Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Monday, July 9, 2007

7 sự thật "sởn tóc gáy" (9/7/2007)




Chẳng hiểu ai bày ra ba cái trò “tát” (tag) lên “tát” xuống trong blog nữa, bữa giờ vô blog toàn thấy “tát” tùm lum tà la. Nhưng thôi kệ, mọi người đc dịp hiểu nhau nhiều hơn, kiểm chứng những gì còn nghi ngờ và biết những gì chưa đc biết. May mình hiền dịu nên chỉ bị một bà khỉ già “tát” trúng. Hôm mình biết bị tag đúng trong khoảng 7 giờ sáng ngày 7/7/2007 (hix), có điều phải lao theo “chuyến công du bão táp” nên ko ho he gì đc. Giờ mới “trả nợ”. Ko biết mượn cớ có 2 người “tát” hay sẵn dịp muốn 8 nhiều mà bà khỉ già “khai” tới 14 điều làm mình hơi... hoảng. Theo mình tìm hiểu luật chơi gốc thì chỉ có 7 điều sự thật hoặc sở thích thôi:

Luật chơi: “Mỗi người chơi phải bắt đầu với 7 sự thật/ sở thích gì đó về bản thân họ. Những người bị bắt cần phải viết vào blog của họ về 7 thứ của họ, cũng như những điều luật này. Kết thúc entry, bạn phải bắt 7 ng khác và liệt kê tên của họ. Đừng quên để lại cho họ một quick comment nói rằng họ đã bị bắt và phải đọc blog của bạn!”


Chẳng biết mình sẽ nói về yêu/ ghét hay gì gì đó nhưng tóm lại là sự thật. Dù có "sởn tóc gáy" hay ko thì nó cũng là sự thật!

1. Giống như Khỉ già (ko bắt chước đâu à nha, khảo sát có rất nhiều người tuổi như mình từng suýt chết đuối hồi nhỏ), từ bé mình đã suýt chết mấy lần (cái này nhớ mình từng kể ở đâu đó rồi nhỉ!?).

Lần đầu là năm mình 3-4 tuổi, theo mẹ ra ao giặt đồ, mải vọc nước thế nào mà rơi ùm xuống ao. May mẹ nhanh tay chụp kịp cái tay… Ao đó là ao sâu nhất làng, từng có “tiền sử” chết đuối vài vụ và thường khi rơi xuống người ta ko cho người nhà cứu bao giờ!

Lần 2 (mà mình nhớ) là năm lớp 2, mình bị con Ki ngoạm vào tay chỉ vì mình thương nó “phải” gặm cục xương to quá nên thò tay vào miệng nó móc ra… Máu chảy rần rần, mẹ băng vội lại rồi chở đi chích ngừa. Giữa trưa nắng, đường sá xa xôi, chạy mấy cái bệnh viện, trung tâm y tế trong quận đều hết thuốc, nghe đâu mình đc chích ở một trạm y tế Q.4. Đợt ấy bệnh dại đang phát nhiều. Con Ki quỳ sụp bên bố hối lỗi cả tuần. Tay mình đến giờ vẫn còn 2 vết sẹo

Lần 3 ko nhớ rõ thời điểm, khoảng lớp 7. Ngày ấy mình hay ủi đồ cho chị mà cái bàn ủi nhà mình lại bị… mát. Biết vậy nên mình chỉ dám ủi khi đã rút điện ra, nhưng như vậy thì lâu. Chị cần gấp, cứ bảo mãi “Cầm thử xem có bị giật ko thì biết!”. Thì cầm và mình văng ra góc cầu thang… Một dạo khác còn bị hút vào, ai nấy la oai oái mà cứ đứng yên, may mà dì đi xuống mới lôi vội cái phích điện đang cắm trong ổ ra. Từ đó, mình sợ tiếp xúc với bàn ủi hẳn, ngay cả bây giờ, khi nó đã an toàn.

