tin đồn em sắp lên xe bông.
Người xưa nhát, nhát hệt... em hồi xưa ấy. Có đôi khi em thấy mình có lỗi, như nợ người ta một điều gì đó chưa trọn vẹn.
- Thế khi nào thì lấy vợ đấy?

- Khi nào bà... có chồng!

- Chờ đc ko, sẽ lâu đấy!

- Đc chứ, cứ chờ xem...

Ừ, cứ chờ xem. Em đã chột dạ. Người xưa nói câu em từng nói với một người nào đó. Dẫu là trong mơ.
Có những ngày người xưa ko gọi đến. Dù là lúc em hạnh phúc. Dù là khi em đau khổ. Người xưa ko biết. Em cũng chẳng cho biết. Ko có những sự cố như trong phim, để thẩm định xem người xưa với em là gì. Chỉ là dõi theo rồi thỉnh thoảng gọi đến, để yên tâm rằng em vẫn ổn.
Trách người xưa nhát. Giá nói một lời để em dứt khoát hẳn cho xong. Ko có cảm giác nợ ai một điều gì đó chưa trọn vẹn. Ấy vậy rồi mà em cũng là một người xưa từng nhát. Ko dám chạy đến. Ko dám vấp ngã. Rồi cứ hâng hẫng, chông chênh, chan chát như chén nước mắm chưa đủ vị.
Liệu có một ngày, em sẽ lại quay về với người xưa??

Saturday, November 15, 2008

NHẬT KÝ NGÀY TỐT NGHIỆP - 4 năm cho một phút này! (15/11/08)



imgVậy là tụi mình cũng tốt nghiệp!

May giật mình tỉnh dậy trước khi trễ giờ. Trời se sẽ lạnh và trong xanh lạ lùng. Ko hiểu vì hôm nay mình tốt nghiệp hay lâu rồi ko dậy sớm giờ này mà thấy trời… đẹp hơn bao giờ hếtimg! Xúng xính áo dài (ý là một vài… ai đó), áo ngắn. Bên cạnh là người thân, bạn bè. Râm ran trò chuyện, tròn xoe mắt nhìn nhau. Có những người từ hôm thi tốt nghiệp đến giờ mới thấy lại. Trông ai cũng xinh ra.

Hà còi đến muộn, mình “thay quyền” nhóm trưởng mà lại dành chút thời gian để lê la phiếm chuyện cùng Táo, Huy và ai ai đó của Đầu gà. Táo bảo thấy nhiều người lạ lẫm quá… Còn Huy thì kêu lớp mình dạo này nhiều… hung nô (tóc lơ phơ như râu ngôimg). Xí xớn mặc lễ phục, chụp ảnh hết chỗ này đến chỗ kia rồi mới vào hội trường.

Hội trường mới, chật kín khách mời lẫn phụ huynh. Những tiết mục biểu diễn của lớp. Nhóm múa với bạn T.H cứng đơ như khúc gỗ nhưng lúc nào cũng tạo thú vị. Nhóm hát của Ngiu, cũng cứng đơ trên sân khấu vài phút vì bị lỗi âm thanh, nhưng lúc nào cũng có Tài gào thét ủng hộ “Chị Q ơi cố lên!!”img. Bài hát Hạ cuối của bạn MA, những slide hình với những lời “bộc bạch” tếu chưa từng có hay những lời bình dí dỏm, vui nhộn mà bảo đảm “khổ chủ” ít ai ngờ. Chỉ có khán giả là cười bò với đam mê… nuôi chó từ lông xù đến lông sa, đuôi dài, đuôi cụt; rồi ước mơ… lấy chồng; suy nghĩ “Ba tui là công nhân, mẹ tui là nông dân, còn tui chưa biết là…” hay lời thú nhận: “Lúc trước tui hay làm thơ tặng lớp nhưng từ hồi có vợ tui ít thơ thẩn”…

