Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Tuesday, January 22, 2008

Hoa tre - Phần 2 (22/1/ 2008)



Có một loài cây chỉ nở hoa lúc cuối đời, nở xong là chết; nở như biết mình đã đến và sẽ ra đi trong cuộc đời; nở như những giây phút dọn mình để giã từ thế giới; nở tưng bừng như điệp khúc một giai điệu tráng ca. Đó là TRE. (Hồ Đăng Thanh Ngọc)

...

(Tiếp theo phần 1)

Ki Ki đủ bản lĩnh để tự bảo vệ mình và bạn bè của nó. Bằng chứng là bất cứ đối thủ nặng kí nào đi qua nhìn thấy nó cũng phải gườm mặt. Nó từng cào chết mấy con mèo hay con gà nhà hàng xóm lơ ngơ đi lạc. Chiến công lừng lẫy của nó trong lần hạ đo ván con chuột cống cáo già, to gần bằng bắp chân khiến ai cũng phải nể vài phần. Nó tự do đi lại trong lãnh địa của mình, lúc thì nằm ở nhà dưới nhìn thẳng ra đường trông chừng thiên hạ, khi nằm ườn ra sân phơi nắng, mắt nheo nheo lại trông đến là hay. Có hôm hứng chí lại chạy ra vườn bò lăn bò toài quậy với đám rau cải xanh tơ vừa mới nhú. Cả nhà quen để Ki Ki tự do làm điều nó thích, đến giờ ăn mới gọi nó vào bàn. Tuy nhiên, Ki Ki tuyệt nhiên không thích chạy rông ngoài đường. Vả chăng trong nhà đã quá đủ đồ cho nó chơi rồi. Vài lần có để cửa toang hoang nó cũng chẳng buồn ra khỏi lãnh địa, trừ khi có đứa nào dòm ngó địa vị của nó. Thế nhưng địa vị độc tôn của nó cũng có lúc lung lay khi có sự xâm lấn với thế lực bảo trợ mạnh hơn nó. Điển hình như con Đen.

Đen là cục cưng của chị hàng xóm, kế cận nhà tôi. Gọi Đen là vì toàn thân nó là một màu đen thui, tất nhiên xấu hơn Ki Ki nhiều. Ngày đầu đến nhà tôi, Đen đã bị Ki Ki gầm gừ nhưng với sự có mặt của chị hàng xóm, thêm sự cảnh cáo trước của mẹ nên Ki Ki chẳng dám động thủ gì ngoài việc nhìn con Đen đầy cảnh giác. Chẳng hiểu có phải vì biết mình được bảo trợ hay không mà Ki Ki càng tỏ vẻ oai hùng, nghiêm túc, đứng đắn bao nhiêu thì trêu ngươi thay, con Đen lại càng nhí nhảnh, cà rỡn bấy nhiêu. Không có sự ngăn cách rõ ràng nên Đen vẫn chạy tung tăng ở cả địa phận của Ki Ki, mấy lần bị Ki Ki nhảy xổ ra hù chạy tóe khói mà vẫn không biết sợ là gì.

Nếu như Ki Ki ghét cay ghét đắng cái việc người ta chỉa ống kính vào mình (nhác thấy bóng dáng máy ảnh là nó quay ngoắt chạy đi) thì con Đen cứ hễ thấy đám đông nào túm tụm chụp hình là chạy lại chìa cái mặt đen thủi đen thui của mình vô làm dáng. Khắc nhau đến vậy mà chẳng rõ từ khi nào, tôi dần nhận ra Ki Ki cũng có thể chấp nhận con Đen. Vài lần con Đen tung tăng tung tẩy ngay trước mặt, Ki Ki cũng chẳng gầm gừ nữa. Nó sống hòa thuận với nhau hết một mùa Tết, rồi con Đen dọn đi tít mãi Đà Lạt. Nghe đâu là vợ chồng cô hàng xóm có chuyện bất hòa và con Đen là thứ con ghẻ quẳng cho một người quen nào đó trên Đà Lạt nuôi. Không nhớ những ngày ấy, Ki Ki có buồn?

Ki Ki sống mẫu mực và khuôn phép theo cái lề lối chúng tôi đặt ra. Thế nên ngày nào vắng bóng nó thật đúng là chuyện lạ. Vậy mà, một ngày, đột nhiên không thấy Ki Ki đâu thật. Nó biến mất ngay trước bữa cơm chiều. Gọi mãi không được, cả nhà túa đi tìm, lên tận hai đầu đường, sắp ra đến xóm lân cận mà vẫn không thấy. Mẹ chậc lưỡi Thôi, thế là nó đi thật rồi. Ông đăm chiêu "Khéo có đứa nào thuốc nó chứ nó đi đâu được mà mất!. Tôi thỉu thiu buồn xo, nỗi buồn của con nít dễ quên ngay trong giấc ngủ cuối ngày. Chẳng biết vì mệt hay cố tình đợi cửa Ki Ki mà tối ấy cả mẹ lẫn người kỹ tính như ông đều quên đóng cửa cổng. Mẹ giật mình thức dậy lúc tinh mơ nhập nhoạng. Ai đó đang gọi cửa rất điệu nghệ. Tiếng thanh nhẹ lộp cộp vừa đủ nghe, đoán chừng là âm thanh phát ra từ một bàn tay nhỏ nhắn. Chột dạ, hiếng qua khe cửa, mẹ đụng phải đôi mắt long lanh của Ki Ki, miệng toét ra cười rối rít.

Từ đấy, mọi người quen hơn một chút, việc ‘lãng tử’ của Ki Ki như thỉnh thoảng chạy lên đầu đường chơi hay loanh quanh đâu đó giờ cơm chưa kịp về. Có dạo, tivi chiếu phim Chợ tình, xem xong đã khuya lắm rồi mà vẫn chưa thấy KiKi, tìm gọi mãi khắp xóm trên hẻm dưới mới thấy nó lon ton chạy về. Mọi người luôn miệng chọc: KiKi mà cũng bày đặt đi... chợ tình. Ông xoa đầu nó, còn tôi thích nhất những lúc nó như thế, trông nó mừng rỡ rối rít với tôi cứ như mấy năm trời không gặp.

(Còn tiếp)

Tre nở hoa (truyện ngắn báo Thanh Niên)

Hoa tre - Phần cuối

___________

Ngày đi về xã biên giới của Long An, đã sững sờ khi thấy kiki này (ảnh) cứ lẽo đẽo bám mình, vì nó có nét gì đấy rất giống Ki Ki...

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.