Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, July 29, 2007

Quá nhiều chuyện để nghĩ (29/7/07)

Cuối cùng thì cũng về đến nhà an toàn. Một ngày ko xảy ra nhiều việc nhưng lại có quá nhiều chuyện để nghĩ.

Trời vẫn đang mưa. Rét buốt như những ngày mưa 92. Lạ là mỗi lần chạy ù ù trong cái ko khí ướt át trên những cung đường vắng lặng là mình lại nghĩ tới mùa mưa 92… Ngồi trong TL để tránh mưa. Đúng như lo nghĩ, ngồi chưa ấm chỗ thì mưa ào ào. Nhâm nhi TL sữa đá, bánh cay và nghe nhạc Trịnh. Dạo này có vẻ quý sờ tộc hơn đây. Đợi chán chê, cứ tưởng đã ngớt mới về nhưng mưa vẫn dầm dề, đủ để chẳng còn thứ gì có thể khô đc. Chạy như trong vô thức, vì “tầm nhìn xa” bây giờ chỉ còn khoảng 5m thôi. Dưới chân vẫn là đôi giày bata “cầu mưa” dạo nọ. Lạnh co ro. Ướt lướt thướt như một con mèo mắc mưa, à ko, phải là một con… trâu vừa nhảy xuống ao mới đúng. Mắt kèm nhèm ko thấy đc gì cả, chỉ khi nghe ào ào những vũng nước dưới chân mới biết mình vừa lội qua một khúc “ao” mênh mông nước. Những lúc này lại chợt nghĩ giá mình biết phát minh, chế tạo, chắc hẳn mình đã chế tạo hai cái cần gạt nước (giống kính xe ô tô) tí hon cho… mắt kính từ lâu. Đỡ “sương khói mờ nhân ảnh” mỗi khi mưa hay hơi nước, bụi bặm bám vào. Từ hồi còn ôm ấp Đoremon mỗi ngày, mình đã nghĩ ko gì là ko thể xảy ra. Con nít thời sau chắc cũng cần những bộ truyện khoa học viễn tưởng như vậy. Biết đâu lại chẳng có thêm một Jules Verne nào nữa…

***

Lúc trưa về làm tin, ko ngờ CN mà vẫn đông đủ vậy. V bị chỉnh mấy lần, cũng ngán. Nộp rồi, đi khỏi vẫn bị “kéo” lại để hỏi 1 chi tiết nhỏ trong đấyimg. Rất lạ là vừa mới thắc mắc một điều, chưa kịp hỏi thì ngay lập tức đã đc hai chị trả lời bằng sự việc cụ thể. Cứ tưởng một sự kiện vậy chỉ có bên TH độc quyền hay bên mảng bị ghét nên ko đc mời, ai dè là trễ thư… Hôm nay mới thấy nó bị bỏ quên trên bàn trưởng ban.

Vừa vào Ol, đập vào mắt đã là một skiện đáng ngạc nhiên. TTXVN và VTV, chắc chắn phải có bên nào đấy bị hớ. Rõ ràng tối qua đã có một PS hoành tráng bảo đội IMO VN đạt kết quả ko như mong đợi. Lại còn tìm hiểu nguyên nhân, phỏng vấn vài người để lý giải, vậy mà hôm nay đã hoành tráng VN đạt kết quả cao nhất từ trước đến nay

Trưa về kịp ghé qua bên Th. Bạn bè 11 năm nay mà bỏ bê đám hỏi của nó cũng áy náy.

img
Mới phút trước còn vui vẻ bên nhau...

Tất cả mọi việc đều suôn sẻ, hạnh phúc cho đến khi có một sự cố. Mới phút trước đây thôi còn tươi cười với nhau, phút sau mọi người đã ko muốn nhắc đến một người, thậm chí muốn xóa cả hình chung. Xem như đây là thời khắc cuối cùng có thể đứng chung đc với nhau như thế này…

img
Lần cuối cùng có thể đứng chung như thế này!

Đôi khi vẫn tự hỏi, liệu có thể tin tưởng vào một người đã từng có tì vết trước đó hay ko? Cái gì mất đi cũng có thể lấy lại đc nhưng niềm tin thì ko… Chẳng lẽ còn có thứ gì có thể đánh đổi đc điều đó hay sao?

***

Đi dự một chương trình. Mò mẫm đường là chuyện thường ngày nên ko nói làm gì. Khi trông thấy những con người ở đó sốt sắng, trông mong… mình cũng đâm e dè. Nhiệt tình quá cũng có vấn đề, nhất là với những mối quan hệ xã hội như thế này. Hiếm hoi lắm mới có một nơi mình chỉ muốn mau chóng... bấm nút biến như chỗ này. Nếu ai cũng xem việc của mình to bằng quả núi để cho ra những bài to oành thì chắc phải tăng lên 100 trang cũng ko đủ. Lại còn gợi ý lung tung, cả chuyện “cháu có gia đình chưa?”, chưa à, để hôm nào đến đây, bác rủ thêm mấy người nữa bói một quẻ xem có hợp với cháu ko, xem nó có thật lòng ko… Dẫn đi giới thiệu cứ như ra mắt nhà chồng…img

Điều duy nhất an ủi là cảnh đẹp trên đường. Cũng có thể chỉ mình mình thấy vậy cũng nên. BC đang mùa lúa trổ bông vàng ruộm, xen lẫn đâu đó đám mạ non xanh mướt mắt. Nhưng đó chỉ là lúc nãy thôi, còn giờ thì điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa ráo. Tức ko chịu đc. Ghét ko chịu đc. Chỉ vì 1 con số mà bắt mình xất bất xang bang. Đến tận 8 rưỡi mới báo lại, đúng như BTV nào đó bảo “báo giờ này thì ác thật!”. Trên hết còn là uy tín của mình nữa. Thà ko đi còn hơn. Lúc sáng chỉ hơi ko hợp rơ, giờ thì chẳng còn tí thiện cảm nào cả… Gặp sóng cà giựt, gọi cho ai cũng đc, chỉ mỗi trưởng ban là ko. Điên đầu lên và chẳng còn bụng dạ nào mà ăn uốngimg.
Đến khi định phó mặc thì mới có tín hiệu nhưng chị lại ko trực. Xất bất lần 2, lục tung các số để gọi, giờ này phòng nào cũng nghỉ, may trúng số của phòng “vận động” mới nhờ chuyển lên đc. Mình nghĩ là ai trong tình huống này cũng phải khó chịu lắm (khoảng lặng trong 2 cuộc nói chuyện đã nói lên điều đó), tự nhiên muốn hủy luôn cho rồi. Mang tiếng cả ở phía trên. Tức mà ko thể bảo là mình tức…img

2 comments:

  1. trui, Th làm le dinh hon ha? So wa! Lo chuan bi tien thui

    ReplyDelete
  2. Uh. Để dành tiền lương đi. Chắc còn 4-5 tháng gì nữa đó... Bí mật nghen :D

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.