Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, March 2, 2008

Xuyên Mộc, chuyện bây giờ mới kể (P3) (2/3/08)

11. Chúc mừng năm mới

Theo kế hoạch của Ban chỉ huy, sáng 30, cả nhóm ở Trung tâm sẽ đc đi chợ Tết rồi tối 30 sẽ “tập kết” ra ngoài xã Hòa Hiệp đón Giao Thừa, đốt đèn trời. Nhưng…


DSCN3379_resize

May mà mình quyết định đi chợ vào buổi sáng chứ như vài em kêu ở lại làm cái này cái kia, để tối ra luôn thể thì ko biết buồn thế nào khi "bể sô". Đi chợ mới biết đc ko khí tết ở đây thế nào chứ trong trung tâm hiu quạnh quá. Vả lại mình và Xương cá cũng cần mua “lương thực dự trữ”. Hai đứa chuyên môn đói về khuya mà bữa ăn chính lại chẳng ăn đc nhiều. Nhớ có hôm mì gói quý như vàng vì đúng thiệt là có tiền cũng ko mua đc liền.


IMG_0865_resize

Sau khi tổng vệ sinh trung tâm vào sáng 30

Tối đó chỉ có nhóm múa ra xã Hòa Hiệp diễn còn mấy kế hoạch đón Giao thừa này kia ở ngoài xã bị hủy hết. Những đứa như mình chèo queo ở nhà. Buồn thỉu buồn thiu, đành phải… ngủ cho quên buồn.

Bữa cơm tất niên có thêm bánh chưng hôm qua mới vớt. Cắt cử ai đi gói mà… xấu gì đâu. Chiến sĩ hứa canh nồi bánh thì mới 2 giờ đã “thăng” ko biết gì. Nếu biết Vân (chỉ huy nhóm) phải ra canh thay, mình cũng đã ra đó cho vui rồi. Đêm 30 đón Giao thừa cùng cán bộ trung tâm. “Thầy” Thắng đọc bài thơ “Quê Hương” của Giang Nam góp vui mà “chế” hơn phân nửa. May mà có phó GĐ trung tâm đỡ lời cho vì đúng như chú ấy nói, ở đây có ai ko biết bài đó ít nhiều. Quây quần nói chuyện, ăn uống. Xem pháo hoa trên ti vi. Ngày xưa mình vẫn bảo ng` ta trực tiếp bắn pháo trên ti vi làm gì, phí công vì ai mà xem. Giờ thì biết, ai xem rồi.


DSCN3475_resize

Khoảnh khắc đêm Giao thừa

Nhận lì xì lấy may, nghe con bé Huyền gọi điện cho mẹ thấy mẹ nó gửi lời chúc cho hết từ trên xuống dưới. Ko có tiếng khóc nào ngoại trừ tiếng thút thít của Điệp vì… nhớ người yêu, làm mấy ngày sau đó nó cứ bộ Phụng “ngố” khảo làm thế nào mà nhớ người yêu đến phát khóc đc??

Gọi điện cho H, nó bảo đã quay lại cảnh pháo hoa cho mình rồi. Nói chuyện với mẹ đc vài câu. Ko có cảm giác gì “bi lụy” lắm, có lẽ tại mình quen đi rồi. Hai đứa lang thang trong cái lạnh của đêm. Vậy là bước qua một năm mới rồi đấy.

Về phòng đón tân niên. Những cái mặt ngái ngủ chỉ đc dựng dậy khi phòng nam sang xông… phòng nữ. Quây thành vòng tròn, chơi trò chơi, giới thiệu về nhau. Nhờ vậy mới biết đồng hương của mình nhiều kinh khủng. Có chừng 22 người trong đó đã có 5 người là đồng hương với mình rồi. Sáng mai đi chúc Tết mà Giao thừa còn ăn uống nói chuyện tới chập sáng.

