Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Tuesday, August 26, 2008

HỒI KÝ NHỮNG MÙA THI

Chẳng nhớ viết từ bao giờ, ý định thì có lẽ từ hồi 4 năm trước lận, nhưng hoàn chỉnh thì cách đây hơn 1 tháng thôi. Chỉ là muốn viết và bây giờ, chỉ là muốn post lên, vậy thôi. Chẳng có lý do gì cả, hoặc chăng là đang thèm đc như những ngày đó...

Một ngày trung tuần tháng 8 cách đây 4 năm. Lần đầu tiên cô ra dịch vụ internet để xem điểm thi. Tìm thấy 1 cô L.T.H ở T.H mà cô cứ nghĩ là… mình. Đúng quái thật, vì hơn chục năm rồi mà cô vẫn ko nghĩ đc mình là người TP.HCM.

Cô mò mẫm dò tên. Và ĐẬU, đậu thật. Cô nhìn lại lần nữa để chắc chắn là ko sai hàng. Đúng là đậu. Thật ra thì cô ko bất ngờ lắm mà lại còn có chút gì đó… hẫng nữa kìa. Lòng tham con người thật ko đáy. Khi chưa đậu thì muốn đậu, đậu rồi cô lại muốn mình phải đậu thật cao cơ. Lúc này, cô mới nghĩ đến một điềm báo lúc sáng. Chẳng là ra chợ, ngang qua một hàng cá, tự nhiên một con cá điêu hồng từ trong thau nhảy vọt ra ngay trước mặt cô. Bắt nó lên thả lại vào chậu mà cô chẳng màng người ta có cám ơn hay ko…

Với bao nhiêu người bình thường khác, khi biết tin mình đậu ĐH thì sao nhỉ? Nhảy lên reo vui hay chạy ù về khoe với gia đình? Cô thì có vui nhưng chỉ tươi hơn một chút thôi và vẫn kín miệng với tất cả mọi người. Kết quả của đứa em họ cô không như mong muốn, chẳng lẽ cô lại reo vui làm nó tủi thân? Vả lại, cô cũng chẳng biết phải bắt đầu mọi chuyện như thế nào…

***

Năm đầu tiên làm hồ sơ thi ĐH, cô cũng “bí mật” chuyện thi trường nào. Bạn bè từ thân đến ko thân đều ko đc cô hé răng tiết lộ. Kể cả… gia đình. Mẹ hỏi, anh chị hỏi, cô vẫn ngang bướng “Có gì đâu, con cứ thi thôi, mẹ/anh/chị… biết làm gì!”. Thế mà cái đám bạn trong lớp, chẳng hiểu sao cứ một mực bảo cô: “Thi ĐH KHXH & NV chứ gì, ai chẳng biết mà cứ giấu!”. Ừ, chẳng hiểu sao tụi nó mặc định cô phải thi vào Nhân văn, bộ cứ khá Văn một chút là phải vào Nhân văn sao? Cô vẫn ung dung không thừa nhận vì có nằm mơ, tụi bạn cũng chẳng thể đoán đc cô thi trường gì…

Năm ấy có một đứa em họ xa vào thi cùng đợt với cô. Hai bố con ở ké nhà cô. Bố nó tất tả đi tìm địa điểm thi rồi chăm lo, nhắc nhở nó ăn uống, học bài, ngủ nghỉ, trong khi mẹ cô vẫn “bình chân như vại”. Ông thắc mắc: “Thế cháu nó thi trường gì? Thi ở đâu sao chẳng thấy chị lo gì cả thế?”. “Ôi, nó có chịu cho ai biết đâu mà lo!”. “Ơ hay, mẹ mà ko biết con thi trường gì là sao?!”. Ở quê, hay nói đúng hơn là những gia đình khác cứ quan trọng hóa chuyện thi ĐH quá. Có lẽ chính câu nói cuối cùng ấy đã chạm “tự ái” của mẹ cô. Thế là trong lúc cô đạp xe tự đi mò mẫm địa điểm thi thì mẹ và thằng em cô ở nhà mở công cuộc tìm kiếm giấy báo thi của cô. Kế hoạch bí mật đến phút chót đã bị bại lộ, cô đành để chị đưa đi thi dù tự thân cô cũng chẳng cần thiết lắm điều đó…

Lúc biết mình thiếu 1đ để đậu, chị cô bảo nên phúc khảo nhưng cô phớt lờ lời khuyên ấy. Cô chủ nhiệm gọi điện an ủi nhưng lúc đó cô còn đang mải… đi chơi với bạn bè. Cô có buồn một chút nhưng không đến nỗi như người ta vẫn tả. Thế nên từ đó đến giờ cô vẫn nghĩ tự tử vì điều như vậy thật là… vớ vẩn! Giấy báo từ RTC2 đến kịp lúc trước khi cô quyết định rẽ sang một hướng khác. Như một cái duyên, để cô chỉ thiếu 1đ để đậu cái ngành mà cô còn chưa biết học để làm gì, chỉ đc cái nghe tên… hay hay. Như một cái duyên, ngày cô đi thi vào RTC2 cũng là một ngày mưa gió ngập trời…

Năm thứ hai. Trong khi mọi người nghĩ cô chắc chắn yên phận ở RTC2 thì cô lại nung nấu ý định… thi lại. Lịch học ở RTC2 dày đặc, điểm danh sát sao ko thua gì cấp 3. Về nhà là cô mệt nhoài, chỉ muốn ngủ. Thỉnh thoảng ý định thi lại thôi thúc thì cô mới thức khuya, canh lúc mọi người đã ngủ hết, ra ngoài ôn lại những bài học cũ. Không biết xưa nay có ai học thi mà cũng phải… học lén như cô không nhỉ?? Khó khăn nối tiếp khó khăn, khi cô làm hồ sơ thi. Xưa giờ, giấy tờ thủ tục đều do mẹ cô lo cả, có bao giờ cô biết ra phường chứng giấy là gì đâu. Đôi lúc vì chuyện này, cô đã tính hủy cái ý định thi lại “khá phiêu lưu” kia. Do dự mãi rồi cô cũng “lén mượn” giấy tờ của mẹ, lê la ra phường chứng hồ sơ thi. Thấy cái gì, cô cũng lạ lẫm như một đứa trẻ nhìn những thứ đồ chơi bắt mắt. Cho đến khi cái mộc đỏ chứng nhận chưa ráo mực nằm chình ình ở cuối bản hồ sơ, cô mới tin là mình làm đc. Cái cảm giác hệt như Acsimet lúc la lên Eureka, có khi còn rộn hơn cả lúc cô biết tin mình đậu ĐH nữa ấy chứ! Mấy lần nung nấu ý định đi thi cũng là ngần ấy lần cô muốn bỏ cuộc. Cô ngại cả việc tự mình lên Sở GD nộp hồ sơ… Mãi đến 2 giờ chiều ngày cuối cùng nhận hồ sơ, còn nhớ rõ là 15/4, cô mới lọc cọc cúp tiết Cơ sở văn hóa đi nộp.

(còn tiếp)

HKNMT (2)
HKNMT (end)

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.