Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Saturday, February 2, 2008

Quy hương ký - Phần 6B



NHỮNG NGÀY NẮNG GIÓ

Sáng mùng 1, bình minh lúc 8h. Người quê quen dậy sớm nhưng chắc bà biết ý, để hai chị em ngủ bảnh mắt mới thôi. Cô đã chuẩn bị xong bữa sáng nhưng với khẩu vị ko thay đổi thì tất nhiên ăn uống vẫn chẳng khác gì hôm qua.

Phụ bà sửa soạn mặc áo dài, đóng khăn mới thấy người bà ốm tong ốm teo. Có lẽ người già đều thế cả vì chú và cô cũng chăm nhiều lắm chứ! Thức ăn, thuốc bổ đều đặn gửi ra… Ko rõ bà sang nhà nào đấy trong làng chúc tết mà giao hẳn nhà lại cho hai cô cháu mới lơ ngơ về. Tôi với Bá lo loay hoay dọn rửa. Cái gọi là dọn của “bác” Thao cũng chỉ là gôm lại 1 đống cho gọn hơn chứ lôi ra cũng vẫn dơ như thường. Tôi với Bá chỉ biết lắc đầu. Người làng qua lại thấy hai chị em thi nhau giặt đồ (ko có Quân nữa, phải tự thân vận động thôi) thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Làm như người TP thì ko phải đụng tay đụng chân đến giặt giũ ko bằng. May mà nước đã làm thành hệ thống, có vòi vặn chứ không phải kéo từng gàu nước giếng hay kích từng kích một lên như ngày mấy mẹ con về.

Hai chị em thay phiên nhau, để một người ở lại tiếp tục dọn dẹp, trông nhà. Một người chạy sang nhà ngoại. Giao kèo 30 phút. Tôi đi trước. Vừa nhác thấy bóng tôi là Quân với mấy đứa em họ đã tới tấp kể tội hôm qua. Quân phủ đầu: “Hai chị về đây để ngủ đấy à?”, rồi thi nhau kể chuyện gọi tôi với Bá khản cổ thế nào, đi chơi Giao thừa vui lắm ra sao… Lạ một điều, dù không cố tình, cùng là làng quê nhưng khẩu vị bên ngoại lại hợp với tôi và Bá. Ko biết có phải vì Quân biết khẩu vị nên góp ý thêm ko nữa. Lúc nào dì cũng dành sẵn phần cho hai chị em. Ăn uống qua loa, đúng 30’, tôi chạy về vì sợ Bá trông. Trong 30’ ấy cũng kịp có 2 đoàn người đến thắp hương, chúc tết bên nội. Bá bảo chẳng biết ai với ai, cứ ngẩn tò te ra. Mà người làng cũng lạ, thừa biết tụi mình đi từ tấm bé, lần đầu gặp mặt, vậy mà cứ bắt bẻ nhau “mày có biết tao là ai ko?”.

Bá đi, đến lượt tôi “home alone”. Tiếp tục sự nghiệp dọn rửa mà Bá đang để dở. Chưa kịp dọn xong trà bánh của đợt khách trước, đã lại thấy có người ghé sang. Chỉ một người “lỡ cỡ”, chắc đâu chừng hơn tôi 5-6 tuổi gì đấy. Vẫn câu hỏi xưa như trái đất “mày có biết tao là ai ko?”. Trông mặt quen, quen lắm. Sực nhớ ra, ngờ ngợ, nét mặt của anh Anh “A, anh có phải anh Dũng ko?”. Thay vì vui mừng, ít ra tôi cũng nhận ra đc thì hồi đáp lại tôi cũng là một câu bắt bẻ: “Mày phải gọi tao bằng chú đấy!”. Rõ ràng là anh ruột của anh Anh, theo bên ngoại thì tôi gọi là anh, theo bên nội thì phải gọi bằng chú. Lấy thước đo khoảng cách mấy đời của hai bên nội ngoại đến đời anh ấy đều bằng nhau, gọi bên nào mà chẳng thế. Sao thiên hạ cứ thích mình đc… già thế ko biết!

Bá ko giữ đúng hẹn 30’ mà kéo đến cả tiếng mới trở lại. Báo hại tôi một mình loay hoay với những tốp khách khứa “biết ai chết liền!”. Hỏi mối quan hệ thì kể ra từ thời ông cố ông sơ, giọng đầy kẻ cả. Ngồi nghe nói chuyện như vịt nghe sấm, thỉnh thoảng lọc ra đc trong đó một vài cái tên mà mình quen. Về, báo cáo lại với bà, cũng ko nhớ hết tên để mà kể…

