Mưa. Mưa rồi. Phải chăng là mưa xuân hay cơn mưa đầu mùa đến sớm? Hay cái trái tính trái nết của đất trời cạn khô?? Mưa. Tháng Giêng. Trời chỉ mới ra Giêng. Bất chợt nhớ đến một bài hát...
Toàn bài hát không có một tiếng khóc nào, vậy mà tôi lại có cảm giác từng giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má mình theo từng âm điệu trong trẻo của lời ca. Câu hát buồn, mưa và đêm đều gợi lên bao cảm xúc, suy nghĩ huống gì cả ba thứ gộp lại. Một đêm mưa tháng giêng, cái khoảnh khắc để nhìn nhận lại những tháng ngày đã qua. Trong màn mưa giăng, giữa cái hơi nước lành lạnh, có một điều gì đó nhói lên trong lòng. Tại sao khi đã xa nhau rồi, mới hiểu được rằng mình thương anh xiết bao? Từng ca từ sao mà da diết, mà thương thương, thương cho chính mình với nỗi nuối tiếc đang giày vò! Dù biết rằng mình đã để mất anh, dù biết rằng tất cả đã là quá khứ nhưng sao vẫn không thể ngăn được mình gọi thầm tên anh. Tiếng gọi bật lên từ sâu thẳm đáy lòng để rồi tan biến vào tiếng mưa rơi - nhẹ nhưng tha thiết, không biết anh có nghe được?
Chẳng rõ khi yêu nhau người ta có mơ nhiều bằng khi xa nhau không mà mình cứ mơ thấy trở về những ngày đẹp đẽ để được gần anh, được ngồi bên anh như ngày xưa! Bên anh, thấy tiếng mưa thật êm như mùa Xuân đang hát trong đêm bình yên từng giọt nước mát lành. Đêm bình yên hay ở bên anh, mới thấy lòng bình yên? Yêu nhau, bao cô gái cũng chỉ ao ước có vậy, thế mà mình lại để điều thiêng liêng ấy vụt mất. Mất rồi mới tiếc nuối nhưng cũng có quay lại được đâu… Mưa Xuân vẫn cứ rơi êm đềm và sâu lắng như dòng đời. Biết mong muốn của mình là ảo tưởng, biết chờ đợi là vô vọng, là níu kéo một điều đã quá xa xôi. Bất giác chợt nhận ra quanh mình chỉ có màn đêm vắng lặng, tiếng mưa rơi ảo nảo hòa trong một khúc hát thật buồn. Trước cái lạnh dù là se sẽ thôi cũng đủ làm buốt lòng mình, tại mùa xuân hay tại anh đã đi xa thật xa?
Nghe “Một đêm mưa tháng giêng” về đêm mới cảm nhận hết cái chất tự sự, thiết tha, sâu lắng của nó. Để vụt mất tình yêu thì mưa xuân cũng thành cơn mưa tiếc nuối. Người xưa nói nào sai “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”! Xa nhau em mới hiểu rằng thương anh xiết bao - lời hát cứ dai dẳng vắt từng giọt nước mắt trong suốt. Khóc vì tiếc nuối nhưng tiếc nuối không phải để tuyệt vọng mà để biết quý trọng hơn những gì mình đã và đang có. Bởi thời gian và tình cảm là hai thứ không bao giờ quay ngược trở lại. Tháng Giêng, Xuân chỉ mới bắt đầu!
No comments:
Post a Comment