Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, March 2, 2008

Xuyên Mộc, chuyện bây giờ mới kể (P1)

Hôm nay hội quân Xuân tình nguyện nhưng vì ở xa (tổ chức chi mà trên TĐ lận), lại kẹt cái thông cáo BC nên ko đi đc. Làm con cháu mình nhắn tin: "Sao hôm nay bà với cố ko đi hội quân? Chán bà với cố quá hà, làm mừng hụt".


Xuyên Mộc, chuyện bây giờ mới kể


1. Đêm đầu tiên ngủ lại trườngĐể đảm bảo sáng sớm mai lên đường đúng giờ, 2/3 chiến sĩ đều ở lại trường vào tối hôm trước đó. Lần đầu tiên mình và Xương cá lang thang ở khu gần trường vào lúc này, để ngắm lại lần cuối SG vào Tết. Trường “giới nghiêm” lúc 9h. Cứ tưởng hàng trang của mình với “bé Enya” là to nhất, ai dè mấy nhóc khác toàn kéo theo vali lỉnh kỉnh. Thảo còn mang theo cả một con thú nhồi bông to đùng để ôm. Liên hoan, hát hò vào tối khuya để rồi mỗi người tự chọn chỗ ngả lưng. Mình, Xương cá và Lê Na chọn sảnh C. Lần đầu tiên ngủ lại trường buổi tối trên những cái ghế ghép lại. Cái chăn ko thể cưa đôi hai đầu nên hình như tối khuya gió vào lạnh lắm. Một giấc ngủ ko mộng mị và cũng ko đứa nào bị lọt sàn như mình vẫn lo.Đường đi cũng lắm nhiêu khê vì phải chờ đợi nhau. Sáng tinh mơ chưa bỏ bụng thứ gì đã lên xe và mãi tận 2h chiều mới lết vào đc căn phòng mà Trung tâm đã sắp xếp sẵn. “Lăng lóc” than bữa giờ ở đây một mình, buồn thỉu buồn thiu, lại thêm cảm vặt. Đói mờ mắt và một bữa cơm trưa lạ chưa từng có với mình. Nhưng ngay trong buổi tối đầu tiên, Trung tâm đã tạo đc chút thiện cảm bằng việc nấu cháo ăn khuya cho cả đám bằng cá của Giám đốc trung tâm câu hồi chiều…

DSCN3319_resize


2. “Gia đình” mình

Thảo – gọi mình là má, gọi Xương cá là ngoại. Điều này xuất phát từ những lần làm thiệp ở trường để đem xuống tặng các học viên. Nghe lời kêu gọi thống thiết của Thảo, mình cũng lò dò lên phụ, thế là nó nhảy cẫng lên: “Em thương chị như má của em vậy”, với Xương cá nó ôm hôn thắm thiết rồi bảo: “Em thương chị như ngoại của em vậy!”. Thế là cứ má-con, ngoại-cháu suốt trong trung tâm.


DSCN3615_resize

Đến khi Thảo "lụm" ở đâu một "con cá Lìm Kìm" mặt gian ơi là gian, nhận nó là “con” thì mình lên chức bà, Xương cá lên chức cố. Thấy Lìm Kìm cứ gọi hết “bà” đến “cố”, bé Phụng ngố rồi nguyên cả phòng đều gọi “ăn theo”, kể cả vợ chồng nhóc Luân gian manh. Cho tới sáng hôm 30 thì mình nhặt thêm đc thằng cháu Duy “ruột thừa”. Đến giờ tụi nó vẫn cứ quen miệng “Con nhớ bà với cố quá à!”.

3. Chờ lượt tắm đến khuya
Ko phải là “ngoa dụ” như mình vẫn nói hàng ngày. 18 nữ với 1 WC duy nhất trong phòng nhóm chỉ huy, còn WC dự bị nằm ở hội trường trung tâm, phải lết qua một quãng sân rộng mới tới, nước nôi ko thuận tiện, cửa nẻo lại phong phanh nên thường chỉ qua đó giặt đồ. Kết quả là mỗi ngày rời nội trại (khung sinh hoạt của học viên) lúc 4 giờ hơn nhưng mãi đến 8-9h mới tắm được. Có hôm còn muộn hơn, hết ngày.May mà mình chỉ phải làm vệ sinh cái áo tình nguyện buộc phải mặc hàng ngày khi vào nội trại. Chứ nhìn mấy em khện nệ ôm đồ đi giặt, đi phơi mà ngán. Phơi ở hiên sau, tối om om, xung quanh là cây lá xào xạc, mỗi lần ra đó chẳng dám đi một mình (ko sợ gặp ma, chỉ sợ gặp… người thôi).

