Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Wednesday, August 8, 2007

Sương gió biên thùy - Phần cuối (08/8/2007)

Tiếng kẻng tập TD lúc 5h ko làm mình thức giấc nhưng vẫn dậy sớm đến lạ. Ăn sáng rồi lên lịch trình đi. Mình theo "lực lượng mũi nhọn" (anh đội trưởng trinh sát) còn V theo "lực lượng cơ bản" (anh bên vận động quần chúng). Đường trơn trượt theo cơn mưa dầm tối qua.

img


Những chiếc cầu gỗ lắc lư, gãy hết vài thanh còn khiếp hơn cả mấy chiếc cầu từng làm hai đứa thót tim lúc vào trạm. Lên “ngôi nhà gió”, đúng với cái tên ví von của nó. Chỗ nào gió cũng có thể lùa vào. Chuyện tối qua gió giật, mỗi người phải ra ôm một cây cột cho khỏi bay chắc cũng ko đùa quá là bao…

Nghỉ trưa trở lại trạm hôm qua vì V có vẻ tâm đắc câu chuyện tình của anh trưởng trạm. Chỉ cần nghe tên trạm thôi, hình dung ra đoạn đường khủng khiếp phải qua. Muốn "nhắm mắt đưa chân" mà cứ thót tim từng đợt nên ko nhắm đc. Những lúc này chỉ mong đc… đi bộ. Mấy bận xe chông chênh trượt qua trượt lại là nhảy xuống liền, làm “bác tài” đến đâu cũng “gieo tiếng ác” bảo mình toàn xô anh ấyimg. Đến đc trạm thì nửa thân dưới toàn bùn. Đôi giày chưa hi sinh như cái nón lúc ở VH nhưng cũng ngáp ngáp. Toàn đi chân ko ở trạm. Bữa cơm thứ 2 ở trạm vui vẻ, thân mật. Món Êtanol lại đc dọn kèm. Lần đầu tiên nhấm nháp thử (dù chỉ là uống tượng trưng), cảm giác ko nặng chỉ có điều hơi khó uống. Xưa giờ chỉ mới biết men lúa mạch thôiimg. Trưởng trạm tự hào mỗi chè TN ko đâu có vì đây là quà đợt ra Bắc thăm nhà hôm trước đấy. Vậy mà mình làm tắt ngúm niềm tự hào ấy, vì quả thực, chè đấy nhà mình thiếu gì. Nhà mẹ O ở TN có cả đồi chè mà lạiimg...

img

Đồng lúa từ sau trạm nhìn ra

Tranh thủ đc những lúc lộng gió, biết đc chuồng dê mấy chục con của trạm, biết đc trái săng của đất Campuchia (dùng thay cho chanh), biết đc có một thằng bé mập mạp, lanh lẹ và hóm hỉnh đưa đò sang… nước ngoài hơn 2 năm nay.

img

Trái săng - vỏ cứng, chọi lỗ đầu

img

Bé mập đưa đò sang Campu chia

Mưa ko chiều lòng người, cứ lắc rằc từ sáng tới chiều. Vẫn tiếp tục lịch trình đi tham quan các ấp trong xã, bỏ quên cả quà biên giới - trái mướp to đùng trạm tự canh tác. Ở phía sau còn trái to gấp mấy lần, ra nhiều quá ăn ko hết kịp. Chọn điểm dừng rồi 2 xe tẻ ra. V hay réo tụ lại nhưng đi xem các ấp giáp ranh Camp cũng hay. Hay V lo anh bắt cóc e đấy? Đi với đội trưởng trinh sát thì có gì phải lo! Đem đc quà Camp vềimg.

img

Đất Campuchia, sang xuồng rẽ trái là ra chợ biên giới

Đi ngang qua một trạm khác - K79, vậy mà cũng kịp ghé vô chào. Sợ nhất cái màn “kính các cụ” bằng êtanol. Ko nhiều nhưng cũng phải “chào” hết lượt. Thành ra điểm dừng sau cùng lại là trạm K79 này. Anh trưởng trạm gặp 2… đồng hương, cứ nhè đồng hương ra mà “chào”. Quyền trợ giúp nhờ người khác cũng chỉ đc 1 lầnimg. Phải công nhận trưởng trạm khéo ăn nói. Lẽ ra mình nên ở lại quê lâu hơn chút nữa, cho đến khi học đc cái tài khéo ăn nói ấy của quê mình rồi vào đây mới phảiimg!
Trong câu chuyện, cứ hay bắt bẻ (chuyên môn của mình) chuyện chiều qua, đội trưởng trinh sát ko dám cãi lại cấp trên dù biết đó là kiến thức chưa chuẩn lắm. Chẳng là mình và anh sếp ấy tranh luận chuyện nguồn tin cơ sở thì có cần phải xác minh ko. Trong công việc của mình mà ko xác minh thì có mà dễ tiêu đời, còn quan điểm của sếp ấy “Đã gọi là cơ sở thì còn xác minh gì nữa!”.

