Lần đầu tiên đón năm mới ở ngoài đường. Có chút gì đó như là tủi thân... Gió lạnh xao xác. 12 rưỡi mới bước chân ra, cứ ngỡ cả đoạn đường quạnh vắng nhưng người người đổ ra đường đón năm mới đông vui. Nguyên con đường Lê Lợi trở thành phố đi bộ, đèn hoa, xe cộ tấp nập. Chẳng như khu mình, vắng lặng!
***
Mấy hôm rồi toàn về nhà lúc 12 rưỡi - 1 giờ sáng. Đầu gà bảo mẹ mình: "Sao nó về trễ mà bác ko la cho một trận gì hết vậy?". Mẹ chỉ cười: "Thì công việc, có la cũng ko đc". Mẹ quen rồi, cũng chẳng bao giờ gọi nhắc xem về chưa, chỉ trừ những lần mình về trễ ko báo trước...
***
Tình hình là vẫn chưa hết vật vờ và được ngủ ngon
Vẫn phải giật mình tỉnh giấc dậy giờ này
Tất cả vì sự nghiệp bài vở
Khan họng + sổ mũi + đau nhức chân, ko lết lên nổi những nơi gập ghềnh (như... cầu thang chẳng hạn). Sau một ngày la lết ở địa đạo Củ Chi. Ko có cái cảm giác ngạt thở như ngày xưa mình tưởng tượng nhưng vẫn mệt phờ râu...
Hôm nay ngày 6 rồi, thở được một chút nhưng vẫn phải bon chen những nơi cần bon chen...
***
Nước ngầm mạch cạn khơi sâu. Còn duyên còn nợ với nhau thì về... (by Sdlethanh)
No comments:
Post a Comment