Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Wednesday, August 27, 2008

HỒI KÝ NHỮNG MÙA THI (2)

Những ngày thi ĐH cận kề cũng là lúc phải chạy đua cho những bài thi học kỳ ở RTC2. Mọi người ở nhà lại đang náo nức đón Q, đứa em họ cô vô thi ĐH. Chị cô nhắc nhở nó học bài, lo tìm địa điểm thi và chuẩn bị chu đáo cho việc đưa đón thi cử của nó. Những lúc vậy, không hiểu sao cô cứ thấy chột dạ thế nào… Cô muốn học thi cũng khó hơn vì ngoài “me” mọi người trong nhà, cô còn phải tránh những nơi có mặt đứa em họ để đảm bảo “bí mật quân sự”. Một năm đi học ở RTC2 đủ để cô thông thạo những con đường quen thuộc trong TP. Sáng ngày thi đầu tiên, khi chị cô đã chở Q đi thi, cô xách xe đạp đi ra, mẹ cô chỉ hơi ngờ ngợ: “Sao hôm nay đi học sớm thế con?”. Ba buổi thi yên ả trôi qua, ko ai hay biết gì...

Cả khi cô dò hỏi chị xem trường Nhân văn sẽ học ở đâu, chị cô vẫn ko mảy may nghi ngờ, hoặc chăng là cô hỏi khéo quá ko ai nhận ra đc. Cô hơi lo một chút khi nghe nói sẽ phải học ở… Thủ Đức. Cô cứ ngỡ trường ở Q.1 thì sẽ học ở Q.1 cơ chứ. Đi lấy giấy báo điểm và giấy gọi nhập học về, cô vẫn ko có ý định nói cho mẹ biết. Học hay ko học? Ở mãi tận Thủ Đức và cô cũng ko hề có ý định bỏ RTC2. Đó là chưa kể học phí ở đây cao gần gấp đôi RTC2. Học bổng ở RTC2 chỉ đủ để cô trang trải học phí và tài liệu, sách vở ở đấy thôi. Giá lúc này có đủ… tiền để đóng phí nhập học, ko biết chừng cô cũng sẽ… giấu nhẹm việc mình đã từng đi thi và đã đậu cũng nên.

“Tâm sự” này được cô kể cho bạn bè nghe trước tiên, những đứa bạn thân mà cô cảm thấy hơi có lỗi. Nhất là PD. Chẳng là hôm họp lớp, khi mọi người hỏi cô có thi lại ko, chưa kịp trả lời gì thì PD đã đỡ lời: “Đâu có, H đang học RTC2 mà, ko biết hả?!”. Trái với lo lắng của cô, PD ko mảy may giận gì mà còn khuyên cô nên học. Một là bỏ RTC2, hai là bảo lưu kết quả ở Nhân văn. Những người bạn quen biết cô đều bảo như thế. Suy nghĩ…

Một ngày, sau một tuần đi lấy giấy báo điểm, giấy gọi nhập học về, cô cứ lẽo đẽo theo mẹ mà ko biết phải mở lời thế nào. Một lúc ở trên lan can đầy gió, chỉ có hai mẹ con, cô thủ thỉ hỏi mẹ: “Mẹ có thích con học ĐH ko?”. Mẹ cô bảo: “Thích chứ! Tính năm sau thi lại hả con?”. Ko, bây giờ ấy. Con… thi rồi và… đậu rồi!”. Cô nhớ hình như mình vòng vo mãi mới nói đc điều ấy. Còn mẹ cô thì tròn mắt lắng nghe từng chữ rồi buông một tiếng: “XẠO!”. “ơ, mẹ ko tin à?”. “ừ, ko tin! Thi lúc nào mà đậu?!”. Cô cười. Mẹ cũng ngỡ ngàng cười suốt. Khi nhìn tận mắt giấy báo kết quả, mẹ cô mới chịu tin dù vẫn còn như thể ko hiểu đc chuyện gì đang xảy ra.

Dù dặn mẹ rằng, khi nào chắc chắn con sẽ học hãy báo cho mọi người, nhưng cô thừa biết, mẹ cô chẳng giấu ai được cái gì lâu. Chưa đầy 5 phút sau, cả nhà đã nhốn nháo bảo cô: “GHÊ QUÁ NHA”. Mọi người đổ vào “xỉa xói” cô ko khác gì một… “tội đồ”. Chị cô cứ luôn miệng: “Mẹ coi chừng mai mốt nó… lấy chồng mà chẳng cho ai biết đó!”. Chẳng ai hiểu nổi cô đã học lúc nào, thi lúc nào nhưng giấy báo kết quả thì rành rành đây. Sau hơn nửa tiếng trốn “đòn miệng” của mọi người, cô ló mặt ra nghe chị bảo: “Thế mày tính sao? Bỏ RTC2 à? Hay bảo lưu kết quả?”. Ko, ko bỏ RTC2. Cũng ko… bảo lưu kết quả đâu! Em sẽ học cả 2 trường”. Bỏ ngoài tai mọi lời khuyên “Thôi, bảo lưu kết quả đi con!”, lẫn những lời hù dọa sẽ học ko nổi hay nếu trường biết học 2 nơi sẽ đuổi học… cô vẫn quyết định học cả 2 bên.

Ngoài cô ra, còn có hai người bạn cũng gàn bướng y như vậy. Bất ngờ nhất là Hà còi, cùng học với cô ở RTC2, cùng tổ nhưng ít thân với nhau, ko ngờ cùng gặp lại ở Nhân văn. Ngày 3 đứa lết lên Thủ Đức nhập học, đi bộ từ ngã ba đại cương vào trường mà cứ ngỡ đang đi… vào rừng. Cây rậm rạp, um tùm che khuất lối đi. Những sáng ở RTC2 ko có tiết, cô thức dậy từ 4h sáng để chuẩn bị, đạp xe lên Q.5, đập cửa nhà người ta xin gửi xe rồi gật gù trên chuyến xe bus số 8 sớm nhất lên Thủ Đức. Vậy mà ko hôm nào vào lớp trước 7h. Trưa, cô bắt xe về lại RTC2 học, hôm nào cũng tối mọ mới về nhà. Mọi ưu tiên luôn luôn dành cho RTC2 còn ở Nhân văn, cô chỉ xen vào những lúc nào RTC2 trống tiết hoặc tiết học ko quan trọng lắm. Cả năm nhất ba chớp ba nhoáng có mặt ở lớp, lại luôn ngồi ở ghế cuối cùng, thế nên chẳng ai biết cô là ai, ngoài… Hà còi và 1, 2 đứa bạn chơi chung để có gì còn… mượn tập xem bài!

HKNMT (1)

HKNMT (end)

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.