Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Monday, July 16, 2007

Ba chấm (16/7/2007)

Truyện ngắn của chị đc đăng. Đc chị dẫn đi ăn hoành trángimgimg. Cũng xem như là chút gì đó tự thưởng cho hai chị em trong một ngày CN mưa dầm dề, trời ướt lướt thướt.

Post truyện lên. Đây mới đúng là “con hát, mẹ thu âm, bán đĩa”img. Thích nhất ý tưởng “ba chấm”. Ngày xưa mình cũng có một bài thơ dùng dấu ba chấm làm tựa và trong bài cũng nhiều dấu “…” như thế này!

BA CHẤM

Chiếc điện thoại màu xanh lá cây. Trầy trụa. Không có gì ấn tượng. Nhãn hiệu thuộc nhóm "ất ơ" nên Nhiên thừa hiểu nếu vứt ra ngoài mấy cửa hàng điện thoại cũ, giá bán được (nếu may mắn) cũng chỉ có thể xấp xỉ 100 ngàn.

Nhưng dẫu sao, nó vẫn là một chiếc điện thoại. Và nó khiến Nhiên tò mò. Người ta có thể thờ ơ nếu nhặt được trong hộc bàn cuốn báo, cuốn sách hay cây bút gần hết mực. Nhưng một chiếc điện thoại thì không.

Chiếc điện thoại ai đó để quên. Trên màn hình chằng chịt vết xước hiện mờ mờ dòng message báo chục cuộc gọi nhỡ. Hẳn ai đó hốt hoảng khi phát hiện mất điện thoại, không biết mất ở đâu nên cố gọi vào máy mong nghe được tiếng reng.

Ngày xưa, khi còn sống cùng chồng, Nhiên cũng hay đểnh đoảng tìm không ra “con dế” của mình và anh vẫn dùng cách này để xác định nó ở đâu. Nhưng khổ cho chủ nhân, con dế xanh cài ở chế độ "silent", không rung, không âm thanh. Nên mới có chuyện đến bây giờ, sau vài chục cú điện thoại gọi nhỡ thì Nhiên nhặt được mà vẫn không ai biết.

Giống như một phản xạ tự nhiên, Nhiên bấm máy để… kiểm tra tài khoản. Tài khoản sạch tiền. Chỉ còn thời hạn nghe. Nhiên khẽ cười, nghĩ đến ngày còn là sinh viên, phải tiết kiệm tối đa tiền điện thoại… Buổi tối máy bị khóa chiều gọi đi, nhận tin nhắn của anh, thương đến xót lòng mà vẫn phải "trả lời" bằng sự lặng im. Để rồi cả đêm băn khoăn sợ người kia buồn vì không nhận được tin nhắn “reply”. Rồi ước giá mình có vài ngàn thôi, trong account, đủ để nhắn đi một lời chúc ngủ ngon nào đó.

Tiếng thầy giảng trên bảng đều đều…

Nhiên đứng dậy, quyết định bước ra ngoài. Từ lúc chạm vào hộc bàn và phát hiện “con dế xanh”, Nhiên thấy tay mình thoáng run. Và đầu óc trở nên lơ mơ, giống như mọi khả năng tập trung đều bị hút cả vào cái vật be bé màu lá cây non, cũ rích nhưng đầy bí ẩn. Nhiên bấm khẽ vào phần “Tin nhắn”…

Điện thoại của con gái!

Nhiên mím môi tội nghiệp, nghĩ thầm. Chiếc điện thoại có khoảng 50 cái tin, trong tình trạng “báo động” sắp hết chỗ lưu. Nếu là đàn ông, Nhiên biết, hầu như chẳng ai làm như thế.

Khi không, Nhiên bỗng thấy một cảm giác tò mò khó tả khi bấm vào nút “Inbox”.

Một linh cảm lạ…

Những giọt mồ hôi tứa ra…

Trong một giây, Nhiên thấy mình suýt nghẹt thở khi một cái “tên” hiện lên. À không, một cái “nick” thì đúng hơn. Không phải tên. Cũng không phải “Love”, không phải “Anh”. Những tin nhắn được lưu lại bằng ký hiệu “…”. Lạnh lùng ba chấm.

“Em khỏe không? Anh làm em mệt đúng không? “Bác sĩ” này dở ẹt nhỉ. Thôi, đừng mệt nữa nhé!”.

“Em đợi một tí xem có điện không… Ngoài đường mưa lớn lắm. Đừng về. Đợi hết mưa…”.

“Anh nghĩ đến em. Cả ngày nghĩ đến em…”.

