Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Wednesday, June 10, 2009

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ...


Hôm trước thức đến 3 giờ sáng để đọc xong Trăng non. Cốt truyện ko hấp dẫn bằng Chạng vạng, nhiều đoạn miêu tả tâm trạng dài lê thê, buồn ngủ đến độ mình phải lướt qua. Nhưng càng về sau thì càng đồng cảm kinh khủng. Bella luôn là người ở giữa, giữa người sói và ma-cà-rồng. Cô là bạn tốt, là người yêu thương của cả 2 bên nhưng chỉ cần cô đứng tránh ra thì 2 người bạn ấy của cô có thể quyết chiến với nhau như kẻ thù ko đội trời chung. Mình cũng vậy, tất nhiên cái độ quyết chiến ấy ko thể nào so sánh như trong tiểu thuyết nhưng mình luôn là người ở giữa.
Họ đều là những người mình quý, đều có khuyết điểm, như-một-con-người nhưng sao họ ko thể quý nhau như họ đang quý mình? Mình ko thể nào lựa chọn đc, cũng như mình từng bảo mình ko thể nào bỏ đc USSH hay RTC2 vậy. Ko fai chỉ 1 lần, ko fai chỉ một người nói với mình điều này: “Sao mà ai m cũng thân đc vậy?!”. Ai ở đây ko phải là bình thường, mình biết đó đều là cách nói để ám chỉ những người bạn rất quái, những người bạn mà nhìn vào ko ai ở cái phần đông còn lại có thể nghĩ mình lại chơi thân đc. Họ, có những lúc từng ganh tỵ, chỉ cần mình bỏ đứa này đi chơi với đứa khác. Họ, có lúc từng giận dỗi. Họ, có lúc từng ko chịu đc khi có sự hiện diện của người kia. Họ, có lúc từng xa cách, khi bỗng nhiên một ngày nào đó thấy mình dần thân hơn, hay "cặp kè" hơn với gương mặt mà họ ko ưa.
Họ là những người bạn rất “quái”, có người mình chia sẻ đc tâm sự này, có ng mình than thở, kể lể đc nỗi lòng kia. Mỗi người là một mảnh ghép ko thể thiếu trong cuộc sống của mình. Họ, cũng như người mình yêu, cũng như những người yêu mình, ko bao giờ có đc sự yêu thích, đồng thuận của phần đông bạn bè thân thiết còn lại của mình. Cò từng bảo mình: “Bạn của người điên cũng là một đứa điên, có những đứa bạn thân rất quái, thì cậu cũng phải quái” nhưng có lẽ mình là đứa ít quái nhất trong số những đứa quái. Mình ko đủ lạnh lùng, ko đủ tàn nhẫn, ko đủ bất cần và cũng có thể là ko đủ can đảm như họ. Bao nhiêu tháng ngày, bao nhiêu kỷ niệm cùng chia sẻ với nhau… Mình ko muốn đau, cũng ko muốn phải hi sinh người bạn này chỉ vì người bạn kia, có lẽ chỉ những ai ở vào hoàn cảnh của mình, của Bella mới hiểu, nó khó xử đến thế nào.
Mình có là người dễ dãi? Mình có là người ba phải ko khi biết rằng nếu mình ở trong hoàn cảnh của họ, có thể mình cũng ko tránh khỏi những va chạm, xích mích ấy? Có những lúc cũng bực, có những lúc cũng khó chịu (con người chứ có phải gỗ đá đâu trời), nhưng sao cứ mỗi lần mình kịp giận họ là bao nhiêu tình cảm, kỷ niệm cứ ùa về. Rồi nhắc mình rằng “nhân vô thập toàn”, phải chấp nhận con người họ như họ đã chấp nhận mình…

2 comments:

  1. hừm hừm.Sao hum any mình mới đọc cà?Mình có nói câu đó à???Hay là 1 em Cò khác nhể.E hèm

    ReplyDelete
  2. Ak, ng nghe mí nhớ dai còn "lời nói gió bay", haizz. Mình còn wen con Cò nào nói đc câu như vậy nữa hả trời??

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.