Mỗi lần đi ra, trông thấy mẹ ở nhà một mình lại… ko nỡ. Mỗi ngày vẫn thui thủi ở nhà, dù có đến tận 5 đứa con. Dù biết rằng người này đi thì người kia về nhưng có những khoảnh khắc vẫn thấy mẹ, một mình. Ai mà chẳng thích đi ra nhưng việc nhà làm sao bỏ được, dù là những việc ko tên, đáng chán. Mẹ cũng ko phải típ người của nội trợ, bếp núc. Hay ái ngại cả cái cách mẹ bỏ hết việc đang làm chỉ để dõi theo mỗi đứa con đi ra cho đến khi khuất khỏi cổng. Chủ yếu vẫn là ý định sợ đứa nào bất chợt quên gì đấy để mẹ lấy giúp ra đưa cho kịp giờ…
Dạo này mẹ thích “vọc” máy tính. Đã biết tắt, mở và lướt web hơi rành rành. Mẹ cười như… con nít “Cũng học nhanh lắm chứ bộ!”. Tập tành dịch (đoán) cả những câu tiếng Anh… tự chế của mấy đứa con dùng như một ám hiệu vui trong nhà. Vẫn có chút tự tin khi kể với con cái “Ngày xưa cũng học đâu kém ai, cũng đi thi học sinh giỏi… nhưng vì thiếu tuổi, vì ko có điều kiện học rộng.”
Mẹ thích Chào ngày mới, nghiện Sức sống mới và hay đợi xem Jumong vào cuối ngày. Cũng nắm bắt, bàn luận thời sự như ai, đôi khi “báo” một thông tin hay hay mà con bỏ sót…
Người ta tầm tuổi này đã yên ổn chuyện con cháu, mẹ - mọi thứ vẫn chưa bắt đầu…
So me o nha mot minh buon thi mai mot dung co lay chong, con neu lay thi gan gan thui, nho chua? hehe
ReplyDeleteBạn mandy tư vấn quả là chí ný, em H nên tham khảo và thực hiện nhé. À và nhớ thêm là nếu thực hiện phương án 2 của bạn mandy thì thực hiện sớm sớm lên nhé, kẻo bắt buộc chọn phương án 1 đấy.
ReplyDeleteTo Mandy: Bà nói quả đúng ý tui (ý đầu ấy)! Nhưng khổ nỗi có chồng hay ko thì t cũng đi suốt ngày mà! :D
ReplyDeleteTo Ka: Vẽ chuyện! Phương án 1 đã chọn từ lâu rồi, có gì mà phải bắt buộc. Phương án 2 mới phải bắt buộc chứ! :P