Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Sunday, December 17, 2006

May mu` thoi gian... (17/12/2006)



Ngày tỉnh dậy, thấy bên mình một khoảng trống mênh mông. Ai rồi cũng sẽ có lúc thấy bên mình một khoảng trống như thế, ngay cả trước khi thời khắc đó đến với mình vị trí ấy cũng có trọn vẹn đâu, nhưng "mãi mãi" là một điều gì đó ngột ngạt, hụt hẫng đến khôn cùng… "Mãi mãi" nghĩa là không còn có thể thay đổi, cứu vãn được nữa, ko còn gì có thể chờ đợi, dù cảm giác chờ đợi cũng chẳng dễ dàng gì. Dường như nét buồn đã vướng từ đó rồi!

Sợ lắm những ngày lộng gió, tiết trời se se cuối năm thế này. Quay quắt một hình ảnh, một cảm xúc mơ hồ ko rõ ràng… như là nhớ, là thương, là tủi, là xen lẫn hờn giận… Ta từng tưởng đã tìm thấy được một "mảnh vá", tuy chưa đủ to để lấp đầy khoảng trống không thể nào thay thế đc ấy nhưng cũng đủ ý nghĩa để tin cậy, che ấm hay ít ra chỉ là giúp mình bớt lạc lõng hơn. Một phên nứa ko đủ thay cánh cửa nhưng cũng đủ che để cản gió lạnh lùa… Say sưa, hân hoan, háo hức để cảm xúc mình chạy theo. Thế rồi một ngày chợt nhận ra ko phải vậy, hóa ra chỉ mình ta ảo tưởng. Tự thay đổi để đưa mình thoát khỏi điều mà có lúc mình đã tưởng là "cơn nghiện" ko thể nào cai đc đó. Thời gian và công việc thật diệu kỳ… Nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ như mây mù, che khuất mắt để làm nguôi đi những cảm giác kia. Bất cứ lúc nào, nơi nào, khoảng trống kia cũng có thể vỡ toác ra, mặc gió ùa vào lạnh lẽo… Gió cuối năm, hương trầm và sự quan tâm là những thứ mà mây mù của thời gian ko thể nào cản đc…

Ngày, đi qua n~ con đường lất phất lá bay. Lá me. Sài Gòn nhiều me lắm, dù đã ít hơn nhiều rồi so với hồi xưa. Đi đâu cũng có thể thấy đc n~ tàn me lủng liểng trái. Chẳng nhớ mình đã thảng thốt thế nào khi sộc vào mũi vị chua chua, ngọt ngọt của me chín đầy cây trên đường Phùng Khắc Khoan… Kí ức hay cảm giác của vị chua đang đè nén, có cái gì đó chực trào ra… Sợ, ko kềm đc, ko níu giữ nổi cảm xúc nên chẳng dám để mình lang thang đến n~ nơi đó trừ n~ ngày lẩn thẩn chẳng biết làm gì!

Ngày, càng lớn người ta càng nghĩ đến n~ chuyện ngày xưa. Hình như điều này ko chỉ đúng với người… già! Sĩ diện rồi cũng có ở lại đâu nếu một mai có người về với đất mẹ? Lá rụng về cội… nếu đã biết rằng suốt đời chẳng thể bỏ đc nhau thì sao ko cho người ta và chính mình một cơ hội? Nếu cứ chăm chăm bắt lỗi quá khứ thì đến đời nào cho hết chuyện? Người lớn có cương vị của người lớn, thôi thì mặc kệ, cứ làm hết sức mình để khỏi phải hối tiếc về sau. Mỗi ngày có thể thân thiện, cười đùa với bạn bè, thậm chí với biết bao người chỉ mới gặp một lần thì có cần tiếc một nụ cười với người đang mong nhận được nó hay ko? Đã biết chẳng thể tẩy đc n~ đặc tính gắn liền với bản chất vùng/ miền như "óc gia trưởng" thì chấp nhận "sống chung với lũ" có lẽ là một cách hay mà mình nên học vậy. Nghe đc ở đâu đó, thay đổi người khác khó hơn thay đổi chính mình. Thế giới quả là rộng lớn và có rất nhiều việc phải làm, không khi nào là quá sớm và quá muộn cả nếu chưa đi vào "mãi mãi", đúng ko?

DẪU BIẾT RẰNG ...NHƯNG

Dẫu biết rằng ba đã mịt mù xa
Khi tên Người chỉ còn là dòng chữ
Bóng dáng Người: những bức hình ố cũ
Bờ vai Người: cỏ mọc đã xanh um
Dẫu biết rằng ba vẫn mãi trong tim
Bằng yêu thương ấm áp của tình mẹ
Bằng suối nguồn hồi ức và chia sẻ
Của bao người đã, đang ở quanh ta
Dẫu biết rằng năm tháng đã đi qua
Nỗi nhớ giờ cũng chỉ là hư ảo
Những nhọc nhằn qua bao mùa giông bão
Cũng trở thành kí ức quá xa xăm
Dẫu biết rằng quay trở lại tháng năm
Mấy chị em đợi ba về mỗi tối
Mẹ hát lời yêu thương tràn mọi lối
Chỉ là điều mộng tưởng của thời gian
Dẫu biết rằng băng giá cũng sẽ tan
Nhưng ba giờ đã trở thành ảo ảnh
Ngày cuối năm, gió lùa se sắt lạnh
Quay quắt lòng, ai đó gọi "ba ơi ..."

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.