Dây dưa mãi hơn 10h tối, đồng hương và thuộc cấp mới cho về. Cũng may êtanol này còn nhẹ mới về đc bằng xe. Ở đồn đã gọi điện giục, nghe đâu lúc sáng bên UB xã cũng có hỏi thăm. Đường khuya ko một ánh đèn, leo lét vài đốm sáng phía bên kia biên giới. Đồng hoang lạnh co ro, còn lãng đãng cả sương mù. Cái cảm giác này mình chỉ bắt gặp từ đợt Tết năm trước n
ữa ở Thái Nguyên. Lần về này thì đành nhắm mắt đưa chân vậy. Đường vốn trơn càng trơn bạo vì trận mưa lúc chiều. Tiêu luôn chiếc dép mượn của các anh trên trạm lúc trưaimg. Cỏ gai quệt chân hay bùn bê bết tới gối cũng ko ngại, chỉ nơm nớm mỗi chuyện lỡ gặp… rắnimg.

Vậy mà cũng lết đc về đến đồn lúc hơn 11h. Chẳng còn chỗ nào thức, ngoại trừ lính trực hôm nay (anh thầy mà mình có thiện cảm). Leo đc lên giường cũng hơn 12h, cũng đúng tầm ngủ của mình ở TP. Vậy là ở lại thêm một đêm thứ 2. Đã quen chỗ hơn nhưng trong giấc ngủ vẫn thắc thỏm cơn mưa đêm ào ạt và tiếng kẻng tập TD lúc 5h.

Ko ai kêu mà vẫn bật dậy từ sớm, trước cả V, có lẽ vì lạnh quá. Kịp xem qua thời sự buổi sáng và đi dạo vòng phía trước đồn. Nghe đồn đội trưởng trinh sát bị phạt vì tối qua... đi chơi về khuyaimg. Ko ngờ món mình ăn sáng lại do cái anh cho mượn gối chuẩn bị. Lúc đi xuồng sang nhà bà Hai sồi cùng đồn trưởng, nghe anh này hỏi “ăn đc ko” mới biết.

img

Trước lúc lên xuồng - chụp cùng... xuồng trưởng

Đồn trưởng trông khó nhưng lại rất dí dỏm, dễ thương, được lòng cấp dưới, ngay cả mấy anh lính nghĩa vụ mới vào.

img

Đồn trưởng nằm vô tư trên xuồng

Đi xuồng rất thích, chỉ hơi hoang mang lúc tròng trành. Học thêm đc vài từ địa phương, ở đây ko gọi xuồng mà gọi tắc ráng với giỏ… (giỏ gì... quên mất rồiimg).

img

V rất hứng thú với nhân vật bà Hai sồi, suốt ngày qua toàn kỳ nèo các anh dẫn tới bà nhưng chịu, vì chỉ đồn trưởng mới đưa đi đc. Thế nhưng khi gặp bà thì V pass sang mình vì bó tay trước cái giọng Nam Bộ rặt của người già. Đồn trưởng dẫn theo một đoàn để đưa luôn mấy chậu kiểng về. Món thịt muối của anh lính ko phải là bếp trưởng làm hai đứa cứ tấm tắc khen…

Trời lại mưa lắc rắc làm kế hoạch về của mình cứ chông chênh. Còn muốn đi chợ biên giới Camp (nèo mãi đồn trưởng mới gật) nhưng nếu đi thì ko kịp về TP. Ko về hôm nay thì dám hết áp thấp, hết bão mới về đc. Thế là nhất quyết về, vì ở lại nữa chắc phải mượn đồ… bộ đội mặc. Đi chia tay hết mọi người, thấy đồn trưởng cũng lưu luyến. 3 ngày mà cứ dài như 3 tuần. Đc đội trưởng đưa ra đến tận trạm ngoài, chỉ cho con đường tắt (đỡ chật vật hơn) để đi. Chiếc xe đã đc anh đội trưởng đem đi rửa giúp tự lúc nào. Thế nhưng lầy vẫn là điều ko tránh khỏi, xe lắt léo đc vài đoạn thì chết cứng ở một chỗ lầy. May nhờ đc anh ở cái chòi gần đấy giúp và đc nhắn nhủ “Xưa giờ chỉ mới thấy 2 cô dám đi đường này…”. Kỷ niệm lại đôi dép mới mua ở vũng lầy ấy. Chắc chỉ có mình mới đi chân đất từ biên giới về thị xã Tân An làm ai cũng nhìn như sinh vật lạ. Mưa trút nước, gió quất rần rật. Dằn xóc ra khỏi vùng "Muỗi bay như sáo thổi, đỉa lội tựa bánh canh"img. Khi đã đi qua "con đường đau khổ" thì chẳng có con đường nào là ko thể đi qua. Ai cũng bảo những người đến đây, một đi ko trở lại bao giờ... Hơn 200 km. Người Mông Cổ sống trên yên ngựa, nghề của mình sống trên yên xe…

1 comment:

  1. Tui ghen ti voi ba rui day, duoc di khap noi, suong nhe

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.