4. Người mẫu bất đắc dĩ
Mình ko ưa cái tên D. ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ những ngày mới gặp ở trên trường, kể cả khi nó bảo nó cùng quê, cùng tuổi với mình. Nó hội tụ hết thảy những gì khiến mình bực bội, dù tính ra nó chẳng làm gì có lỗi với mình ngoài cái việc “ép uổng”, bắt mình… diễn thời trang cho kỳ đc. Đã chuồn xuống phụ bếp rồi mà còn bị gọi giựt lại. Trời đất quỷ thần ơi, người mình như khúc gỗ cứng đơ mà nó kêu mình diễn. Thảo với con bé Lìm Kìm cứ bảo “Để con tập cho má/ bà” nhưng chẳng ăn thua. Xem mình tập đi, ai cũng kêu giống đi chợ vì cứ đi… 1 nước chẳng thèm chờ ai. Đã vậy, đi cặp với mình lại là một học viên dẻo quẹo, có tài diễn xuất “pro” chưa từng có. Mình chỉ dị ứng cái màn bắt chước mấy người mẫu chuyên nghiệp… cởi áo khoác làm điểm nhấn của him. Akak. Đã dụ đổi cặp nhưng tụi em út, con cháu nhất định bảo chỉ có mình mới vừa tầm chiều cao của him.Ngày mình đem vào nội trại cái bộ thời trang dây nhợ mình thiết kế cho anh ý, mắt tóe khói nhìn ông Giáp (giám sát viên của chiến dịch) khăng khăng ngược ý mình, bảo: “Cái này phải cởi áo ra tròng vô mới đẹp” (vẽ đường cho hươu chạy đây mà). Ko biết trên sàn catwalk, các siêu mẫu tự tin, hãnh diện ra sao, còn mình chỉ muốn tìm 1 cái lỗ nào đó chui xuống. Thực ra thì anh L., người đi cặp với mình luôn đc bé Thảo khen là dễ thương lắm, luôn đc mấy bé khác vây quanh vì sự hòa đồng nhưng với mình cứ có 1 cảm giác gì đó gượng gượng, lành lạnh ko hiểu nổi. Không biết có phải vì lúc nào người anh cũng nồng mặc mùi nước hoa làm mình khó chịu, bất an? Đến độ bây giờ, mỗi lần “nghe” thấy mùi nước hoa nam thoảng qua, mình vẫn cứ giật mình nghĩ đến anh ý với cái nắm tay chặt đến độ… giãy ko ra. Chặt đến lạnh toát.

Trích ngang profile: Anh là ng` TP, trước học ở ĐH Mở, đến năm 2 thì “dính”. Từng tham gia các hoạt động thời trang trong trường. Từng yêu 2 lần, first love mất vì tai nạn, người thứ hai sau 5 năm yêu nhau thì bị gia đình bắt đi lấy chồng Việt kiều…

5. Ăn gian
Vẫn biết các học viên trong đây là những người “lõi đời” nhưng ko ngờ trong các cuộc chơi mà máu “ăn gian” cũng nhiều dữ vậy. Bởi vậy xếp chung nhóm 1 học viên-1 chiến sĩ mà còn ko nổi. Hôm đầu chưa biết, tặng thiệp rồi mà có anh cứ đòi, bảo chưa có. Phát số thức tự (bốc thăm chơi) mà cứ đi cổng trước, cổng sau lấy số tới mấy lần.
Chơi bịt mắt đập heo, đã phòng trừ ăn gian, chính tay tụi mình bịt mắt đàng hoàng mà anh ấy chỉnh sửa thế nào 1 chút là cứ thế mà xăm xăm đi lên ko cần ai dẫn dắt, đập trúng phóc. Khổ nỗi đã "ăn vụng còn ko biết chùi mép”, bịt mắt mà đập xong con này còn nhào qua đập luôn con kế bên mới khiếp. Đội mình chứ đâu.
IMG_0825

Còn chơi đi gạch lấy nước (2 người di chuyển trên 3 viên gạch) thay vì mỗi lần chỉ đc 1 vốc nước cho vào chai, mấy anh chơi luôn cả chậu nước đổ vào hỏi sao ko đầy cho đc. Đội chơi dở, thấy ko kịp còn hốt cả nước bẩn vào. Akak

Nhưng cũng nhờ những trò chơi kiểu vậy mà thân hơn đc với các học viên một chút. Thường ngày vào chẳng quen ai, giờ vào nội trại đã có thể nhận ra “Đội trưởng, đội phó” của mình rồi. Và trước khi chơi, bao giờ cũng phải dặn: "Anh đừng có ăn gian nữa nha. Ăn gian, hổng ai chịu chơi với đội mình hết á!".

1 comment:

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.