Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Saturday, August 1, 2009

Những người thích đùa... dai

Đang ngồi ăn với Chik - C thì nhận đc tin nhắn của sếp báo: "Anh D đang trong phòng cách ly ở BV Nhiệt đới nghi nhiễm cúm, mọi người nên cẩn thận...". Cả đám hoảng hồn chẳng nuốt trôi gì nữa cả. Anh D ngồi cạnh mình trong phòng, bữa giờ anh ấy bệnh, có dấu hiệu nóng sốt. Lúc chiều về sớm đi khám bệnh, gặp e C trước cửa anh ấy còn thổi phù phù vào mặt nó giỡn: "Tui mà cúm là phòng này phải cách ly hết đó nhe!". Mình với C xem như "dính chắc", khổ thân e Chik, hơn tuần nay ko gặp, mò sang vào đúng lúc này. Nó đau khổ: "Chương trình t phát trực tiếp hàng ngày, t với tụi nó mà bị sao thì tiêu... Nhà t lại có hai em nhỏ, sao t về nhà đc..." và em ấy phải gọi điện về nhờ bạn trực giúp 1 bữa. Ba đứa thống nhất qua chỗ C ở để "cách ly", đi đâu cũng dính chùm rồi.
Về lại cơ quan, chị V hoang mang: "Chết rồi H ơi, hình như chị thấy trong ng sôn sốt...". Nhờ gọi cho anh D để hỏi thăm tình hình thì đc báo máy ò í e. Bước xuống gặp, chú bảo vệ còn nói chắc nịch: "D nó mới gọi điện cho chú bảo đang trong phòng cách ly..." Ngta đã giữ lại thì chắc fai đến 80% là nhiễm cúm. Mà anh ấy nhiễm bảo đảm nguyên phòng ko thoát đâu đc với cái máy lạnh chung thổi ù ù cả ngày. Chưa kể mấy ngày nay cả phòng đều đang sụt sịt, nhức đầu, chóng mặt... Chik sau khi đc bác sĩ tư vấn, vẫn ở lại làm việc với các biện pháp "tự cách ly" tạm thời nhưng nó lo lắng, suốt ngày gọi điện hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?" mà đã biết đc tin tức gì đâu. Ấy vậy mà chả hiểu sao sau khi xem lại một số thông tin về cúm, cái đêm ấy mình lại có thể ngủ ngon đến vậy...
Dù đã dặn dò kỹ anh D về tầm nghiêm trọng của vấn đề, liên quan đến sếp và mọi ng trong cơ quan, sáng ra, chị thư ký vẫn nhận đc tin nhắn cú chót của anh D: "Anh có kết quả xét nghiệm rồi, dương tính. Anh bị cúm rồi..." Thế là thông tin đó nhanh chóng bay vèo lên phòng nhân sự và đc báo cáo lên trên. Ai đến cơ quan sớm đều bị bảo vệ chặn lại bắt đeo khẩu trang và một lô lốc khẩu trang đã đc sếp trang bị ngay dưới cổng. Mọi ng bàn nhau ai làm xong việc thì lo phóng về trước... Ai nấy như ngồi trên đống lửa. Anh T còn lo lắng: "Sao ko khử trùng ngay cái phòng đó đi...". Đến 8h15 thì "Mr D " xuất hiện ở cơ quan ngay trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, vẫn vô tư cười tươi rói. Cái giây phút anh ấy bước vào phòng, mọi người như cứng đờ ra, chả biết phản ứng thế nào, nên lại hỏi han hay tránh xa 3m?!
Còn sáng ra, mình nhận đc
tin nhắn của chị V: "Em đi làm đi, anh D ko sao, ảnh... giỡn đó!". Bán tín bán nghi: "Chị dụ em hả?", đến khi biết chị thư ký đang khóc rấm rứt ở cơ quan mới tin hóa ra chỉ là một... trò đùa thật. Ko gì có thể diễn tả đc cơn giận của hết thảy mọi ng. Sếp quát lên trong điện thoại: "Chuyện này mà có thể đem ra đùa đc hả???"... và dù thở phào vì chỉ là một tin "cá tháng tư" muộn nhưng "Mr D" cũng phải làm bản kiểm điểm với hình phạt đang chờ trước mắt. Đồng thời phải đi khám lại để có giấy chứng nhận sức khỏe tốt. Có lẽ anh ấy cũng ko nghĩ đc trò đùa của mình lại đi quá giới hạn và để lại "hậu quả" như vậy. Nhắn tin cho Chik, ng vui nhất có lẽ là nó, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên: "Cuộc đời vẫn đẹp sao, ta ko bị H1N1... lalala"

3 comments:

  1. mà có bị cúm thì cũng chẳng sao cả đâu. Bệnh này ko chết đâu, chỉ là hệ miễn dịch của mình chưa tìm ra cách thích nghi với em cúm này. Chả sao cả. Nhờ hai bữa đi làm cúm nên giờ hem có sợ nữa. Các bạn cũng yên tâm

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.