Ngày đầu tháng đầy khói bụi và nước mắt! Tính ghi “máu và nước mắt” nhưng nghe có vẻ trầm trọng quá nên thôi. Ngày ko gặp được n~ N` mình cần gặp! N` ta bảo “bất quá tam”, hôm nay đến 4 lần mình lỡ hẹn. 30’ ngồi một mình giữa “thác”, 1 tiếng đồng hồ cuốc bộ, lang thang NSG - thế là xong! Trời sau mưa lạnh lẽo, cỏ, đá đầy nước, ẩm ướt. Xác lá lẹp nhẹp đầy đường đi, trông thảm hại hệt như mình lúc này! Một mình qua n~ con đg` văng vắng, tôi tối nhưng ko sợ hãi. Chẳng còn chỗ trống nào cho nỗi sợ len vào nữa rồi! Đi trên gờ vỉa hè, lại nhớ hồi cấp hai đi đến mòn cả gờ vỉa hè of N` ta. Ngày ngày đi bộ 2 km đến trường & về nhà, quen cái cảm giác một mình một cõi! Cuối cùng cũng thấy lòng thoải mái hơn, dù rằng lỡ cả hẹn với A.
Lạc đường. 16 năm trời sinh sống ở Q7 mà tháng trước mẹ còn… đi lạc ko biết quẹo đâu để về nhà mình. Thế mới biết đôi lúc mình cũng có thể lạc ở một chỗ đã quá quen thuộc! Đó là khi trực giác mơ hồ, còn lý trí thì nghi ngờ trực giác. Ngột ngạt. Bí rì. Bế tắc. Mình làm A cũng fải hoảng lên “Troi dat! Co j ma nghiem trong du vay?”…Uh, trước giờ có khi nào A thấy mình tnày đâu!?
No comments:
Post a Comment