Mùng 1 Tết. Cả nhóm chia thành 2 đoàn kéo nhau vào nội trại chúc mừng. Câu “Chúc mừng năm mới” rồi “Happy New Year” cứ thế vang ầm lên ở mỗi phòng. Cứ dự định mỗi phòng chỉ 5’ nhưng vào phòng nào cũng bị kéo lại ăn bánh mứt, trà nước rồi chụp hình. Tiếng đàn, tiếng hát vang lên. Có anh học viên ko chờ đc, chạy hết phòng này đến phòng kia, thành ra đoàn đến phòng nào chúc tết cũng thấy mặt anh ấy, chẳng biết thực sự anh đó ở phòng nào. Rốt cuộc ko đủ giờ để chúc tết 2 phòng cuối cùng, làm bé Phụng cứ áy náy mãi vì “Hôm qua lỡ hứa với anh đó rồi…”. Đoàn mình ra về với kẹo, bánh, nước ngọt làm lì xì, vài người có thêm nhành mai be bé và đặc biệt cả đoàn đều đc tặng hoa, hoa cúc áo tím rịm mà “Anh trồng để dành tặng mấy em”, nhưng “bội thu” phải là đoàn còn lại. K.Ngân rinh về đc lủ khủ bánh trái, chậu xương rồng và cả một cái giỏ hoa treo tường bằng xi măng với lời đề tặng làm cả phòng cứ ghen tỵ mãi…


DSCN3669_resize

Chưa năm nào có 1 cái mùng 1 như thế này. Ko nhớ đc hôm nay là mùng 1, cho đến tận cuối ngày khi mình và Xương cá ngồi thủ thỉ kể chuyện cho nhau nghe…

12. Đá bóng tình yêu

Mới mùng 2, mình đã bị anh P. kéo lên chơi trò “đá bóng tình yêu”. “Tình yêu” đâu chẳng thấy, chỉ thấy chân mình bị cột vào chân anh ý còn anh ý cứ thế mà hăng say chạy theo quả banh làm tháo ra thì chân mình hằn lên sưng vù. Còn anh ý thì cũng chẳng sung sướng gì, vì cũng như những người tham gia chơi trò chơi với mình, lúc nào cũng là: “Giày em đạp chân anh đau quá!”. Chơi vui, mệt bở cả hơi tai vì chạy. Đá lộn tùng phèo, chẳng phân biệt đc cặp nào là đồng đội của mình. Nhưng dù sao thì đội mình cũng đã chiến thắng 1-0.

Đã bảo chân đau rồi mà “ông” T. cứ kéo lên chơi tiếp. Ba cái trò nhảy nhót lung tung. May mà mình chuồn đc sau vài phút tham gia với lý do vô cùng chính đáng: cố để cho thua.

T. là ng` ai cũng phải thừa nhận có đôi mắt đẹp. Đẹp như… mắt bò (ng` ta vẫn bảo mắt bò đẹp nhất mà!). To tròn, long lanh và lông mi… cong vút. Đôi mắt của một kẻ đa tình. Ngay hôm đầu nói chuyện, mình đã nhận ra ngay điều này. Mình vẫn bảo nếu ở ngoài chắc T. làm “chết” bao nhiêu cô gái (nhưng có lẽ ko có mình). Có điều mấy cái hình xăm làm mình có cảm giác hơi rờn rợn. Mấy lần kiếm chuyện nói nhưng may có Duy hiểu ý, mỗi khi thấy mình đứng nói chuyện 1 chút là xáp vô: “Bà, nhiều chuyện quá à!” hay thấy T cứ muốn ký tên kỷ niệm lên vạt áo mình, nó nhào vô: “Bà, cho con mượn cây bút này đi!”. Cám ơn nó vì điều đó.


T. hỏi mình: “Em chắc có người yêu rồi hả!?”. –Dạ, tất nhiên rồi!. –“Yêu lâu chưa?”. –4 năm. Ko hiểu sao mình có thể phản ứng nhanh đến vậy. Lại còn bảo: “Em sẽ kể về anh cho người yêu em nghe” nữa mới buồn cười. Đám con cháu mình cũng cứ “ào ào” tin là vậy.

13. Làm 6 triệu trong... một buổi sáng


DSCN3533_resize

Người “giàu có” ấy không ai khác chính là… mình. Giai thoại này xuất phát từ trò chơi quái ác của vợ chồng Ngân-Luân. Hôm mùng 2, mình bị kéo hoạt động hăng say quá nên tối đến chưa 9h đã ngủ thẳng cẳng. Thế là hai vợ chồng lanh chanh ấy bày trò tạo kiểu (nhét tùm lum thứ vô miệng mình, hix) rồi chụp hình đem khoe khắp làng trên xóm dưới. Sáng ra, nghe con vợ khoe mình mới biết.

