Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Saturday, June 7, 2008

Có ai ghét tôi không?

Ngày bé, tôi ghét nhóc em, vì nó luôn đc mẹ bênh vực và cưng chiều, nhưng yêu ghét của con nít, sáng đánh nhau rồi chiều lại cười khì chở nhau đi chơi. Không lúc nào rời đc.

Lên cấp 2, tôi ghét một đứa bạn ngồi cạnh. Đứa bạn đầu tiên và có lẽ là duy nhất chọc tôi bực mình tấm tức khóc trong lớp. Nhưng rồi cứ mỗi khi tôi vẽ kỹ thuật không kịp giờ, nó đều vẽ giúp. Lạ kỳ là bản vẽ nào nó giúp, tôi cũng cao điểm hơn nó cả. Có lúc kẻ phấn chia bàn, có lúc lấy thước đánh nhau vậy mà rồi vẫn cứ là… không ghét được. Thậm chí về sau, lớp còn ghép đôi hai đứa với nhau.

Lớn hơn một chút, tôi ghét… một cô giáo. Lúc nào cô cũng có những lời nói cay nghiệt, xúc phạm, cạnh khóe, mỉa mai làm tôi đau lòng. Nhưng rồi một ngày trong chuyến đi tham quan cùng lớp, thấy tôi lừ đừ trên phà, cô hỏi: “Con nhỏ này có say xe không, cẩn thận không lại bị cảm lạnh đấy!”. Chỉ một câu hỏi thăm bình thường thôi, vậy mà từ đó trở đi, tôi không tài nào ghét cô được nữa, dù những gì cô đối xử với tôi vẫn vậy…

Tôi có một người bạn, đến giờ vẫn giữ ấn tượng xấu với cô giáo của mình, chỉ vì một lời phê hạnh kiểm khá. Tuy nó nghỉ học nhiều, nhưng những ngày nằm viện đều có xin phép hẳn hoi. Bao nhiêu tình cảm nó từng có với cô bỗng nhiên vụn vỡ. Tôi không biết trong chuyện này ai đúng, ai sai hay có gì nhầm lẫn không nhưng những cố gắng của tôi để hàn gắn vết thương trong lòng nó đều vô ích.

Tôi từng không thích một đứa bạn chỉ vì nó trái ngược với tôi hoàn toàn. Hai đứa từng khó chịu về nhau, từng cãi nhau kịch liệt và từng… không thèm nói chuyện với nhau. Nhưng đến giờ tôi và nó vẫn chơi với nhau (dù tính vẫn ngược nhau như vậy), đến nỗi mọi người cũng khó hiểu.

***

Có những điều rất nhỏ, đôi khi chỉ là một sự thờ ơ, đôi khi là một hành động vô ý với người này nhưng lại là một sự hụt hẫng, khó chịu, đau lòng với người khác. Tôi dám chắc cô tôi sẽ chẳng thể nào biết được tôi từng muốn ghét cô và tại sao lại không thể ghét được.

Tôi dám chắc cô giáo bạn tôi chẳng thể nào biết được mình đã “sụp đổ hình tượng” trong lòng một đứa học trò khi thẳng tay phê vào học bạ nó hạnh kiểm Khá, theo đúng nguyên tắc của một giáo viên.

Tôi dám chắc tôi và bạn tôi có lẽ sẽ khó mà chơi với nhau được nếu ko có trận cãi nhau kịch liệt ấy.

Nhưng thà cãi nhau một trận, để hiểu nhau, dứt khoát với nhau còn hơn cứ giữ mãi trong lòng rồi không thể nào toàn tâm toàn ý với nhau được. Bi kịch nhất là ghét nhau mà vẫn cứ nói cười với nhau như chẳng có chuyện gì. “Chén bát úp trong chạn còn xô nhau huống chi con người sống với nhau”. Không ai là hoàn hảo, tôi nghĩ vấn đề là mình có thẳng thắn với nhau không, có nhìn ra những điểm tốt của nhau để sống không.

***

Tôi nhớ câu chuyện của thầy dạy Phóng sự. Câu chuyện về một tên tội phạm giết người cướp của. Sau nhiều tháng dài truy bắt, lực lượng cảnh sát đều bó tay vì không tài nào tìm ra nơi ẩn náu hay hành tung của hắn. Cho đến một ngày người ta phát hiện một chi tiết nhỏ trong hồ sơ: Hắn rất yêu mẹ mình. Hắn từng có “tiền sử”… trói cha treo xuống giếng cho muỗi đốt vì tội dám đánh đập vợ mình – tức mẹ hắn. Phục kích ở nhà mẹ hắn, quả thật cảnh sát đã thành công. Trước khi cao chạy xa bay, hắn vẫn muốn về thăm mẹ một lần.

Đôi khi tôi thấy mình thật kỳ lạ khi không thể ghét được những người mình muốn ghét. Tôi cũng có những yêu ghét, cũng có lúc bực tức, cũng có lúc muốn “trả đũa”. Nhưng mỗi khi ý định “trả đũa” nhen nhóm trong lòng, tôi đều bị một thứ chặn lại, đó là những khoảnh khắc họ từng dễ thương với tôi. Những lúc thế, tôi đều do dự: Chắc là họ có lý do, có nỗi khổ tâm nào đấy nên mới làm như vậy. Tôi không biết mình có khờ khạo vì điều đó không nhưng tôi vẫn tâm niệm mỗi con người dù xấu xa đến đâu vẫn có một chút gì đấy lương thiện.

1 comment:

  1. "Đôi khi tôi thấy mình thật kỳ lạ khi không thể ghét được những người mình muốn ghét. Tôi cũng có những yêu ghét, cũng có lúc bực tức, cũng có lúc muốn “trả đũa”. Nhưng mỗi khi ý định “trả đũa” nhen nhóm trong lòng, tôi đều bị một thứ chặn lại, đó là những khoảnh khắc họ từng dễ thương với tôi. Những lúc thế, tôi đều do dự: Chắc là họ có lý do, có nỗi khổ tâm nào đấy nên mới làm như vậy. Tôi không biết mình có khờ khạo vì điều đó không nhưng tôi vẫn tâm niệm mỗi con người dù xấu xa đến đâu vẫn có một chút gì đấy lương thiện."=>hoàn toàn đồg wan điểm với bạn H trog vấn đề này.Zị là tụi mình có điểm jốg nhau rùi đó.Nhím cg thấy mình thật kỳ lạ khi k thể ghét đc nhữg ng mình mún ghét&mỗi khi có ý định "trả đũa" nhen nhóm trog lòg thì lại nhớ đến nhữg khoảnh khắc họ từg dễ thươg với mình.Như thế k gọi là khờ khạo,mà là sự bao dug,bởi vì trog mỗi ng đều có cả rồg fượg lẫn rắn rít mà ^^

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.