“Anh về trước ha…”.

“Cảm ơn em, quà đẹp quá!”.

“Dạo này anh không hút thuốc nữa. Hút thuốc không thấy ngon…”.

“Anh cũng muốn. Nhưng… Em hiểu chứ? Từ khi về Sài Gòn đến nay nhiều việc quá. Anh vẫn hình dung ra nụ cười của em khi mơ…!”.

“Đừng nhắ
n cho anh nữa…”.

“Em…”

Nhiên không muốn bấm đến tin nhắn cuối cùng. Điếng người. Ký ức hiện lên như một cơn lốc, tưởng đã ngủ yên, lại dữ dội, lại bão bùng.

Nhiên biết chuyện gì sau tin nhắn cuối cùng. Nhiên biết. Rất rõ. Rõ như cái ngày Nhiên nghe băng giá cả lòng, nước mắt nuốt nghẹn đi, khi phát hiện ra những tin nhắn đã được gửi đi, quên xóa, trong chiếc điện thoại của chồng.

Lại một cuộc gọi.

Chiếc điện thoại âm thầm chớp tắt ánh sáng màu xanh…

“Ba chấm”!

Nhiên thoáng lạnh mình. Dấu “ba chấm” hiện lên. Đầy thúc giục. Đầy kiên nhẫn. Đầy bồn chồn. Đầy những cảm giác được mất pha trộn rõ rệt.

Tự dưng Nhiên sợ.

Những bước đi trên hành lang vội vã như chạy trốn. Chiếc điện thoại ngưng được một phút, lại reng.

Lần này thì Nhiên không chờ được hơn. Nhiên run rẩy đưa điện thoại lên tai…

- Em đang giữ chiếc điện thoại phải không?

- …

Nhiên ngập ngừng. Không hiểu sao, những tin nhắn trong chiếc điện thoại của chồng lại hiện lên mồn một trong tâm trí. Giọt nước mắt ứa ra. Và thổn thức:

- Cô ấy là ai?

- Không. “Cô ấy” nào?

- Cô gái chủ nhân chiếc điện thoại…

- Đó không phải chuyện của em.

- Đó là chuyện của em!

- …

Câu đối thoại bật ra như một thói quen, như một điều gì đó đọng lại trong tiềm thức.

Đầu dây bên kia, tiếng thở dài sóng sượt…

- Chiếc điện thoại là… của anh.

- Vậy… - tự dưng Nhiên lắp bắp, những câu chữ, những sắp xếp logic lộn xộn trong đầu, bật ra không kiểm soát - Anh có hai chiếc điện thoại, hai sim, và anh dùng số của anh tự nhắn cho số máy này? Em nói đúng không?

- …

- Đó là những tin nhắn anh muốn nhắn cho cô ấy, nhưng anh đã không nhắn. Anh tự nhắn cho mình. Em nói đúng không?

- …

- Anh không để quên. Anh cố tình đặt chiếc điện thoại vào chỗ ngồi anh biết luôn cố định của em trong lớp. Anh muốn em biết anh chưa bao giờ nhắn cho cô ấy, nhưng thật ra đó vẫn là những điều anh luôn muốn nhắn cho cô ấy?

- …

- Anh nghĩ em sẽ dễ chịu hơn nếu biết sự thật đó sao?

- …

- Alô…

- …

Hình như Nhiên thấy mình bước đi. Gió rười rượi. Cảm giác bồng bềnh. Chao chát trong đầu những âm thanh hỗn loạn giữa tiếng vỡ của ly tách… ngày Nhiên lồng lộn lên ghen…

- …

- Cô ấy là ai?

- Không. “Cô ấy” nào?

- Cô gái… những tin nhắn…

- Đó không phải chuyện của em.

- Đó là chuyện của em!

- …

Tự dưng Nhiên nghe loáng thoáng cả giọng hát của ai trong tiềm thức, vào một buổi chiều nhạt nắng, trong cái ngột ngạt heo hắt buồn…

“Muốn một lần tạ ơn với đời, chút mặn nồng cho tôi. Có những lần nằm nghe tiếng cười, nhưng chỉ là mơ thôi…”.

Có những sự thật không bao giờ nên biết.

Có những giấc mơ đôi khi không nên tỉnh lại để biết rằng đó chỉ là mơ…

Hình như lúc này, Nhiên thấy mình đau hơn ngày xưa…

PHAN ANH

img


>> À, đây là ảnh một khu chung cư ở con đường nghỉ ngơi, em chụp. Hôm trước tính khoe chị rồi.img

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.