Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Thursday, September 27, 2007

TẢN MẠN CÀ PHÊ… ÔM (27/9/2007)



Tuy không chính thức bằng “bia ôm” nhưng “cà phê ôm” cũng chẳng phải là thuật ngữ xa lạ gì, nhất là với các ông, các anh, các chàng.


“Đặc sản” vùng miền

Mỗi lần bạn đến chơi toàn bảo tôi dẫn đi kiếm cái gì đặc sản của Q.7 ăn/ chơi cho biết, nhưng quả thực tôi chẳng biết quận mình có gì gọi là đặc sản ngoài ba cái quán cóc dân dã. Thế nên một lần ra đường, tôi đã phải ngoái nhìn hai chàng trai chạy ngược chiều, (cũng ra vẻ là một thổ địa Q.7 có bạn ở xa mới đến chơi) khi một trong hai chàng oang oang miệng “Ở đây cái gì không có chứ cà phê ôm thì nhiều lắm!”. Giật mình, hóa ra quận mình nổi tiếng cà phê ôm mà ta chẳng hay.

Một lần, bạn rủ “Cà phê nha!” để chia tay trước khi đi xa. Bạn từng hứa dẫn đi mấy quán cà phê đẹp lắm ở Q.2, Thủ Đức mà không có dịp. Thôi thì đành đi ở gần nhà, ta về ta tắm ao ta vậy. Dừng chân trước một quán cà phê có cái tên mơ màng “C.T”. Quán này cách nhà chừng 5’ đi bộ, qua lại nhiều lần mà đâu vô hồi nào. Hai đứa vừa ngó quanh tìm chỗ để xe, vừa làu bàu không có nhân viên phục vụ chỉ dẫn. Nhìn lên, mới nhận ra vài cô tiếp viên trong trang phục không dây đang ngó mình trân trối như sinh vật lạ. Quán vắng, cảnh vắng làm bạn chột dạ, vội quay xe ra “Thôi, mình đi chỗ khác! Nhìn là biết nó không phải quán dành cho tụi mình”. Loanh quanh, lòng vòng mãi mới tìm được một quán phù hợp. Hóa ra Q.7 từ dạo giao thông thuận lợi, đô thị hóa đi vào đường cao tốc, nổi tiếng nhiều quán cà phê là vậy mà tìm một quán cà phê cho những đôi bạn như mình cũng không phải dễ dàng gì.

Một sớm đưa chị đi làm ở Q.11, mắt lờ mờ vì ngái ngủ. Vẫn còn 30’ nữa mới đến cuộc hẹn đầu ngày, đủ thời gian để làm một ly cà phê sữa cho tỉnh táo đầu óc. Rẽ vào một con đường cắt ngang Lê Đại Hành, chọn quán cà phê S.T vì cái tên là lạ với cái mái lá đội trên một căn nhà 3 tầng. Cửa kiếng, có trang trí hồ cá uốn lượn dưới chân và cả hơi nước phun sương mát mẻ. Đón tiếp tôi là 3 cô tiếp viên, 4 dây cho 2 người. Hơi bất ngờ vì cứ ngỡ buổi sáng thì chẳng cần dây nào mới đúng lẽ. Cô bé còn lại (đâu chừng 16-17 tuổi gì đấy), ăn mặc đứng đắn nhưng nhanh chóng làm đổ hình tượng khi sà đến ngồi cạnh một vị khách trung niên mới bước vào. Người quen ư? Làm gì mà ai vào cũng quen, lại toàn là đàn ông mới kỳ? Là vị khách nữ duy nhất trong quán, tôi kịp nhận ra cái nhìn chăm chăm, khác lạ của 3 cô tiếp viên lẫn mấy ông khách trong quán. Uống vội cho xong ly cà phê rồi đi ra. Vẫn còn kịp nghe vài tiếng cười đùa lả lơi từ trong quán vọng lại.


Ngụy trang kiểu úc

Cà phê ôm, ngày xưa cũng chỉ mường tượng với những từ nói tránh khác như cà phê đèn mờ, giờ thêm đèn dầu, đèn cầy và đèn pin… Nhưng dù sao thì tất cả cũng chỉ là ngờ ngợ nhận ra hay đi ngang chỉ trỏ chứ không vào. Riêng lần này thì… mục sở thị.