Lần 4 là năm lớp 10. Hồi ấy mình bị cận rồi nhưng nhẹ nên ko đeo kính. Góc bếp nhà mình có một khe nứt dọc theo tường, phía sau là một bãi đất trống cỏ cây mọc um tùm. Một trưa, dọn đồ ăn vào bếp, thấy lờ mờ trong góc một_sợi_dây đen đen giống dây chằng hàng. Tự nghĩ ko biết ai nhét nó vào đây, đang tính lôi lên thì thấy “sợi dây” hơi nhúc nhích. Căng mắt ra nhìn một lần nữa thì đứng tim vì ko sai đc, đó là một con… rắn. La lên và cả nhà đi lùa. Nói “cả nhà” cho oai chứ mấy anh em đi học hết, nhà còn đúng 4 người con gái, trong đó 3 người đã khiếp rắn rồi. May đợt ấy có chị họ mới từ rừng núi TN vào (quá quen với rắn rít rồi) nên mới đập đc nó sau vài vòng nhảy nhót khắp các ngóc ngách trong bếp. Xong chị ấy còn kéo con rắn ra đo, to bằng ngón tay cái, dài chừng 30 cm.

2. Mình rất sợ ngộp. Ngày bé, chỉ cần đắp chăn quá mặt hay dội nước từ trên đầu dội xuống là mình đã không thể thở nổi rồi. Mỗi lần như vậy, cảm giác mình sắp chết ngộp tới nơi. Ko nhớ động lực nào đã khiến mình làm quen với ngộp, chỉ nhớ mình đã tập rất nhiều lần, dội nước từ trên đầu xuống từng ít một cho đến khi quen với việc nín thở trong khoảnh khắc. Giờ thì ko sợ điều vớ vẩn ấy nữa nhưng cũng ko hợp đc những nơi ko khí tù túng, ngột ngạt.

3. Mình khá kén ăn, nhất là mỡ. Ko hiểu sao từ bé đã ko nuốt trôi thứ ấy. Ngày đi mẫu giáo, ăn chậm vì lựa mỡ (còn nhớ đó là món canh gì nữa kìa). Cả sân chỉ còn mỗi mình nên cô giáo ra đút cho nhanh, ai ngờ cô ko biết, đút lẫn cả mỡ thế là lôi hết mọi thứ trong… bụng ra. Từ đấy ko ai dám cho mình ăn mỡ nữa. Giờ vẫn ko ăn đc, dẫu có… xay nát mỡ trộn chung với nạc, mình cũng có thể lựa ra như cô Tấm lựa thóc với gạo ra như thường.

4. Ko biết tại sao cuối cùng mình lại đi theo văn. Hồi tiểu học, khi cả 2 chị mình đều là học sinh giỏi văn của huyện thì ko hiểu sao mình lại nằm trong đội tuyển học sinh giỏi toán của trường. Đợt thi năm ấy nhớ mang máng có một trục trặc gì đấy ở các Hội đồng thi nên ko xếp giải đc nhưng giấy chứng nhận HS giỏi toán cấp huyện thì mình vẫn còn giữ. Càng học lên, những gì tạo nên cái danh hiệu hồi bé của mình càng tiêu tan ko dấu vết.

Thi học kỳ năm lớp 6, mình có một bài văn đạt điểm tuyệt đối phần làm văn (ngày đó, điểm 9, 10 văn chưa thành trào lưu thế này). Toàn bài ko đc điểm tối đa vì mình ko nhớ đc nguyên xi định nghĩa câu ghép chính phụ thì phải. Còn bài làm văn viết về bài thơ Tiếng chổi tre. Mình nhớ mình đã bắt đầu nó bằng ý trên đời này ko có nghề nghiệp chân chính nào là ko cao quý, từ bác sĩ, kỹ sư đến chị lao công… Bài ấy làm xong mình rất thích vì trước đó đã thích bài thơ mà đến giờ vẫn thuộc từng chữ “Những đêm hè, khi ve ve đã ngủ…”