Những tiếng nhạc rộn rã mỗi đợt lên nhận bằng. Xen lẫn đâu đó là tiếng “oe oe” (đoán chừng của bé Hana) khiến ai cũng ngoái lại thắc mắc rồi bụm miệng cười… Kết thúc bằng những slide hình các tổ trong lớp, hình ảnh hành lang và căn phòng C303 quen thuộc. Những khoảnh khắc lén đọc… truyện tranh trong giờ học hay ăn hàng giờ chơi. Tiếng nhạc rộn rã Ooki na furuidokei với lời bài hát “Tiết học cuối cùng” của Trang ù. Những người như mình biết thông tin này rồi thì ko ngạc nhiên, nhưng đâu đó vẫn có tiếng trầm trồ: “Lớp mình nhiều người… giỏi thật!”. Thì lớp mình… giỏi mà. Chẳng phải trong báo cáo tổng kết, cô “quyền trưởng khoa” đã bảo lớp mình là lớp có thành tích học tập và hoạt động cao nhất trước giờ còn gì!img


P1010037


Nấn ná lại trong bộ lễ phục, để giữ lại khoảnh khắc này. Từng chút. Từng chút. Chụp đủ kiểu ảnh với những người thân thiết. Tiếc vì cô Chủ nhiệm ko dự lễ đc vì bệnh. Tiếc vì chưa chụp được với Ngiu. Tiếc vì Cua đến và về rất vội. Tiếc vì Chích gấp gáp, cập rập với công việc. Nhưng vui vì Mẹ và Dân đến kịp lúc mình lên nhận bằng. Vui vì bạn Kim Cương đã đến và làm “phó nháy” cho mình với Hà còi. Vui vì những khoảnh khắc “4 năm cho một chút này” như lời Hạnh chuồn….

Bàn tay vẫn lạnh ngắt như trước giờ, mà nhiều người vẫn tưởng là vì… run. Chẳng biết khi bắt tay trao bằng, thầy có giật thót lên vì bàn tay lạnh ngắt của mình ko nữa! Cảm ơn mọi người đã cùng mình dự chung lễ tốt nghiệp của… tụi mình. Cám ơn những tấm ảnh của bạn Kim Cương, lần nữa! Và cả những tin nhắn quan tâm, chúc mừng…img


Với phó nháy “chính” trong ngày

P1010035

Mình 1 bên, Xương cá 1 bên


P1010018

P1010032

Cùng Đầu gà, đồng môn, đồng sự và đồng…img

P1010046

Kim Cương và Hà còi

P1010053

Một đứa cao nhòng, một “em” thấp bé nhưng cả hai ta… cùng ốm

P1010043

Bon chen!

P1010063

Một phút ngẫu hứng

P1010067

Thursday, November 13, 2008

Hai ngày nữa tụi mình tốt nghiệp

Tụi mình TN vào đúng mùa trở lạnh, đúng mùa trời SG đẹp hơn bao giờ hết, đẹp như… tụi mình vừa TN.

Sẽ ko còn những ngày bộn bề học thi, bài vở ở trường, bài vở công việc…

Sẽ ko còn những ngày chạy tới chạy lui, trễ tiết, cúp học

Sẽ ko còn những ngày co mình trong cái phòng bé tí, vừa chật vừa nóng để thảo luận, gục ngủ hay viết giấy chuyền tay nhau

Và cũng ko còn những ngày rượt nhau giỡn đùa trong lớp. Những buổi “tám” xuyên lục địa. Những giờ về lê la hành lang, vỉa hè với những chuyện của “ngày mai”.

TN. Chính thức TN. Có thể sẽ là lần hiếm hoi, lớp mình lại đông đủ đến thế. Đã từng nghĩ về ngày này bao nhiêu lần nhỉ? Có người bảo TN cũng giống như… đám cưới, là sự kiện chỉ diễn ra một lần trong đời, có TN thêm ngành nữa hay… cưới lại thì cũng đã ko còn vẹn nguyên cái cảm xúc của lần đầu…

Những háo hức, chờ đợi, rộn ràng…

Những cái lo… ko dậy sớm nổi

Những cái sợ sự chóng vánh, cập rập ko kịp lắng lại chút gì của ngày vui

41 h nữa…

7h30 ngày 15/11 tại Hội trường lớn - Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn

Entry này thay lời mời cho những ai có lòng muốn đến tham dự cùng mình và bạn bè, dù bạn đã từng TN, sắp TN hay chưa TN thì cũng hãy đến chia sẻ với lớp tụi mình vì đây là lần đầu tiên tụi mình TN…


Wednesday, November 12, 2008

CỔ TÍCH CHUYỆN TÌNH

Công chúa gặp hoàng tử

Trước khi chìm vào giấc ngủ ngàn năm

Em gặp anh

Trước khi trái tim mình khép chặt

Đường dù bao trúc trắc

Hoàng tử vẫn gặp được công chúa

Đặt lên môi nàng

Nụ hôn làm thức tỉnh ngàn năm...