Bạn rủ xuống Thanh Đa uống cà phê. Nơi này được giới thiệu là nhiều quán được, đẹp và thích lắm. Những tưởng bạn đã từng uống thử, biết qua nên mới rủ đi, ai dè đứa nào cũng ngố như nhau. Lướt ngang một quán bờ sông. À, bờ sông tối gió mát, uống cà phê cũng thú vị, thế là vào. Bãi giữ xe hoang vắng. Quanh quất mới thấy một cái biển tên quán rồi mon men theo một con đường nhỏ lát gạch đi vào. Hai bên là bãi đất trống, là cây cối um tùm ẩm ướt với tiếng côn trùng, ếch nhái kêu ầm ĩ. Vào đến tận cùng, đã thấy được bờ sông với vài cái ghe nhỏ đậu kế bên nhưng tuyệt nhiên không thấy một dấu hiệu gì gọi là quán cà phê. Một ngôi nhà nho nhỏ, đúng hơn là một cái sân được lợp mái, vài cái ghế bắc chỏng chơ, vắng như chùa bà đanh. Một cô chạy ra đon đả “Uống nước hả con, ngồi trong hay ngồi ngoài?”. Hai đứa nhìn nhau, tôi chưa kịp định thần để mở miệng thì bạn nhanh trí lập bập “Dạ, chắc tụi con… nhầm!”, “Vậy con muốn đi chỗ nào?”, “Mấy đứa bạn gọi hẹn ra cà phê bờ sông nhưng chắc ở đây nhiều cà phê bờ sông quá, để con hỏi lại thử xem…”. Dội lui trở ra, vẫn còn kịp để ý vài cái ghế đôi be bé khuất sau những bụi cây sát mé sông.

Hú hồn, đi tiếp, ngang một quán sáng trưng đèn với cái tên cũng khá hay ho, “ĐN”. “Ừ, được đấy, vào đây đi!”. Dắt xe vào, không để ý có một đôi cũng vừa ghé đến. 4 người theo chân hai anh tiếp viên. Đi qua vùng sáng trưng, anh tiếp viên bật đèn… pin lên rọi lối đi. Anh quay lại hỏi gặng 2 đứa “Đi đâu? Ra bờ sông hả?”, “Dạ, ngoài đó còn ghế không?”, “Còn”. Và đây, bước vào khu vực chính. Bóng tối bao trùm, đen thui. Đúng nghĩa của cụm từ không-có-một-ánh-đèn. Tôi túm tay bạn đi cho khỏi lạc. Hai đứa cười hì hì với nhau trong bóng tối, chắc mẩm là anh tiếp viên không nhận ra được trong cái không gian tối um này. Bạn mấy lần vấp vì có một bậc thang hay vài viên gạch dưới chân lồi lõm. Anh tiếp viên phải mấy lần quay lại rọi đèn cho đi. “Ủa, sao ở đây không bắt đèn?”. Không ai đáp lại câu hỏi ngây thơ của bạn. Ngồi xuống hai chiếc ghế bố sát sông. Không còn đường để lui ra như quán vừa nãy. “Thấy đèn sáng trưng, ai ngờ nó ngụy trang thế này!”.

Ranh giới giữa quán với sông chỉ là một hàng rào ngắn với và
i thanh gỗ mỏng manh. Mỗi bàn được ngăn cách bởi 1 chậu hoa với giàn lá giả cứng đơ. Tuy nhiên hai đứa vẫn cảm nhận được sau mình, cạnh bên mình đều có cặp đang tình tứ trò chuyện. Bạn bảo thế này xi nhê gì, bạn từng vào một nơi còn dùng xe máy để ngăn cách bàn, khung cảnh cũng từa tựa, chỉ có điều không tối đến vậy.

Mắt dần quen hơn với bóng tối. Không khác gì những buổi tối cúp điện mà không có đèn cầy. Anh tiếp viên đem cà phê ra, cũng phải rọi đèn pin mới thấy đường cho khách trả tiền. “Sợ người ta uống xong rồi nhảy xuống sông trốn hay sao mà phải thu tiền trước!”. Bạn lầm bầm vừa đủ nghe, khi anh tiếp viên mới đi khuất. Ngồi ở đây, lại lo lo, khu Thanh Đa này hay sạt lở. Vừa rồi, chẳng phải bạn đã theo vụ sạt lở này đó sao. Bạn kể lại chuyện cái cô đang ngồi chơi ngoài vườn kiểng rìa sông thì đất sạt rồi lọt xuống dưới, may là túm được một cành cây giả… Khu Thanh Đa này xưa nay cũng nổi tiếng nhiều tệ nạn!

Uống một ngụm cà phê rồi lè lưỡi. Trời ạ, cái này mà cũng gọi là cà phê sữa ư? Không đáng là nước đường nữa và xin thề với trời đất, chẳng có tí gì gọi là mùi cà phê. “Thôi kệ, uống đại đi, cứ xem như nước đá!”, “Tiêu tùng hết 30k của hai đứa”. Bảo là phí để… thực tế mở mang tầm mắt, bạn vẫn còn la đắt. Thỉnh thoảng ngó quanh, chắc chẳng đôi nào nói chuyện thời sự như đôi mình. Tiếng nhạc rền rĩ xen lẫn là tiếng nũng nịu, ứ ừ, tình tứ rì rầm của vài đôi xung quanh.

