Kết thúc một tuần điên rồ nhất của mình! Mong là ko có “hệ luỵ” về sau! Đầu óc treo ngược cành cây còn cơ thể mệt mỏi, “gã gời”, rời rạc. Hết chuyện này đến chuyện kia, những thứ tí ti như con kiến chui vào tai, bé thì bé thật nhưng có thể làm người ta… điên cuồng lên được! Thèm một giấc ngủ thẳng một mạch đến sáng, tức là ko chập chờn hay giật mình thức dậy giữa khuya. Ngày, đêm gì cũng thấy ngắn ngủi… Xin lỗi vì đã làm quá nhiều người quanh mình fải buồn fiền!
Gặp thầy, gặp chú… nhưng ko mở đc một câu chào ngoài cái gật đầu mà mình biết chắc rằng cả 2 ko thấy. Hoá ra mình vẫn vậy, sau bao nhiêu năm mà chẳng thay đổi đc mình bao nhiêu. Việc này đâu có gì to tát nhưng sao với mình khó khăn đến vậy hả trời??
No comments:
Post a Comment