Nếu chủ định tìm xóa thì có lẽ là một điệp vụ bất khả thi với sự gian manh của hai vợ chồng nó nhưng bình thường mình vốn hay mượn máy nhóc Luân để lấy hình ra nên tình cờ sáng nay mượn, nó vẫn vô tư đưa như thường. Mình cũng ko nghĩ là mình bắt được vàng cho đến khi delete hết 3 tấm ảnh "kinh khủng" của mình trong máy nó. Lúc mình nhảy tưng tưng lên khoe, hai vợ chồng nó cứ tức anh ách, tru tréo lên đổ lỗi cho nhau. Mình toe toét vì sáng mùng 3 làm đc tới 6 triệu, bởi nhóc Luân đã nói trong bực tức: “Hình đó có mua 2 triệu/ tấm tui cũng ko bán…”.

14. Tình “tình nguyện”


DSCN3487_resize

Câu chuyện làm chấn động cả nhóm là của bé Huyền. Tối 30 khi vài đứa đã ngủ queo, mình, Xương cá & mấy đứa “hóng chuyện” còn thức thì chưa thể ngủ đc vì bức thư Huyền đang đọc. Bức thư mà mỗi câu, mỗi chữ đều chứa đầy tình cảm của người viết. Cái cách xưng tôi-em, vừa đủ “lạnh” vừa đủ để người nghe có cái gì đấy mênh mang- như lời một em trong nhóm bình luận. Giọng văn ko hề ảo tưởng, ko hề trông đợi hay hi vọng bất cứ điều gì. Đứa nào đứa nấy xuýt xoa và mình cũng khó tin đc những lời lẽ ấy lại đc viết bởi một anh học viên trong đây. “Tại sao cuộc sống lại cho tôi gặp em lúc này?... Tôi chỉ là mây mù, còn em là vầng ánh sáng”.

Chủ nhân bức thư là Q.A. Tình cảm của anh cũng ko có gì khó hiểu nếu biết anh học cùng trường cấp 3 với Huyền (anh vừa bị… đuổi khỏi trường thì Huyền bước vào cấp 3), nhà cũng ở gần nhau. Những điều đó khiến hai ng` dễ đồng cảm. Chẳng biết từ ai (nhưng có lẽ tại xôn xao nhiều quá) mà ngay sáng hôm sau, cái chuyện Huyền đọc thư cho cả phòng nghe đến đc tai anh. Dù trách: “Thư của anh mà em đọc lên cho cả phòng nghe, em ko tôn trọng tâm sự của anh!” nhưng anh vẫn tặng Huyền con tôm thắt bằng cước có tên Huyền trên đó (Huyền bảo anh ấy thức cả buổi tối để làm nó). Về sau cũng có nhiều người đc tặng con tôm dạng này nhưng có tên mình trên đó như Huyền thì ko nhiều.

Ngoài “tình thương mến thương” nửa đùa nửa thật của vợ chồng Ngân –Luân, D-Lìm Kìm thì cặp của Vân (chỉ huy mặt trận trung tâm) và anh G. có lẽ nhiều phần thật hơn. Chẳng biết hai ng` trải qua một tối tâm sự cùng nhau thế nào mà sáng ra, T. bảo là cả đêm nó ngủ ko đc, còn hai nhân vật chính cùng rủ nhau… nói ko ra hơi. Vân bị nặng hơn, mỗi khi muốn phổ biến gì cho nhóm cũng cần “thông dịch viên”, nói cứ thều thào, thều thào. Lúc đầu tưởng chọc giỡn thôi nhưng đến ngày về vẫn thấy đôi này kè kè với nhau rất tình cảm.

15. Cảnh giác, cảnh giác và cảnh giác

7 ngày ở đây với quá nhiều điều ko kể hết. Thật có, cảm giác có, chính thống-ngoài lề, lúc nào cũng phải cập nhật thông tin.

