Mấy bữa nay, cả nhà cứ chộn rộn hẳn lên. Chị vô tình gặp lại mấy người bạn cũ, giờ toàn làm bác sĩ nên sẵn hỏi trường hợp của bà. Từ lúc nghĩ đến lúc quyết định chẳng có bao lâu. Một hành trình được vạch ra: Mẹ O. sẽ từ Thái Nguyên ra quê, rồi từ quê sẽ có 5 người vào SG này với hi vọng có thể đem lại chút ánh sáng cuối cuộc đời cho bà. Đó là ước nguyện lớn nhất của mẹ, lúc nào mẹ cũng canh cánh trong lòng mỗi chuyện này! Cứ nghĩ, ông bà lớn tuổi rồi sẽ ngại đi, ai dè nói chuyện điện thoại, bà móm mém cười, chỉ lo chuyện con cháu tốn kém. Nhưng tốn kém mấy thì cũng phải để cho bà thấy được mặt mũi đàn cháu lớn khôn một lần trong đời chứ! Giai thoại mẹ vẫn kể là ngày ấy, bà bị "đưa đường dẫn lối" thế nào mà té vào một bụi tre trong làng. Từ đó mắt mờ dần và ko còn thấy nữa. Thực tế thì có lẽ là do bà cơ cực với con cháu nhiều, đâm ra thế. Những hình ảnh cuối cùng bà ghi nhớ đc chỉ là mấy đứa con xanh xao cùng đám cháu nheo nhóc cách đây hơn hai chục năm. Mấy lần về cứ thấy bà rờ rẫm từng nét mặt để hình dung ra đứa nào, đứa nào... mà thương.
Vậy là ông bà sắp vào lại. Cũng hơn 10 năm rồi từ cái lần bà vào để đón ông ra quê. Đây có lẽ là lần hiếm hoi, ba gia đình lớn ở ba vùng miền đều góp mặt đủ. Hi vọng mọi điều suôn sẽ, để bà còn cơ hội thấy lại những điều đẹp đẽ của cuộc sống này!
Vậy là ông bà sắp vào lại. Cũng hơn 10 năm rồi từ cái lần bà vào để đón ông ra quê. Đây có lẽ là lần hiếm hoi, ba gia đình lớn ở ba vùng miền đều góp mặt đủ. Hi vọng mọi điều suôn sẽ, để bà còn cơ hội thấy lại những điều đẹp đẽ của cuộc sống này!