Khi em yêu một người mà người đó chỉ xem em như một người bạn hoặc cao lắm là cảm mến em, em sẽ:
* Nhớ đến người đó mỗi ngày, tất nhiên rồi. Nhưng em sẽ không gửi tin nhắn cho người đó mỗi tối, vì em không muốn người đó khó chịu, như em.
* Muốn biết suy nghĩ, tình cảm của người đó hàng giờ, qua blog. Nhưng em sẽ chỉ theo dõi một cách thầm lặng, không comment, không nhắn nhủ dù đó có là những tấm hình đẹp quá hay dễ thương lắm… vì em không muốn người đó có cảm giác mình đang bị kiểm soát.
* Muốn thấy hình ảnh của người đó thường xuyên. Nhưng em sẽ không tìm cách gặp mặt người đó cho bằng được, vì em không muốn người đó phải chạy trốn… Em muốn giữ mãi hình ảnh đẹp nhất của người đó trong trí nhớ của mình.
* Muốn chia sẻ với người đó những niềm vui, nỗi buồn. Nhưng em sẽ không bấu víu vào người đó, không làm phiền quá nhiều đến cuộc sống riêng tư của người đó. Những chia sẻ của em với người đó sẽ được giữ riêng trong nhật ký của em, nơi hình ảnh người đó luôn ngự trị…
Em biết, những điều này sẽ làm em giống như một đứa khờ. Nhưng chẳng phải yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc đó sao? Với em, chỉ cần người đó luôn vui là đủ hạnh phúc rồi!
Em ghét những kiểu khủng hoảng, khủng bố tinh thần (và họ hàng của nó), những thứ làm em xì-trét mà người ta cứ hay lấy hai chữ TÌNH YÊU ra làm bia đỡ đạn…
Híc, chị ước gì chị làm được như em!! :(( Có những lúc, dù biết là sẽ làm phiền... nhưng nhớ quá... chị lại làm cái điều mà em "ghét" với anh ấy đấy. Huhuhu... Chẳng biết anh ấy có ngồi cáu kỉnh với chị không...
ReplyDelete