Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Tuesday, September 2, 2008

Một mai thức giấc

Ngày còn nhỏ, con bé vốn là đứa mẫu mực, chăm chỉ và đặc biệt chuyên cần. Hầu như phiếu xin phép nghỉ học của nó lúc nào cũng trống lốc. Những ngày khụt khịt, dị ứng, nó vẫn lết đến trường. Ngay cả khi ốm đến mộng mị, con bé cũng ko bỏ học buổi nào, trừ khi thầy cô thấy nó xanh xao quá phải kêu nó lên phòng y tế nằm hoặc chở về nhà. Lần mộng mị dài nhất vì bệnh là năm con bé học lớp 4. Một chuỗi ngày dài nó sợ hãi trong những cơn ác mộng đến mộng du...

Đến những năm học trung cấp, ĐH, con bé vẫn giữ sự chuyên cần đều đặn của mình. Với nó, nghỉ học vẫn là cái gì đấy lạ lẫm lắm… Cho đến một ngày, sau một đêm học và làm bài đầy mệt mỏi, nó tỉnh dậy hốt hoảng vì đã trễ giờ. Cuống cuồng… Mẹ bảo nó: “Thôi nghỉ đi con!”. Lần nào thấy nó học và làm mệt quá, mẹ cũng xon xót nói với nó như vậy. Mọi lần nó cứ phớt lờ đi nhưng lần này thì nó suy nghĩ. Nó ko muốn đến trường một tẹo nào. Lên trường rồi cũng vật vờ ngủ thôi, tội gì phải “hành” mình chỉ vì việc điểm danh như vậy? Nó quyết định ở nhà. Mẹ ko phải lo lắng nó cập rập ra đường có sao ko. Chị ko phải điếc tai nghe mẹ càm ràm cả ngày vì những lo lắng đó. Còn nó có một ngày nghỉ thảnh thơi, đủ để lấy lại cảm hứng cho những ngày học tới.

Được một lần, nó có lần thứ 2, thứ ba... Nó ko còn áp lực cập rập chạy đến trường đúng giờ như ngày trước nữa. Nó đến những lúc nào nó thoải mái nhất, những tiết học nó thích, nó có thời gian và tất nhiên là trong giới hạn cho phép của mỗi thầy cô. Bạn bè nó ngày trước chẳng thể nào tin đc, có môn nó chỉ đến lớp vào nửa buổi cuối cùng, chỉ kịp thoáng thấy qua mặt cô…

Có những ngày tỉnh dậy, con bé thấy mình chẳng muốn làm gì. Nó muốn một ngày thảnh thơi, ko có cái áp lực phải đi, phải làm. Có những khi nó dậy ko quá muộn nhưng thấy mình cứ bị đè nặng cái điều “Chết, trễ rồi!”, thế là nó lại bỏ mặc. Đôi khi nó thấy mình mâu thuẫn đến ko hiểu đc. Cứ giằng co giữa trách nhiệm - vô lo, khinh - trọng, nặng - nhẹ, xem thường hay quan trọng hóa vấn đề...

Có những ngày thức dậy, con bé muốn quên mình là ai. Cứ muốn đi, đi, đi… dù nó biết, đi rồi đến một lúc nào đó, nó cũng phải trở về…

4 comments:

  1. haha k biet noi sao nhung tom lai la V hoan toan thich entry nay cua H, nen biet rang H k phai la ng duy nhat co tam trang nhu vay. Yeah con ng ai hoan hao ca, tha long chut...di hoang roi cung se tro ve... Cach nay co hieu qua day

    ReplyDelete
  2. dinh chinh....KHONG ai hoan hao ca keke

    ReplyDelete
  3. May quá, hóa ra vẫn có ng như mình. Hehe

    ReplyDelete
  4. sao di ba kia! thi 'tutuong ho chi minh com cup ma sao ke'
    nghi wai chu hay ho gi no ba con oi! sao day!ko nghi thi cung di tre ha, tim moi mat moi thay nho vao gan cuoi tiet hoc ay, chay tat ta tat ta tu ben VTM wa, khiep li kiem tien lam xua hoi mon som wa ma! so e.....hehheh

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.