Để tránh cái tiếng về quê làm khách, thấy một mớ khoai tây trong xó nhà, tôi kiếm vài thứ làm khoai tây chiên. Khoai tây ở ruộng, mới dỡ lên vài ngày trước đó, tuy ko to như khoai tây trong này nhưng rõ là có vị của làng quê. Cũng vào bếp, nhóm củi như ai. Hỏi mượn Trung những thứ rổ rá, muối, dầu. Trung đảm đang có tiếng, lan cả vào trong Nam. Nó cũng mồ côi cha, đâu như từ lần tôi về thăm quê dạo bé. Từng nghe chuyện một tay nó giặt giũ, săn sóc nhà cửa, đồng ruộng, cơm nước cho mẹ và em, chẳng từ bất cứ chuyện gì. Nhưng tính nó trầm, lầm lầm lì lì, ai hỏi thì nói đc một vài câu rồi thôi chứ ko tán chuyện thêm như thằng em Tá hơm. Nghe cô bảo nó cũng lớp 12 rồi, dự định học xong sẽ lại gửi vào cho chú…

Món khoai tây chiên của tôi ngon ngoài dự định. Cứ sợ ko quen bếp rơm, trở tay ko kịp sẽ cháy đen thui cơ nhưng giờ bếp rơm, bếp củi cũng có đồ… vặn nhỏ lửa rồi. Thấy hai chị em ăn ngon lành, cô bảo ngoài ruộng còn nhiều lắm, để dỡ về cho mà ăn…

Xin phép ra ruộng chơi. Cô bảo để cô dẫn đi nhưng tất nhiên là từ chối. Ko dám đi theo lối nhà bà ngoại, vì sợ lại mang tiếng suốt ngày cứ lẩn ra ngoại chơi, mặc dù thực tế là như vậy. Đi con đường ngược lại, theo hướng nhà cũ của dì. Nhớ mang máng trong ký ức có bụi tre đầu ngõ, có cây cau cao vút ở sân sau nhưng loanh quanh thế nào chả rõ lại men ra phía ruộng. Quành ngược lại nhà chú dì. Vướng một cái chuồng gà chắn ngay đường đi mới quái. Ko làm sao đc, hai chị em đành quyết định đi đường đồng, leo lên những bờ ruộng để đi. Mới bước đc vài bước lên bờ ruộng rộng độ chừng một gang tay thì đã nghe văng vẳng tiếng la từ trong nhà: “Tề, ruộng mới đắp bờ, khéo lại xỉa xuống hỏng hết mạ chừ!”, vừa nói xong thì tôi… xỉa ruộng thật. Bờ mới đắp nên mềm èo. Lết nguyên một cái chân lấm lem đầy bùn sình về nhà dì. Quyết thấy cứ chọc mãi “Ớ chờ tề, đi mô lại xỉa ruộng kia?”.

Quyết độ chừng 13 tuổi mà choắt đi đến 3 tuổi, chắc để bù lại cái miệng rộng hoạt động ko lúc nào ngừng nghỉ. Nó sinh đúng dịp tôi về quê đợt bé. Thừa hưởng tất cả sự tếu, lém và láu của bố nó. Suốt ngày trêu ngươi tôi đến phát tức lên được. Nó ko sợ ai ngoài bố nó. Cà rỡn với cả chú bác lẫn ông bà. Ở nhà ngoại thoải mái, thích ngắm nhả vườn xinh xinh trồng đủ loại rau thơm, gia vị. Thích những bụi chuối trĩu buồng. Cây mận ngay ao, leo lên thấy đàn vịt nhẩn nha trắng cả khoảng ao phía dưới. Có chiếc xuồng be bé để đi vớt bèo. Tôi háo hức đòi nhảy lên, cứ tưởng dễ vậy mà Quân lên trước, cầm tay dìu từng xíu một tôi vẫn cứ la oai oái lên vì xuồng chòng chành. Chỉ cần sơ suất xíu thôi là uống nước với vịt như chơi.

Chiều chiều, mấy chị em lại tha thẩn ra ngoài đồng, cách đó vài bước chân. Đây là ruộng bắp, cây thì trổ cờ, cây thì trái già làm giống. Đây là ruộng rau xà lách nhà mình. Cây nào cây nấy xanh non nhưng cắt vào ăn lại đăng đắng vì quá lứa thu hoạch. Đây là ruộng khoai tây, nhổ lên chắc khối củ. Ruộng nhà mình từ bên này qua bên này, tát nước, cấy ra sao. Kia là ruộng bắp cải, su hào mà tôi thích chí cứ ôm mãi cái bắp to đùng ko rời, cho đến khi Quân bảo “Chị biết trong đó là cái gì ko”…

Ngồi lên gò đất mà Quyết cứ hù là gò mả, trông bao quát toàn cảnh đồng đầy gió. Quân bảo ở đây nhiều cua, ốc, hứa sẽ bắt đãi tôi với Bá một bữa trước khi về. Xa xa là gò mả thật, nơi mẹ Nghiêm nằm. Nơi kia là khu chợ phiên, kia là đình… Ngồi mãi đến khi có tiếng đứa nào đấy gọi về ăn cơm. Lũ chó cũng ve vẩy đuôi về, chả rõ chạy theo tụi tôi từ lúc nào ko biết. Nhưng chưa kịp ngồi nóng chỗ, ăn chưa xong bát cơm thì đã thấy cô sang gọi về: “Đấy, tôi biết ngay thể nào hai chị cũng ở đây. Viền, đi lên Cẩm với bà tề!”.

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.