Nhớ quá cái ngày cả nhóm gắn bó cùng nhau. Cứ tưởng ngày một đứa trong nhóm lên xe bông sẽ là ngày cả đám hội tụ đông đủ mà rồi… “sự đời ko đơn giản” nên cuối cùng chỉ còn mình, Chuột nhắt và Hà còi lóc cóc đi. Đường xa là xa, lên xe xuống phà gì cả ba đứa cũng nhóp nhép miệng, hết món này đến thứ kia. Cảnh đẹp, trời cũng đẹp (ít ra là đẹp hơn trời… Bình Dương như lời Hà còi nói). Thấy được mặt cô dâu ít phút trước khi lên đường ra nhà hàng. Chung vẫn vậy, không thay đổi nhiều. Gia đình Chung khá nhiệt tình, cởi mở, như cái cách ba mẹ Chung hào hứng hát, nhảy hưởng ứng trong các tiết mục văn nghệ góp vui cho đám cưới con gái. Chỉ hơi áy náy với mấy anh em họ của Chung, cứ phải đi theo đưa rước ba bà chị cùng lủ khủ màn áo váy, make-up, giờ dây thun…
Có lẽ màn ý nghĩa nhất tại tiệc cưới nhà gái của tụi mình là đã bắt cóc được cô dâu chú rể ra một góc riêng để chụp hình. Dù sao cũng đã có được những thời khắc nghỉ ngơi, thư giãn trong chuyến đi, bằng một tối lang thang ở Chợ Mới. Bằng khoảnh khắc cúp điện đột ngột, ngắm sao trời An Giang. Và bằng những câu thủ thỉ với Chuột nhắt + Hà còi đến khuya.
Trong chuyến xe sớm nhất ngày vội về TP, vẫn hơi tiếc vì ko tham dự được lễ xuất giá và đưa dâu của Chung đến cùng. Chỉ nghe kể lúc chia tay ba mẹ, Chung đã khóc đòi về theo. Hình như cô dâu nào cũng vậy…
***
No comments:
Post a Comment