***

Em đợi anh

Rừng vẫn xanh, chim hót

Hoàng tử không đến

Công chúa khép chặt lòng mình

Say giấc ngàn năm

Mơ...

giấc mơ quên lãng…

Wednesday, November 5, 2008

Sinh nhật mưa

Sinh nhật mưa. Lâu lắm rồi, trời mới còn mưa vào ngày kỷ niệm này. Em đã từng tưởng tượng rất nhiều về tuổi 23 của mình nhưng nó vẫn đến dịu dàng như bao nhiêu cái tuổi khác.

Em chào đón tuổi 23 bằng cái chăn còn thơm mùi nắng và nước xả vải, ấm áp như những gì mẹ vẫn làm cho em, thầm lặng. Là nụ cười khi mẹ chẹp miệng: “Con gái rượu của bố!”…

Là một đêm trằn trọc trong giấc ngủ. Nghĩ suy những chuyện vừa chat với Ngiu. Có một cú điện thoại chúc mừng sớm một ngày…

Là một tối với những người bạn vẫn đồng hành cùng em trong tiếng vui, buồn, bâng quơ nói, bâng quơ cười và lắm khi đấu khẩu nhau chí chóe!

Là một sáng tươi vui với 23 bông hồng vàng-cam trên bàn cùng bữa trưa ngon miệng ở Lotte.

Là những tiếng chuông báo những lời yêu thương vừa tới. Có người gặp thường xuyên, có người cả năm ko thấy mặt nhưng em cảm ơn vì đâu đó, họ vẫn dành một góc cho em vào ngày này!

23 tuổi, ko còn bé để bắt đầu đi nhưng 32 tuổi người ta còn ko sợ thì cớ gì em fai lo nhỉ?! Đọc đc đâu đó 1 điều đúng với em, em sẽ khắc phục từ từ vậy!

+ Điểm mạnh: ko ngại đối đầu với thử thách. Trong tâm trí bạn , thậm chí những khó khăn khiến cuộc sống càng “hấp dẫn” hơn. Người khác có thể tin ở bạn. Thông minh nhưng lại hơi kém hoạt bát. Dí dỏm ngầm.

- Điểm yếu: Bạn thường ít nói và che giấu cảm xúc. Điều này nhiều lúc khiến người khác cảm thấy bạn thật… xa.

Tuesday, November 4, 2008

Đường ký ức

Muốn khép lại như khép lại ngày cuối cùng của tuổi 22.

Trên là trời, dưới là đất. Trên là màn sao, dưới là bùn lầy.

Trước là anh, sau là em, ở giữa là gió ù ù thổi.

Trước là đêm, sau là đêm, ở giữa là "Màu tím hoa sim"...

Ko sâu sắc, ko ồn ào. Ko nuối tiếc, ko dai dẳng. Thoáng đến, thoáng đi và có chút mệt mỏi, nhưng em sẽ giữ như một kỷ niệm và trân trọng, vì nó xuất phát từ trái tim...


***

E ăn cơm chưa?

Chưa, giờ e mới xong việc

Sao e nghỉ trễ vậy? Ăn uống đúng giờ mới khỏe được. Thôi để a nấu cơm cho e ăn đc kg?

A gọi có gì ko?

Nhớ e, a gọi vậy thôi...

A kg biết phải nói chuyện như thế nào cho e vui. A thấy e chân thành sống sâu sắc nên a muốn tâm sự với e. Có điều em nhiều việc quá. A sẽ gọi giờ nào e rảnh được chứ!?

E cũng ko biết đc nữa, thời gian của e thất thường lắm!

A sẽ chờ đến khi nào e rảnh, nhưng a nói chuyện vô duyên quá. A nghĩ e là người giỏi tiếp cận và có thể thấy được tâm hồn của người khác. Có lẽ phần nào đó a nói chuyện hợp với e và a mong chúng ta có thể chia sẻ được.

***

E ăn cơm chưa? Hôm nay có mệt lắm kg e?