5. Mình có 2 người chị rất khéo ngoại giao, đi đến đâu cũng đc mọi người cưng chiều (hay đôi khi nhìn bề ngoài đã thế rồi). Như một chị đi chợ quen mà đc một cụ bà bán hàng phúc hậu nhận làm con gái nuôi, hôm nào ra cũng cho thêm trái cây, quà bánh. Đi đâu ai cũng kêu, cũng nhớ, cũng nhận ra (có khi 2 chị ấy còn ko nhận ra người gọi mình nữa kìa). Mình thì chưa gặp những trường hợp vậy bao giờ, toàn mình nhớ người ta trước. Có ông cho thuê truyện, cũng 2 chị em (ông ấy ko biết) mà lúc nào ông ấy cũng ưu ái cho chị thuê truyện mới trước, còn mình á, đã phải đợi sau lại còn phải giữ kỹ, nếu ko muốn bị mắng nát nước…

6. Hồi tiểu học, nhà gần nên đi bộ cả. Có một đứa con trai chung lớp (hình như lớp 4 thì phải) hay đi học về chung đường. Ko nhớ gì nữa ngoài việc có hai ngả để về nhà nhưng mình hay đi ngả xa (vì cùng đường về nhà nó) và nó hay mua kem cho mình ăn, dù trong lớp tuyệt nhiên ko hề ngồi gần hay trò chuyện… Lớp 7 thì có một đứa có cái tên rất oai: Tiến sĩ. Mình kèm nó mấy môn chính, còn nó giúp mình trong môn vẽ và kỹ thuật. Mấy hôm mình vẽ chậm, nó toàn vẽ giùm nhưng bài phát ra bao giờ điểm mình cũng hơn điểm nó, nghĩ cũng lạ! Chơi với nó mình tức nhiều hơn là vui (tất nhiên là cảm xúc hồi đó), một phần vì mấy đứa bạn cứ ghép đôi, một phần vì nó… nhỏ nhen ko chịu nổi. Có lần nào trong giờ Anh văn, chỉ vì chuyện kẻ phấn chia bàn mà nó làm mình tức phát khóc khiến cô xuống phạt nó một trận. Hình như đó là lần duy nhất mình khóc trong lớp…

7. Mình là đứa khá thất thường, lại hơi… nguyên tắc. Ngày còn làm tổ trưởng, mình khiến ko ít đứa bạn phải “lao đao” chỉ vì “y lệnh hành sự”, tuần nào cũng ko quá 1/3 số người đc hạnh kiểm loại A. Khi kỹ tính, khi xuề xòa. Khi mau quên, khi nhớ kỹ. Rất khó chịu khi ai đó thay đổi một trật tự mà mình đã sắp xếp. Ở nhà hay bảo mình khó tính cũng là vì vậy… Tuy nhiên mình lại rất tự hào vì mình khá… chung thủy. Từ phong cách đến kiểu tóc mình cũng ko thay đổi nhiều. Ngày xíu xiu rất thích để tóc dài nhưng 22 năm qua, tóc mình chưa bao giờ dài quá vai. Mình hiền, nhút nhát – có thể vậy, nhưng mình chưa bao giờ tự nhận điều đó vì ở nhà, ko ai chịu “đóng dấu” công nhận giùm mình điều đó…

Còn nhiều sự thật nữa nhưng nói sao cho hết những yêu/ ghét, quên/ nhớ trong từng ấy năm. Thôi thì cái gì biết rồi, vui lòng đọc lại, cái gì chưa biết ghi nhận giúp cho. Đa tạ. Để xem giờ “tát” ai bi giờ?!
Mình hiền dịu, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép cung người ta, ai có lòng thì bật mí. Hiện giờ chỉ mới nghĩ ra những ai có nick bắt đầu bằng một trong các chữ C, K, P. Khi nào nghĩ ra thêm nữa (chữ cái hoặc chỉ định trực tiếp sẽ bổ sung), keke.

2 comments:

  1. uh, nghe "son toc gay" thiet hahah. V van con nho bai tho "Tieng choi tre" ay....kho wen

    ReplyDelete
  2. uh, nghe "son toc gay" thiet hahah. V van con nho bai tho "Tieng choi tre" ay....kho wen

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.