Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Saturday, March 15, 2008

Vì anh quá tốt

Entry thứ 365 (nhiễm cái này từ Ngiu)

Vì anh quá tốt

(Cho những ai đồng cảm)

Người ta vẫn bảo cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Ai cũng mong muốn tìm được một người yêu tốt. Vậy mà khi anh là người tốt, em lại suốt ngày đau đầu, đắn đo…

Vì anh có thể chạy đến với bất kỳ cô gái, bất kỳ người bạn nào cần anh. Dù ko có anh thì họ vẫn bình thường, có anh thì họ sẽ cảm thấy đc an ủi hơn đôi phần.

Vì anh có thể nhiệt tình với tất cả những lời nhờ vả, dù đó có là người ko quen biết, mới gặp gỡ hay quen biết sơ sơ.

Vì anh có thể thức đêm ngày để làm những việc nhiều người vẫn bảo là dở hơi nhưng một ai đó sẽ cảm động mà cám ơn nhiều nhiều.

Vì anh có thể cho bất cứ ai một lời động viên thân thiết, là chỗ dựa để khi yếu lòng họ có thể dựa vào.

Vì anh có thể ngược xuôi chạy vay tiền để cho một người bạn “ất ơ” nào đó vay lại, dù việc người bạn đó cần chẳng bức bách hay chính đáng gì. Hay anh có thể vét sạch túi để “cứu trợ” cho một người nào đấy, dù cuối tháng nay chưa biết phải xoay sở thế nào để sống…

Vì anh có thể bỏ mặc những người thân thiết để đem đến cho ai đó những điều bất ngờ mà ngay chính họ cũng có thể xem nó là ngớ ngẩn.

Nên anh chẳng thể dành riêng những điều đặc biệt cho em

Nên những khi em cần động viên, chia sẻ thì anh chẳng thể chạy đến ngay với em vì đang còn ở đâu đâu đấy với một ai ai đấy. Anh lúc nào cũng bận rộn.

Nên anh làm em thấy mình trở nên hẹp hòi, ích kỷ trước sự bao la, rộng lượng của anh.

Nên anh làm em thấy nặng nề, thấy đắn đo không biết mình có xấu quá mức không (vì anh quá tốt mà em lại trái cực với anh)…

Có lẽ em đã từng thích anh chính vì những điều như vậy và mâu thuẫn sao nó lại làm em khó chịu bây giờ.

Em nhớ chuyện về một bà hàng xóm có cây ổi rất ngon. Bạn bè đến chơi và ngay cả trẻ con hàng xóm đòi, đều đc bà ấy hái cho ăn thỏa thích. Nhưng em vẫn nhớ cái nhìn thèm thuồng của hai đứa con bà ấy, hai đứa mà em nghĩ thể nào cũng phải ăn chán chê ổi nhà mình rồi. Nhưng bất ngờ sao khi chính người ngoài lại phải xin ổi cho tụi nó ăn vì: “Mẹ em không cho hái…”.

Em nhớ có một chuyện tòa án, trước chủ tọa, người phụ nữ muốn ly hôn chẳng thể nào nói đc lý do tại sao muốn ly hôn dù hòa giải mãi chị ấy vẫn nhất định không chịu. Sau mấy lần ân cần, gặng hỏi, chị mới thú thật một điều: “Anh ấy rất tốt, cái gì cũng tốt nhưng lại… kỹ tính quá. Em gấp cái chăn, anh ấy cũng gấp lại cho thẳng góc, em lau cái nhà, anh ấy cũng kiếm cớ lau lại một lượt mới xong. Làm sao em có thể tiếp tục sống với một người suốt đời xăm soi mình…?”

Những câu chuyện chẳng liên quan gì nhưng để em biết có những điều nhỏ nhặt, tưởng chẳng là gì cũng có thể gây nên một cơn bão lớn. Nếu có chia tay, bạn bè rồi gia đình em thế nào cũng hỏi: “Nó tốt thế sao lại chia tay?”. Ừ, chẳng lẽ em lại bảo vì anh tốt quá nên chúng mình chia tay???

4 comments:

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.