E mới ăn cháo xong. Có thể lát nữa ăn cơm tiếp

Cứ tưởng e nhịn đói chứ? Ăn cháo rồi mà ăn cơm nữa thì ai mà nuôi nổi. Coi chừng mẹ gả chồng sớm đó.

Lấy chồng sớm hay muộn là chuyện của mình. Thời nào rồi mà còn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó?

Nếu mẹ a nói là a phải nghe lời. Quan niệm cũ kg có ý nghĩa với a nhưng nếu làm theo ý mẹ chắc mẹ vui lắm. A quan niệm nếu mình đem đến hạnh phúc và niềm vui cho ai đc thì mình sẽ cố gắng.

Vậy chắc mẹ a sẽ vui lắm nếu a về quê lấy vợ đấy. A cưới vợ đi để mẹ a mau có cháu bồng...

Mẹ a lại nghĩ khác như vậy. Mẹ a nói hạnh phúc của con là mong ước của Mẹ. Do vậy a lấy ở đâu là do a. Mà a thích lấy vợ ở trong này hơn...

Nói chuyện với e, a thấy vui hơn, muốn nói chuyện nhiều hơn. Nhưng điện thoại của a buồn ngủ lắm rồi, lần sau a sẽ cho nó uống nhiều trà hơn :D Chúc e ngủ ngon nhé!

***

A gọi có gì gấp ko?

Thực lòng kg có việc gì gấp đâu e. A vẫn mong có những người bạn gái như e. Vì a nghĩ e là người phụ nữ tâm lý và tinh tế hiểu biết. A vẫn mong e hiểu và thông cảm cho a. Giờ này chắc em về nhà rồi phải kg?

Sorry a, làm bạn với e fai thích ứng nhiều điều hơi ngược ngạo một tí

Anh ko nghĩ làm bạn với e phải thích ứng. điều quan trọng e đã cho a hiểu rằng e là người phụ nữ làm cho a cần phải điều chỉnh một chút thời gian. Giờ này e đã ngủ chưa?

...

Cho anh một phút tin nhắn, ở đây mưa buồn lắm. E đang làm gì vậy?

E kẹt bài vở 1 tí, có gì ko a?

A muốn nói chuyện với e để hỏi một số vấn đề. Gặp e sao mà khó quá. Nếu a kg thích nói chuyện với e chắc a kg liên lạc nữa.

Sorry a, mấy ngày này e hơi nhiều bài

Một hai ngày kg gọi cho e là a thấy nhơ nhớ. Do giọng nói truyền cảm hay tính cách dễ mến a cũng kg hiểu đc. Nhưng có một người làm cho mình phải nhớ đến thì cũng hạnh phúc rồi. A ngủ trước đây. Chúc e làm bài thật tốt.

A đừng khen quá như thế, đến khi biết ra thì sẽ hụt hẫng đấy!

A nói chuyện bình thường và sự thật thôi, có gì đâu. A nói vậy là quyền của a mà và a kg tin là mình sẽ bị hụt hững vì một điều gì đó. E đừng có suy nghĩ cực đoan...

Ngày lá dát vàng

Ngày cứ trôi vèo vèo qua cửa sổ. Tháng 11 đến lúc nào chẳng hay. Mấy hôm rồi nhìn lên máy tính, điện thoại, cứ ngỡ như là cài lệch hết một ngày. Đầu tháng 11, trời Sài Gòn vẫn lác đác những cơn mưa nhưng cái không khí se lạnh của những ngày thu nắng dịu làm ra đường không ít lần em phải thoáng chút ngẩn ngơ.

Đi trên những con đường dát lá vàng, cứ nôn nao cái cảm giác của hôm qua, hôm nay và ngày mai. Cái cảm giác tươi mát của hương xà phòng C từ ngày còn bé tí. Cái cảm giác của không khí rộn rịp mùa Giáng sinh, giáp tết… và ngoảnh lại, dường như em vẫn chưa làm đc gì!
Có những ngày chạy về trong cái lạnh tái tê. Lắm lúc suy nghĩ miên man những điều ko đầu ko cuối, thắng Kéttt… trước một cái xe bất chợt sang đường. Em lại giật mình, đi chầm chậm lại. Em còn nhiều việc chưa làm lắm. Dù bạn bè em vẫn bảo “Không mợ thì chợ vẫn đông. Ko mày cũng chả ma nào chết!” nhưng em vẫn chưa muốn... làm ma bây giờ. Ừ, đã là ma làm sao chết đc nữa. Dù sao thì tháng 11 này có 2 điều trọng đại và em ko muốn xấu như ma một tẹo nào!
Mùa vẫn trôi rầm rập qua ngõ nhỏ. Con phố của em ngày trước mỗi bận mưa đều ngập cả vào nhà. Trời vừa ngớt người ta túa ra đường đi kiếm đồ đạc, trẻ con thì được nghịch nước một trận tưng bừng vui lắm còn em chỉ sợ nhất cái ý nghĩ điện dưới nền nhà chập mạch mà cả nhà đang lênh láng nước thôi. Em sợ những lúc tối trời trong cái ko gian ẩm ướt, lội bì bõm...