Đang ngó ra sông thì giật mình vì một bóng người lội bì bõm. “Chắc là ông ấy đi chọc cái gì đó”, “Không, ông ấy đang đi về phía mình kìa”, “Trời, ai leo lên đây làm gì!”. Bạn gạt đi lo lắng của tôi, nhưng không, ông ấy… leo lên thật. Ngay sát dưới chân hai đứa nhô lên một cái đầu và tiếng xin khe khẽ “Anh, cho em leo lên nha”. Chưa kịp phản ứng thì ông ấy đã leo lên tới. Quần cộc, áo phanh ra, khắp người ướt sũng. Là thanh niên, chưa đến nỗi “ông ấy”. Sụp xuống ngay trước bạn, chỉ vào cái điện thoại bạn để trên bàn “Cho em mượn điện thoại gọi về nhà…”. Như một phản xạ, bạn chụp lấy điện thoại “Máy em hết tiền rồi, anh vào trong hỏi mấy người kia xem”. Thấy bóng người lướt đi, lân la khắp các bàn nhưng hình như không đạt được mục đích. Định thần lại, buồn cười. Không hiểu sao anh ta nhìn bạn ra… đàn ông. Có lẽ anh ta nhìn tôi, biết con gái rồi thì đoán chắc người ngồi cạnh, trong một cái quán thế này chỉ có thể là một tên con trai cũng nên. Chợt nghĩ lúc nãy anh ta mà rút dao hay bất cứ vật gì sắc nhọn ra, thì sao? Quán tối um thế này…

***

Ngồi một lát nữa rồi đi. Thủy triều lên cao hơn, nước óc ách vào bờ đất nghe sờ sợ! Mon men đi ra, không ánh đèn pin, mắt quen với bóng tối rồi mà còn vấp, suýt té. Tự phì cười với chính mình. Các cặp đôi xung quanh vẫn say sưa làm gì đó không rõ. Ra đến vùng sáng, mấy anh tiếp viên đang ngồi thẩn thơ, tiền thu rồi nên không cần màng xem khách ra khi nào, làm gì trong ấy. Giờ mới kịp để ý, quán chỉ có 2 tiếp viên và một giữ xe, có chia ca làm việc không thì chưa biết.

Dắt xe ra trong cái nhìn ngờ ngợ, là lạ của mấy anh tiếp viên. Cũng phải thôi, cả tối nay chắc chỉ có đôi này là như vậy – cùng giới. Còn không thì cũng nghĩ hai đứa có vấn đề. Mà có thể nhờ vậy mới thản nhiên vào được cũng nên. Còn nhớ thắc mắc của một chị bạn ở nước ngoài khi có dịp về chơi. Chả là thời tiết Việt Nam nắng nóng nên khi thấy một quán cửa kính sang trọng đề “Cà phê máy lạnh” ở Q.10 là chị vội tấp vào ngay với hi vọng được một chút mát mẻ nghỉ ngơi. Ai dè bảo vệ nhất định không cho vào. Dù chị cố giải thích, dù chị cố so bì với mấy người đàn ông, mấy cặp đôi đang lũ lượt ra vô. Thậm chí ngay cả khi chị đòi trả tiền cao hơn cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của bảo vệ. Điều duy nhất có thể lý giải được là chị đi… một mình. Bực dọc chuyện xưa giờ mới thấy, chị đành trở ra uống một trái dừa lạnh cho đỡ “hỏa bốc lên đầu”…

Gián đoạn dòng suy nghĩ vì có hai cặp nữa đang tíu tít đi vô. Giờ ở ngoài sáng, thấy được toàn nam thanh nữ tú, tay trong tay. Phớt ngang qua, một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, thấy người mình nôn nao… Trên đường về bạn cứ than đau bụng, rủa thầm không biết “nó” lấy nước gì pha cà phê, “Đừng nói là… nước sông nha!”…

4 comments:

  1. Chà, đọc bài hay quá như một bài fóng sự vậy, đăng báo đi pà kon, hehe

    ReplyDelete
  2. Sửa lại đôi chút là đăng báo được đấy H. đề tài Ok rùi, làm một bài hoành tráng đi nào bạn của tui

    ReplyDelete
  3. To Mandy: Thanks bà nhìu. Có 1 "độc giả" như bà ủng hộ là mừng rồi. Đi về bức xúc quá nên "giải tỏa" í mà!
    To Vuong: Moi o DN ve nè, tính ghé chỗ V mà mưa quá! Cái này đăng báo cũng đc nhưng chỉ dừng ở tản mạn thôi, muốn thành PS hoành tráng thì phải thực tế thêm nhiều, hì!

    ReplyDelete
  4. cái hình trù tượng 1bên sông, 1bên tối thui là do bà sản xuất hả??? bài này ko đăng báo thì lấy cái hình đi triển lãm cũng ok ;)

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.