Những ngày chưa lôi kéo đc học viên tham gia chơi cùng mình, có hôm diễn đc nửa chừng họ đã kéo nhau về hết. Vân bảo: Các bạn phải làm so để hòa đồng, để họ ko thấy tự ti, mặc cảm, để họ ko thấy mình xa lánh họ… Đến khi đã ùa nhau vô chơi rất đông vui thì “Trưởng ban an ninh” lại họp: Tôi nói các bạn bao nhiêu lần rồi, đừng tưởng quen rồi thì các bạn thờ ơ, mất cảnh giác. Nên nhớ rằng hơn 50% học viên ở đây… Các bạn ko đc quá vồ vập.

May nhờ câu nói của Phụng “ngố”: “Xí, cho em hỏi, bắt tay có đc ko?”. Mọi người cười ồ lên “Trời, có sao đâu!” thì P. lại nói ý khác: “Dạ ko, em ko sợ là HIV gì đó mà em chỉ sợ bắt tay cái anh kêu là vồ vập thôi à!”.

Hôm chia tay, tập trung cả nhóm ngoài xã Hòa Hiệp vào. Nhóm của họ cũng lơ ngơ nghe những quy định đầy lạ lẫm khi vào nội trại như tụi mình lúc đầu. Còn nhóm mình ngày nào cũng vô nên quen rồi, thấy ko có gì nữa. Những ngày gần về lúc nào cũng nghe hỏi: “Khi nào tụi em về?”, “Mốt tụi em có lên đây chơi nữa ko?”… Và như vài anh học viên từng “cảnh báo”: “Đang cho chơi vui thế này, mốt tụi em về rồi, chắc tụi anh… trốn ra quá!”, Ban chỉ huy đã lo sẽ có “loạn” nên tăng cường an ninh và lúc đầu còn tính chỉ cho đại diện nhóm vô chào tạm biệt. Nhưng nếu ko gặp đc những người họ muốn gặp, biết đâu càng… loạn hơn nên ý định đó bị bác bỏ.

DSCN3612_resize

Nhóm múa ngày chia tay

Buổi chia tay ko đến nỗi loạn lắm như mọi người từng nghĩ. Có chút bịn rịn nhưng làm lễ nhanh gọn rồi chào về. Chẳng hiểu tự bao giờ, nhóm lại đồng lòng với nhau, khi để một nhóc bên xã HH lên phát biểu cảm nghĩ, bé Dung cứ khều mình: “Nghe nó đọc tức ko chịu đc! Nhất định về, nhóm mình phải đi chung xe nha, đừng có để ai bên xã HH lọt vào”.

Anh Q. có lẽ là người đc tặng quà nhiều nhất, người cái vòng, người chiếc nón, người đôi dép, bé chiếc khăn tay… Khi nói chuyện nghiêm túc, Thảo bảo: “Em quý anh Th lắm, ảnh gọi em là bé út giống y như anh hai ở nhà vậy. Em sẽ tặng lại anh Th cái này, anh L. cái này”.

Ra về, những cái bắt tay, những lời nhắn nhủ gửi hình. Đứa nào cũng nghe trong giọng của các anh học viên ấy sự ko tin tưởng tụi mình sẽ gửi hình xuống, một đi ko quay đầu lại nên thấy đứa nào cũng bảo: “Chắc chắn con sẽ gửi hình xuống cho mấy ảnh”. Lúc đến đã mong ngày về bao nhiêu, vậy mà buổi sáng lúc chuẩn bị vào nội trại, đứa nào cũng trầm tư: “Sắp về rồi, chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa”…

Mãi tận hôm qua mới gửi hình đi đc dù đã rửa ra trước đó lâu lắm rồi. Cái chân nhức hôm “đá bóng tình yêu” cũng đã chính thức khỏi. Khép lại một Xuân tình nguyện có lẽ là duy nhất trong đời...

Bài của Xương cá (nhớ trả tiền PR cho t nha), mình thích cái tựa ĐónTết với người bất cần đời.

2 comments:

  1. ây da, làm PR ko lo, lo viết blog,sáng mai tới sớm nhá ku, đừng có mà dây thun như bữa trc nhá, Xuyên Mộc cũng tình cảm dạt dào hỉ

    ReplyDelete
  2. do lau ca! ten ba ma tui dat ba cung dam "che^'" nua! doi tien ha? viet cho doc chua tra tien nguoi ta doi cai gi?

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.