Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Thursday, April 26, 2007

Một ngày ở Đảo dừa lửa (April 26, 2007)



Đảo dừa lửa. Nghe qua tên ai cũng tưởng là nhiều dừa lửa lắm nhưng thực ra chỉ là một khu du lịch sinh thái khá yên tĩnh le que vài cây dừa thôi. Thích hợp cho những chuyến thư giãn cuối tuần tập thể, nhất là học sinh sinh viên. Chẳng hạn như lớp mình. Nói là lớp nhưng ai nấy lũ lượt kéo nhau về quê cả rồi (chắc buổi học ngày mai vắng như… chùa Bà Đanh) nên vận động mãi cũng chỉ được chừng 20 người (chính xác là 19), kể cả người yêu, dự bị người yêu của Mai và Cò nữa. Nhưng thôi, đội hình nhỏ gọn có cái lợi của nó, dễ di chuyển, dễ quản lý. Hẹn 6 rưỡi sáng với cái lệnh "ai đến trễ phạt tiền, 5000/ phút" của lớp trưởng làm mình hơi méo mặt. Ai mà chẳng biết cái tật ngủ đến suýt trễ giờ thi mấy lần của mình! Ấy vậy mà mình đến trễ có 2-3 phút gì đó làm nghiễm nhiên đc 1 tràng fáo tay. "Đi chơi có khác!" <- Ko biết là tối qua mình thức nên mới đc vậy á. Dây thun nhất cũng là bạn Hạnh nhưng Hạnh_chuồn chuồn kia. Tính tiền phạt thiệt chắc bạn H_chuồn sạt nghiệp. Đội hình sẵn sàng. Đảo dừa lửa thẳng tiến!

Cách Sài Gòn không xa, chừng 40 phút chạy xe máy. Qua cầu SG, rẽ ngã ba Cát Lái, qua phà Cát Lái đi thêm một đoạn nữa là tới nơi. Cách có một cái phà mà bên này đã là địa phận Đồng Nai rồi. Không còn khói bụi, đường gập ghềnh một chút nhưng bù lại là ko khí trong lành, những hàng cây, ruộng lúa, những ao nước biếc xanh, phẳng lặng đến yên bình! Bến tàu Đảo dừa lửa hoang sơ hơn cái tầm khu du lịch sinh thái của nó. Chỉ có một chị bán vé trong một cái chòi nhỏ ngay bãi giữ xe. Không tưởng tượng đc người ta có thể ngồi cả ngày buồn tẻ như vậy, nếu ko fải là những dịp lễ lạc, cuối tuần. Cả lớp xí xọn chụp hình. Hết máy này đến máy kia, hết nhờ người này đến người kia bấm máy, trong khi chờ thuyền đi vào đảo. Đúng hơn chỉ là một chiếc ghe máy nhỏ và chất 19 người lên đó. Lần đầu tiên bước lên một cái ghe, điều này chẳng có gì đáng sợ nếu bạn M.A nhà ta (mà theo bật mí là thiếu 10k nữa tròn tạ) bước lên. Bạn ý ngồi bên nào là cả đám la hét lên và chạy hết sang ngồi bên ngược lại nếu ko, xác suất lật thuyền là 99%. Cuối cùng tất cả cũng yên vị được, con thuyền lướt trên sông với tiếng trò chuyện vang trời mà chủ thuyền cứ phải ngó nghiêng mãi để đưa được cả đám vào đảo yên bình. Túi trái cây, bạn Cò giữ bị thâm hụt dần từ trên đường (bạn ấy đính chính là thâm hụt từ tối hôm trước cơ) đến giờ cạn sạch qua 19 cái miệng. Thích nhất là gió lùa vào mát rượi, thả tay xuống khoát nước như ngày trước mình vẫn từng tưởng tượng…

Đảo dừa lửa. Chỉ là có mô hình hai trái dừa lửa ở đầu cổng là mang chất dừa lửa thôi. Khu này ngày trong tuần vắng đến độ một mình một cõi, chẳng khác gì lớp mình… bao cả khu, mỗi đứa giữ một chòi. Đến trưa mới có thêm được 1, 2 tốp nhỏ nữa! Chọn địa điểm "trú quân", nháy vài kiểu <- phát hiện ra lớp mình ai cũng nghiện làm người mẫu chụp hình. Mơn man thả chân xuống vọc nước. Nước khá trong (nhìn thấy tận đáy) mỗi tội có quá nhiều rong. Đi loanh quanh, qua cầu khỉ, ngắm hồ sen đang mùa tàn… Sang chòi phía bên kia cầu khỉ, phát hiện có những búp sen đã thu hoạch đc. Vậy là rủ Trinh cùng tham gia. Đứa nắm tay giữ cho đứa mon men xuống hái. Cứ vậy, gôm đc một ít hạt sen về cho cả nhóm ăn. Tự nghĩ hay tại ai đến đây cũng “xin” một ít nên hồ sen mới tàn tạ vậy? "Truyền thống" này tiếp tục đc bạn Mai phát huy về sau. Hạt sen mà có nhiều người chưa ăn lần nào, lạ nhỉ!

