Lại sổ mũi, khan họng. Lần nào đi về cũng bị bệnh. Có lẽ là sự chênh lệch một chút ít về thời tiết (số mình ko... làm dâu xa xứ đc, chỉ có thể ở SG thôi). Có lẽ là do ở phòng máy lạnh nhiều quá. Dám chừng cách đơn giản nhất để... giết mình là nhốt mình vào 1 phòng KS ko có máy tính, tivi và cửa sổ to đùng nhìn ra ngoài.
Rốt cuộc cầu xoay vẫn là một điều kỳ diệu gì đấy mà mình chưa xem đc. Về đến nhà mới sực nhớ ra nhóc Xuân khùng. Quên khuấy đi mất nó vẫn thường lải nhải: "Khi nào mấy chị ra ĐN thì cứ gọi em dẫn đi chơi!", nếu ko đã có một free-tourguide nhiệt tình rồi.
Những công việc lặt vặt rải đều trong ngày, thành ra ko đi đâu đc cả. Trước khi về, kịp ra biển lần cuối. Những bước chân trên cát, ko dưng nhớ lại câu chuyện về đất Etiopia ngày bé. Sóng ầm ào, lại mơ mình là cô bé Axon, chờ một người đến từ đại dương... Đã qua cái tuổi cổ tích lâu rồi nhưng mỗi lần thấy những cuốn truyện cổ tích, vẫn mong mình bé lại, đủ để vô tư tin vào cái thiện - ác rõ ràng và một kết thúc có hậu cho những người hiền lành...
No comments:
Post a Comment