Lúc ấy em khóc. Có một phép màu hiện ra. Phép màu nhanh nhảu. Vô tư. Em tươi như chưa từng rơi nước mắt. Lúc ấy em khóc. Lẽ nào phép màu là anh? Tiếng cười trong lành. Em dịu lại, quên đi nãy giờ mình đang mệt mỏi. Lúc ấy em rơi nước mắt. Ngỡ là trúc trắc. Ấy mà... Thế rồi thành duyên. Chỉ là bình yên. Cám ơn phép màu trúc trắc...
(một ngày tháng 8/08)
Chưa bao giờ sợ linh cảm của mình đến vậy! Cứ nghĩ đến ai, điều gì là y như rằng người ấy, việc ấy xuất hiện. Từng người từng người một. Có chút gì đấy vui và ấm áp (dù trời SG đang nóng).
Có chút gì đấy sợ, vì chẳng hiểu sao dạo này lại hay nghĩ nhiều "chuyện cũ người xưa" quá! (Mình... già rồi chăng?). Đôi khi nhớ rõ đến từng lời...
Tuần nào cũng gặp, trong vòng hơn 2 năm, ấy thế mà tối qua mới nhớ ra đó là người ngày xưa mình từng thương cảm.
Chú thích: Ảnh ko có mục đích minh họa, cũng chẳng liên quan gì đến nội dung entry. Chỉ là 1 bức ảnh chụp lén hôm đi ĐL, Đầu gà vừa mới "tự thú".
(một ngày tháng 8/08)
Chưa bao giờ sợ linh cảm của mình đến vậy! Cứ nghĩ đến ai, điều gì là y như rằng người ấy, việc ấy xuất hiện. Từng người từng người một. Có chút gì đấy vui và ấm áp (dù trời SG đang nóng).
Có chút gì đấy sợ, vì chẳng hiểu sao dạo này lại hay nghĩ nhiều "chuyện cũ người xưa" quá! (Mình... già rồi chăng?). Đôi khi nhớ rõ đến từng lời...
Tuần nào cũng gặp, trong vòng hơn 2 năm, ấy thế mà tối qua mới nhớ ra đó là người ngày xưa mình từng thương cảm.
Chú thích: Ảnh ko có mục đích minh họa, cũng chẳng liên quan gì đến nội dung entry. Chỉ là 1 bức ảnh chụp lén hôm đi ĐL, Đầu gà vừa mới "tự thú".
bài thơ dễ thưong wá, cho mượn về blog nhé! Đầu gà làm à?
ReplyDelete@Cua: M nghĩ sao vậy... T ngẫu hứng đó (cảm xúc thật, hehe). Nhớ để tên tác giả nhé, ko mốt đừng hòng t cho mượn nữa :P
ReplyDelete