Đi chèo thuyền. Xưa giờ chưa chèo, cả đám lại chẳng đứa nào biết bơi mà vẫn "hăng" đi đến lạ. 17/19 mạng mặc áo phao xuống thuyền. Đây là hoạt động thú vị nhất mà bạn Q đã bỏ lỡ… 3 chiếc thuyền, thuyền nào bạn M.A xuống là… chìm. Mình lon ton theo Hoàn (vì đã đc bỏ nhỏ là Hoàn biết chèoimg). Lẽ ra thuyền mình chỉ có 3 người nhưng "vớt" thêm 2 má con bạn Hà sau sự cố 2 chiếc thuyền chưa đi đc bước nào đã chìm nghỉm dưới nước. Cứ thế người chèo, người tát nước trong thuyền ra, phối hợp nhịp nhàng. Thuyền mình bơi giỏi nhất, vừa đi vừa hát inh trời. Ra xa nhìn lại 2 thuyền kia vẫn quay mòng mòng phía sát bờ.

Định ra bãi mía bên kia bờ bẻ vài cây nhưng mía đây vừa ngắn vừa non nên mục tiêu chuyển sang thuyền mía đang chặt sẵn. Hơi xa nhưng ko sao. Cảm giác ngồi trên thuyền, tay chạm vào mặt nước lúc này thú vị hơn bao giờ hết. Có một người chèo thuyền đầy kinh nghiệm, (biết đc nên tránh cả thuyền máy khi nó đi ngang qua để ko bị sóng của nó tạo ra ảnh hưởng làm lật thuyền) thuyền mình đã phủ định lời cảnh báo "Bảo đảm lật thuyền" của mọi người. Cập sát "đối tượng" rồi. Giao cho bạn Trinh "ngoại giao" xin. Bãi mía này đã bị cháy khô qua hai tháng nắng nóng nhưng trên thuyền vẫn còn một ít mía dùng đc. Ko ai keo kiệt gì vài cây mía với 5 cô gái "dễ thương" thế nàyimg.

Lẽ ra là yên ổn đi về nhưng Trinh thấy má con Hà lấy mía cũng bon chen đòi leo lên thuyền kia. Vừa đứng lên, cô nàng đẩy thuyền mình ra xa và ùm xuống nước. Ko biết bơi, may có áo phao ko thì… Một phen hú hồn cho Trinh. Đem theo chiến lợi phẩm về cho các thuyền khác bắt chước xin theo. Ăn mía rát cả lưỡi. Còn kịp la vọng ra "Chú ơi nó xin thì đừng cho nữa nha chú!". Thuyền nào cũng tiếc ko ghi đc mấy cảnh trên sông thế này nhưng đố đứa nào dám đem máy theo ra đây… img Thuyền mình yên ổn vào chòi. 2 thuyền kia ko ướt thế này cũng chìm thế kia, nhất là thuyền có bạn M.A. Người yêu Mai phải dùng phao đẩy từng bạn nữ vào bờ nhưng đến lượt MA thì lúng túng chẳng biết làm tnào cả, đc mấy trận cười thỏa thu
ê… Cứ nói với nhau, đi chơi có người yêu theo cũng hay đc chăm sóc, quan tâm quá chừng!

Trưa, một bữa cơm chung hoành tráng. "Chiến đấu" thật lòng và vui vẻ. Trước đó đã là chùm ruột Hương bẻ cả nhánh đem về. Tiếp đó là xoài, cây có một vài trái cũng ko bị nhóm mình bỏ sót. Còn Trinh & mình tiếp tục cộng tác với "sự nghiệp" bình bác. Tưởng là còn xanh ai dè Trinh lay cho vài cái là trái rụng đầy mái lá. Nhiều người có vẻ xa lạ với những thứ quả dân dã này, nhất là bình bác - chẳng ai biết ăn, khiến mình khá ngạc nhiên. Người thì ở phía Bắc, Trung - nơi quả này chưa phủ sóng tới. Người ở đây nhưng "TP" quá nên cũng ko biết. Có lẽ mình có lợi thế vì sống ở một nơi ngoại thành của TP. Ngày xưa cứ mỗi độ hè là mấy anh em lại rủ nhau đi hái bình bác, mọc đầy ở các bãi đất cạnh ao...

Một giấc ngủ trưa bị đánh thức bởi giọng hát Karaoke kinh khiếp của một ai đó nhóm mình… Chơi đến 4h mới ra về (vì đợi hết nắng có mà tối mất). Đông làm cả thuyền (bao gồm 2 người lái và 1 vị khách) ko sao nhịn đc cười vì từ lúc ra về đến khi thuyền cập bờ cứ luôn miệng "Nước nhà còn chờ, trận cuối là trận này…". Ko ai cần cũng hát, bị phản đối cũng hát. Hát suốt đến độ máy thuyền nổ ko lên đc & anh lái thuyền fải quay ra "để thở cái đã…" và chỉ nổ đc máy khi Đông ngừng hát... vài phút.

Một ngày vui thật sự. Thấy mình gần gũi, hoà đồng với lớp hơn. Cũng chẳng còn mấy dịp có thể đi đc với nhau như thế này...

____________

Chưa share hình đc. Lấy tạm hình bên blog Cò_ ko xinh lắm...

2 comments:

  1. làm j mà lâu H nhỉ, trc khi thực tập mình làm lai rai và chuyến!! vô tư hỉ!!!!!!!

    ReplyDelete
  2. bà sướng thật được đi chơi đây đó, ước gì tui được như bà

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.