Những giấc mơ ko đầu ko cuối...
Dạo này hay mơ đến lạ! Chỉ gặp thoáng chốc thôi cũng mơ, một cơn ác mộng ko dám nghĩ tới. Nhưng có lẽ nó gần với tâm trạng và cảm xúc lung tung lúc này. Sợ những giấc mơ vì ko ít lần những giấc mơ của mình linh nghiệm.
Như trưa nay chỉ khẽ chợp mắt tí mà khung cảnh buổi phổ biến thực tập buổi sáng đã lại tái hiện với những câu chuyện khác, những con người không rõ ràng…
ML bảo “Sao nhìn mặt căng thẳng vậy?”, đâu mình đang lo kiếm tài liệu photo bị mất đấy chứ có căng thẳng gì đâu… Cô hướng dẫn nói nhóm mình là nhóm của những đứa (ko nhớ nguyên văn), đại loại là gan cóc tía thì phải…
Còn hơn 2 tuần nữa mà cứ như là mai sẽ "nhập cuộc" ko bằng (theo ngôn ngữ của S thì thay vì lâm trận, nó dùng từ... lâm chung). Có lẽ tại lớp chia ra mỗi nhóm rải rác, tản mác hết nên cái cảm giác hoang mang nó gần vậy cũng nên… Chưa biết đến đâu nhưng cứ lo thi và thoát ra khỏi cái cảm giác này đã… Uể oải, lo lắng, chán chường đến ko muốn đụng vào bất cứ thứ gì…
No comments:
Post a Comment