Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Thursday, November 8, 2007

Người đi, ừ nhỉ người đi thật (7/11/ 2007)



Tối nay, gió SG lại lộng... Lạnh sởn hết cả da gà. Giờ này, chắc Bìm Bịp đã đến Bình Thuận rồi cũng nên.
Vậy là Bìm Bịp đi thật. Vậy là hết có người để mình và Bá mè nheo, hết có người để mấy chị em vòi vĩnh. Từ những túi bánh tráng ăn vặt đến cái dây kéo áo, khóa quần, nước nôi, đồ đạc... Từ lúc biết tin cho đến lúc đi, đâu chừng 10 ngày. Cũng hơi bất ngờ. Có chút gì đó chông chênh. Những ngày sắp đi, chẳng thấy Bìm Bịp cập rập gì, chỉ thỉnh thoảng nhắc chuyện ở quê. Dự định làm tiệc chia tay mọi người rồi cũng chẳng đâu vào đâu. Nó bảo "Để Tết các chị ra tôi đãi". Lúc trưa, nó còn nằm cạnh mình chẹp lưỡi "Vậy là ở SG được 3 năm". Ừ, hơn 3 năm một chút. Một thời gian ko dài nhưng cũng ko phải quá ngắn. Đủ để thân quen, đủ để có một chút gì đấy nhơ nhớ lúc đi xa. Cái biệt danh Bìm Bịp mình đặt cho rồi chết tên lúc nào ko hay. Những lần rủ nhau xuống rest street, chở nhau ai cũng nhầm tưởng là người yêu. Những lần chọc phá, tức đến nghẹn họng. Những lần cá cược. Những giúp đỡ. Những quan tâm, lo lắng ngày ra Hà Nội, lên Thái Nguyên. Nhớ cái lúc nó bối rối (tức nghẹn họng mà ko làm gì đc) khi bị chọc với Tre, bị nhại lại nguyên văn những tin nhắn nó đã gửi cho nàng mà mọi người vô tình xem đc...
Hai đứa cùng tuổi, nó còn sinh trước mình 3 tháng. Có lẽ vậy nên có chút gì đó vừa giống, vừa khắc nhau. Nó cũng lì lợm, bướng bỉnh. Cũng có cái tật làm ngược lại những gì mình nói. Có điều nó... đảm đang, chịu khó. Mọi người vẫn bảo sau này vợ nó vừa khổ, vừa đc nhờ. Bìm Bịp biết làm hết thảy và làm rất tốt từ giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, may vá đến sửa chữa máy móc. Cái gì vô tay nó dường như cũng tươm tất. Lúc con nít thì thật con nít, lúc đụng chuyện cũng người lớn như ai. Trước khi đi, nó so ngang đầu mình nhắc "Nhớ ngày mới vô, tôi còn thua chị một khúc". Mình vẫn bĩu môi với điệp khúc cũ "Con trai so với con gái mà hay nỗi gì. Ngon thì kiếm người yêu = đc như chị mày!".
Nó hay chiều mình và Bá. Có mấy việc nó ngại ko nhận lời ngay nhưng năn nỉ ỉ ôi một chút là lại thấy nó lẳng lặng đi làm giùm. Nó cũng rất ngại những lời khen trước mặt. Mỗi lần mẹ khen, nó lại xua tay trong tiếng châm chọc của cả nhà. Nó cũng ghen tỵ, như mình cũng từng ghen tỵ với một số thứ mà nó có.
Nó đi rồi. Cả mấy ngày nay có thấy bịn rịn gì đâu. Tự nhiên, khi nó cầm tay mẹ nói lời tạm biệt, mắt mẹ đỏ hoe rồi chảy nước ngon lành. Mình biết cái tật mau nước mắt của mình thừa hưởng từ ai. Cứ lấn quấn. Chẳng ai đưa tiễn đc. Người đi học. Người đi làm, bận công chuyện. Nó bảo để bạn chở ra cho gọn. Ngay đến D (em ruột nó) lúc đầu nó cũng ko muốn cho đi.
Vậy là nó đi thật. Ko quên lấy trong album của mình 2 tấm ảnh và chôm của Bá 3 tấm hình. Nó chọc "Đem về cho... vịt ngắm!". Ko quên nhắn nhủ "Khi nào các chị... lấy chồng, nhớ báo cho tôi". Chị Th về nhà thấy tin nhắn của nó, vẫn cái điệu chọc giỡn như mọi ngày: "Em về mà ko thấy anh thì đừng có khóc nha!". Vậy mà chị ấy khóc ngon lành thật, làm mẹ cũng rớt nước mắt theo chập nữa. D đi tiễn về cũng ngồi thừ ra rồi mắt đỏ hoe. Mẹ kể lại chuyện rồi lẩm bẩm "Gần nhau thấy cũng bình thường. Xa nhau mới thấy tình thương dạt dào". Bá nhắn tin cho nó: "Mày làm gì mà mẹ hết khóc rồi xuất khẩu thành thơ luôn!". Mình tò mò đọc tin nó nhắn lại. Ko nhận ra đc nó thường ngày. Nó bảo xin lỗi vì để mẹ phải khóc, vì rằng nó chưa giúp ích đc gì, chỉ thêm gánh nặng cho mẹ... Cái chất người lớn của nó lại "phát tác". Mẹ quệt mắt, tránh những lời chọc của mấy đứa con, nói bâng quơ "tại cái mắt này...". Chị Th cầm gương lên giả vờ soi chăm chú...
Muốn kéo mẹ lên xem ti vi để thôi ngồi ngẫm ngợi lại rấm rứt. Suy cho cùng, mẹ cũng thương nó nhất trong ba đứa ở đây. Nó hiểu chuyện, dù ko ít lần cũng khiến mẹ bực mình. Biết mình kềm đc nhưng cũng biết trong lòng có gì đó xôn xao. Biết cuộc gặp gỡ nào rồi cũng có lúc chia ly nhưng có lẽ tại lần chia tay này ko như mọi lần khác. Bình thường ở quê thì cũng có gặp nhau bao giờ. Bình thường ở nhà, có ngày chỉ thấy đc mặt nhau một lúc. Vậy mà sao vẫn thấy kỳ kỳ. Ừ, thì Bìm Bịp đi rồi.
Thượng lộ bình an...
Cái mắt này sao kỳ ghê...

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.