Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, February 10, 2008

Tạm biệt Xuyên Mộc



Blog yêu. Blog yêu. Blog yêu...

Cuối cùng sau 7 ngày nắng gió, ta cũng về rồi đây!
Câu đầu tiên mẹ bảo là "Ko ốm lắm so với trước, nhưng có điều hơi... đen. Chắc là chạy nắng nhiều".
Mừng vì mình đã trở về an toàn.

Nếu mẹ biết "tình nguyện" của tụi mình ko chỉ góp công mà còn góp của.
Nếu mẹ biết nơi mình đến là trung tâm dạy nghề và giải quyết việc làm nhưng thực chất là trại cai nghiện giai đoạn 2, nơi có 100% các học viên nam ít nhất 3 năm chưa được tiếp xúc với phụ nữ.
Nếu mẹ biết nơi mình đến có tỉ lệ người "có H" (nhiễm HIV) là 50-70%
Nếu mẹ biết những ngày nơi đây nắng bỏng người nhưng ko đc đội mũ, đem áo khoác, còn đêm thì lạnh căm căm
Nếu mẹ biết nơi mình đến là một trung tâm khép kín, ngoại có thể nhập nhưng nội ko thể xuất với chưa nhiều nhưng ko phải ít những khó khăn, thiếu thốn...
Chắc chắn mẹ đã ko cho đi, quyết ngăn cản đến cùng.

Nhưng mình đã đi và đến.
Nơi có những con người lõi đời, lọc lừa, từng lầm lỡ, từng vào tù ra tội.
Nơi có những con người bặm trợn, quá khích, bất cần đời.
Nơi có những con người có thể làm bất cứ điều gì chỉ để giải tỏa những bức bối, buồn tẻ, ngột ngạt trong cuộc sống...
Nhưng tụi mình đã đi và đến. Mục đích duy nhất chỉ là để những con người ấy có đc một cái Tết lành mạnh, vui vẻ. 7 ngày ko dài nhưng đủ để biến những e dè ban đầu thành một sự quen thuộc gần gũi. Đủ để sẻ chia, đồng cảm. những cái nắm tay ko còn né tránh, sợ sệt.
Đủ để cùng ca hát, đàn vui. Đủ để có những cái biệt danh ngộ ngĩnh, thân thương. Đủ để 2/3 học viên kéo đến hội trường thường xuyên khi nhác thấy bóng chiếc áo màu xanh lá hay nghe tiếng kẻng mỗi sáng trưa trong nội trại. Đủ để có những câu bực dọc chửi rủa: "... đến làm gì để người ta lưu luyến rồi đi hả?".

Trong môi trường luôn luôn phải cảnh giác cao độ ấy, nhận ra ko phải ai cũng xấu, ko phải ai cũng tốt. Thấy vui vui khi nghe đc những câu nói yêu thương về gia đình, những câu hỏi thành thật: "Bộ mấy em ko sợ hay sao?", những lời tiếc "Giá thời gian quay trở lại"... Hay những tình cảm trong sáng: "Tôi chỉ là mây mù còn em là vầng ánh sáng..."img

Có những sự cố, có những buồn chán, có những lo lắng nhưng trên hết là ăm ắp kỷ niệm. Mới đến đã từng trông ngày về bao nhiêu, vậy mà đến lúc về lại bảo nhau thấy lòng cứ lâng châng lạ, chẳng biết nên buồn hay nên vui. 7 ngày để gắn bó, đủ gắn kết nhau thành những cách xưng hô "má, con, bà, cố, cháu chắt, vợ chồng..." và tất nhiên ko thể thiếu những tình cảm thật sự bắt đầu thành hình.
Tạm biệt Xuyên Mộc, tạm biệt Xuân tình nguyện 2008.

***
Nhiều điều muốn viết nhưng phải ngủ thôi. Hơn 800 tấm hình (dù chưa tập hợp đầy đủ từ tất cả các máy) đang chờ sắp xếp, giải quyết. Sẽ kể chuyện sau vậy.

1 comment:

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.