Có lúc em vẫn tiếc chưa ra đc Hà Nội những ngày thu. Mọi người vẫn bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa này. Những con phố đầy hoa, những cái hồ mênh mang nắng. Vậy mà giờ đây, em thấy mình may khi ko ở Hà Nội mùa này, ko phải trở lại cái cảnh bì bõm trong nhà một lần nữa, vì Hà Nội đang mùa nước nổi. Em cũng chẳng thể lãng đãng với cái nắng cái gió và cái se lạnh trong này được bao lâu, vì em biết ngoài kia đang mùa nước nổi. Thấy người ta đặt nơm bắt cá ngoài đường, buồn mà phải cười. Thấy người giàu cũng khóc, người nghèo càng khóc dữ hơn. Người ta bảo thiên nhiên đang nổi giận, ko có thiên tai nào vô cớ, chẳng có phúc lành nào ko lý do...
"Con đường Hà Nội của em" cũng đang bị chặt bớt cây, chẳng biết mùa gió, mùa bão hay mùa làm nhà, chỉ thấy đi ngang cái khoảng trống hụt hẫng ấy, chênh chao gì đâu... Rồi 1 năm hay nhiều năm nữa, có thể em vẫn gọi đó là con đường Hà Nội nhưng biết đâu chừng là con đường của một Hà Nội mùa nước nổi...

Monday, November 3, 2008

Chuyện ở Củ Chi

Trở về từ 2 tuần lẻ 1 ngày rồi mà giờ đây mới khoe đc (giùm bạn) hình này! Con đường về Củ Chi vẫn vậy, có khác chút là nhiều công trình xây dựng hơn. Vườn cao su nhà bạn cao hơn, lại còn thêm một bụi mía...

Người đầu têu hẹn hò, đến phút cuối lại ko thể có mặt, còn Chuột nhắt thì mãi giờ chót mới lết đc qua. Ko dưng mà như thành... họp lớp. Khám phá đc những chuyện... từ hồi đó mà nếu nhân vật chính ko "tự thú" thì trời ko biết quỷ ko hay. Nhắc đủ chuyện cũ, người xưa. Mấy cái tin kẻ có chồng, người có con làm đứa nào đứa nấy cứ ngớ ra. Cũng chẳng biết đc đâu là thật, đâu là đùa! Duy có chuyện chính xác thật là Toàn ra mắt... bạn gái. Vẫn đùa đùa bảo hồi đó nó theo Hà còi, theo mình mà có bạn gái hồi nào hổng hay! (Kêu xuống, ra mắt rồi thì cho chụp hình đi, để "me" hoài mệt muốn chếtimg!).

Chỉ có 4 đứa đi vậy mà ngay lúc về đã nhận đc tin của Hà còi bảo: "Nghe đồn bà và Th tâm đầu ý hợp lắm fai ko?". <- Chẳng biết ai đốt lửa bạo tay dữ!img Chỉ là có những nhân vật chung, những mối quan tâm chung có thể nói với nhau thôi! Bất ngờ khi biết bạn lớp trưởng cũng là độc giả thường xuyên của blog mình. Còn 1 cái hẹn, tháng 11, hi vọng là vui và đông hơn...

img
Cây khế vẫn trĩu quả và... chua lè như trước giờ!


img
Cái này là ý đồ của "đạo diễn hình ảnh" họ Quách nè!


img
Cả một khoảng đầy nắng phía sau vườn mì. Bạn Toàn bảo đó là "hoàng hôn trên... bình nguyên"

img
Đang chờ chừng nào thu hoạch khoai đc...

img

Hai nhân vật chính trong ngày!

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.