Sáng an táng đạo diễn HPĐ nên tối qua các nghệ sĩ tập trung lại hát cho anh nghe. Những người hiếu kỳ thấy đoàn nghệ sĩ mặc áo trắng đứng hát cũng mon men tìm chỗ gửi xe để... xem. Tư gia anh đối diện chỗ làm, mấy bữa đều thấy đông kịt người qua lại thăm viếng, rồi báo chí đến đưa tin. Người thương anh một đạo diễn tài hoa, người tiếc anh một kiếp người quá trẻ... Mình thì chỉ đồng cảm.
Anh ra đi cách bố 10 ngày, cũng trong những ngày mưa rả rích như thế này. Bố cũng chỉ dừng lại ở cái tuổi U40 như anh. NGày bố đi cách đây 18 năm, chị T cũng 11-12 tuổi, H cũng mới lên 3, y như bé Chò, bé Mi bây giờ. Chỉ khác là trong cái khoảng giữa ấy, còn nheo nhóc thêm những đứa như mình... MỘt cái đám tang, dù là ồn ào hay lặng lẽ. Dù đông đúc thân hữu hay một mình gia quyến thì tất cả cũng sẽ đi, chỉ còn lại những người như ba mẹ con chị ấy. Rồi 3 năm, 5 năm, 10 năm nữa, còn bao nhiêu thân hữu quay lại "ngôi nhà ko nóc" ấy? Rồi họ cũng phải vượt qua, phải sống tiếp nhưng cái chặng đường ấy sẽ gian nan rất nhiều. Chưa nói đến vật chất, chỉ riêng việc phải quên một người luôn trong tim thôi cũng khó khăn bao nhiêu rồi. Những gì của quá khứ, của hôm nay có lẽ sẽ đi theo ám ảnh hoài. Rồi có lúc, cô bé, cậu bé ấy cũng sẽ tủi thân, cũng sẽ đồng cảm như mình ngày hôm nay...
Thương cả bé Thảo Nhân, dù ko thân thiết gì nhiều. MÌnh vốn ngưỡng mộ những tình cảm anh trai - em gái như thế! Lan man nghĩ quên luôn mất đường rẽ về nhà. Mưa rả rích, lạnh lẽo. Vừa nãy mới thấy dáng anh D vụt ngang qua. Chắc sáng ra trên TTO lại có hình ảnh về buổi tiễn đưa trong cơn mưa rả rích này...
Anh ra đi cách bố 10 ngày, cũng trong những ngày mưa rả rích như thế này. Bố cũng chỉ dừng lại ở cái tuổi U40 như anh. NGày bố đi cách đây 18 năm, chị T cũng 11-12 tuổi, H cũng mới lên 3, y như bé Chò, bé Mi bây giờ. Chỉ khác là trong cái khoảng giữa ấy, còn nheo nhóc thêm những đứa như mình... MỘt cái đám tang, dù là ồn ào hay lặng lẽ. Dù đông đúc thân hữu hay một mình gia quyến thì tất cả cũng sẽ đi, chỉ còn lại những người như ba mẹ con chị ấy. Rồi 3 năm, 5 năm, 10 năm nữa, còn bao nhiêu thân hữu quay lại "ngôi nhà ko nóc" ấy? Rồi họ cũng phải vượt qua, phải sống tiếp nhưng cái chặng đường ấy sẽ gian nan rất nhiều. Chưa nói đến vật chất, chỉ riêng việc phải quên một người luôn trong tim thôi cũng khó khăn bao nhiêu rồi. Những gì của quá khứ, của hôm nay có lẽ sẽ đi theo ám ảnh hoài. Rồi có lúc, cô bé, cậu bé ấy cũng sẽ tủi thân, cũng sẽ đồng cảm như mình ngày hôm nay...
Thương cả bé Thảo Nhân, dù ko thân thiết gì nhiều. MÌnh vốn ngưỡng mộ những tình cảm anh trai - em gái như thế! Lan man nghĩ quên luôn mất đường rẽ về nhà. Mưa rả rích, lạnh lẽo. Vừa nãy mới thấy dáng anh D vụt ngang qua. Chắc sáng ra trên TTO lại có hình ảnh về buổi tiễn đưa trong cơn mưa rả rích này...
No comments:
Post a Comment