Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Saturday, May 3, 2008

Sợ. Sợ. Sợ... (Untraceable) (3/5/08)

Ngồi lại vào màn hình máy tính. Có chút gì đó hơi “chột dạ”.

Nhớ đã nín thở theo dõi từng hình ảnh trên màn hình rộng. Lúc Chích và N. vào… WC (tất nhiên cũng không dám đi một mình), mình và Hương cứ loay hoay, trống trải, dù chỉ cách nhau có 1 ghế.

Nhớ đã nhắm mắt, lấy tay che mặt lại rồi mà vẫn cứ he hé ra để xem.

Nhớ mình và C đã nắm tay nhau, chặt đến đỏ cả tay. Cùng ré lên với bao người nữa khi đến đoạn rùng rợn.

Nhớ lại những cái thót tim, gấp gáp đến từng giây của cảnh cuối. Để rồi khi kết thúc, nhận ra tay mình run lên bần bật theo từng đợt… khóc nấc của Cimg. Khóc ngon lành như một đứa trẻ, không kềm nén được cảm xúc. Hai đứa ngồi ôm nhau dỗ dành (trong khi 2 đứa còn lại nhăn răng cười) cho đến khi nhân viên rạp “đuổi” mới đứng lên ra về. May mắn là bên ngoài, trời nắng ráo chứ ko mưa tầm tã, lạnh lẽo, u ám và ghê rợn như những gì mình mới xem.

Sợ. Sợ và… sợ.

Đó là cảm giác của cả đám khi xem xong Untraceable – Web tử thần. Vẫn tự hỏi liệu trên đời này còn có những kẻ “ghê rợn” như vậy không? Vẫn biết là phim thuộc thể loại hình sự, rùng rợn nhưng như C bảo “Có phải xưa giờ chưa từng xem phim kinh dị đâu!”, chỉ là vì nếu đó là phim ma quái thì mình biết chỉ là ma quái thôi, đằng này lại là… người. Người với người…img

***

Một đặc vụ FBI “góa chồng” cũng chỉ vì công việc phòng chống tội phạm mà hai vợ chồng đang theo. Giỏi nhiều thứ nhưng lại rất dở việc bảo vệ người khác, như cô từng thú nhận. Một đứa con xinh như thiên thần, lúc nào cũng phải chịu cảnh một mình vì tính chất công việc của mẹ, ngay cả trong ngày sinh nhật lên 8.

Một người mẹ, người bà suốt ngày trông cháu và mòn mỏi thức đợi con gái hôm nào cũng về nhà rất muộn. Bà nhanh nhạy với từng cái ra hiệu của con, luôn sẵn sàng thay con đảm nhận vai trò của người mẹ với đứa cháu gái bé bỏng.

Một anh chàng đặc vụ FBI vui tính. Chưa từng yêu thắm thiết một ai. Chưa từng có một cô bạn gái chính thức. Ngay cô bạn gái mới quen, hẹn gặp đã đời, chỉ kịp buông một lời khen rồi biến mất, vì công việc. Nhen nhóm ý định từ bỏ công việc của một nhân viên FBI vì sự căng thẳng, phức tạp của nó.

Và cuối cùng là một tên sát nhân tuổi 20. Sốc vì gần như cùng lúc mất đi hai người thân yêu: Bố là giáo sư hóa học, mẹ là bác sĩ. Đặc biệt bị tác động từ cái chết của bố, trở nên lãnh cảm, phải nhập viện 6 tháng. Sau khi ra viện, hắn trả thù đời bằng việc giết người, được truyền hình trực tiếp lên một trang web cá nhân. Giỏi vi tính, hóa học cũng như giỏi nghĩ ra những cách thức giết người ghê rợn. Bắt đầu trả thù những người đã từng cười cợt cái chết của bố mình rồi len sang sát hại cả những ai có thể tìm ra mình.

Những cuộc rượt đuổi, chạy đua với thời gian. Sự hiếu kỳ, lan truyền của thông tin như một chất kích thích, dù biết càng nhiều người vào xem, nạn nhân càng chết mau hơn… Những cơn mưa u ám, lạnh lẽo. Cái tỉnh rụi của tên sát nhân 20 tuổi khi nhìn những nạn nhân giãy giụa trong đau đớn. Một con mèo, một nhân viên bán hàng, một MC truyền hình và một đặc vụ FBI…

***

Như giới báo chí (trong phim) từ chối đăng tên trang web của kẻ sát nhân, mình ko post kèm link hay hình ảnh gì của fim cảimg. Ra khỏi rạp phim, ngó quanh quất vẫn muốn cấm “trẻ em” dưới… 20 tuổi vào xem ghê.

Tổng kết lại ý kiến của nhóm là:

- Không đi xem phim một mình, nhất là những phim rùng rợn thế này!img

- Không xuống tầng hầm (dạo này nhiều phi vụ kinh khủng khiếp với tầng hầm lắm rồiimg).

- Từ bỏ “mộng” với các anh kỹ thuật viên (C đấy nhá!)img

- Chỉ có mình mới cứu được mình, chẳng thể trông đợi vào bất cứ ai.

- Làm nhà báo thương mại, thị trường cho an toàn hơn. Hixhix.

5 comments:

  1. Ôi! Em c của tôi!!! hà hà hà

    ReplyDelete
  2. hum ni C ở nhà 1 mình, tất cả mọi cái đèn đều được mở hết công suất. vẫn sợ wá...nắm tay C cái để wa cơn sợ hãi đêm nay cái nào.
    sáng nay nghẹt tim thật, hì. bữa nào có vé lại đi típ nhá.
    hì, iu cậu thiệt àh nha....

    ReplyDelete
  3. đi coi phim ma đông vui nhỉ :)

    ReplyDelete
  4. Xời ơi, phim bình thường. Anh đi xem có 1 mình, suất 9h30 tối, rạp vắng tanh, mà chả thấy sợ hay hồi hộp gì cả.

    ReplyDelete
  5. @Ka: 1 là đã đc cảnh báo trước. 2 là quen "máu lạnh" rồi nên thế. 3 là rạp vắng tanh nên ko bị hiệu ứng sợ "dây chuyền" :D

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.